Chương 26.2

"Không có tác dụng cụ thể, nhưng..." Nguyễn Khanh cân nhắc một chút, cẩn thận lựa lời nói: "Ừm, nói như thế này cho anh hiểu."

"Cũng là muối nhưng muối ăn là thứ chúng ta dùng để nấu ăn và có thể ăn được. Muối công nghiệp dùng trong sản xuất công nghiệp thì độc hại". Về cơ bản, những người trải qua 9 năm giáo dục bắt buộc sẽ không ăn muối công nghiệp. Nhưng, một bà già ở quê không được học hành, bà ấy nhìn thấy, muối này rẻ quá, tôi mua về nhà xào thức ăn". "Vậy thì hạ độc chết cả nhà rồi." Nguyễn Khanh nói với Niệm Thất: "Tôi muốn anh bỏ sung những kiến thức cơ bản để không mắc phải những sai lầm như vậy.

Niệm Thất đã hiểu: "Được, tôi sẽ nghiêm túc xem xét."

Hai ngày Nguyễn Khanh nay thật sự rất bận, sắp giao nhà cho khách hàng, không có nhiều thời gian quản lý. May mắn là Niệm Thất thực sự làm cho người ta yên tâm. Anh ta ở nhà học hành chăm chỉ. Đã học cách sử dụng các thiết bị điện và khí đốt tự nhiên, học cách đặt hàng và học cách sử dụng điện thoại của mình để đặt hàng cho các siêu thị gần đó khi cần mua gì đó. Mỗi ngày Nguyễn Khanh trở về, trong nhà luôn có cơm nóng, đồ ăn nóng, canh nóng. Trong tủ lạnh có rau, thịt, trứng, coca và bia, thậm chí đồ ăn vặt của cô cũng không ăn hết, Niệm Thất sẽ mua cho cô theo tên trên bao bì. Cửa sổ trong nhà lại càng sạch sẽ hơn, quần áo được giặt sạch, phơi khô và thu dọn. Hôm đó Nguyễn Khanh trong phòng làm việc kêu to: "Đừng đặt ở trên ghế sôpha, giúp tôi để trên giường là được."

Thế là quần áo sạch sẽ được đặt gọn gàng ở cuối giường.

Thật là sung sướиɠ.

Cuộc sống hôm nay hoàn toàn khác với khi cô ở cùng tên khốn Triệu Hạo. Sau này không làm "chị" nữa, chăm sóc người khác mệt lắm, nhưng được chăm sóc thì tốt hơn.

Thoáng cái đã ba, bốn ngày trôi, hôm nay Niệm Thất đột nhiên hỏi cô: "Có thích ăn cá luộc không?"

Nguyễn Khanh nói: "Anh muốn ăn cá luộc* à? Ngày mai tôi đi làm về chúng ta sẽ ăn."

· Cá luộc: hay còn gọi là Cá luộc Tứ Xuyên, là một món ăn rất phổ biến trong các nhà hàng đặc sản Tứ Xuyên của Trung Quốc. Món Cá luộc Tứ Xuyên (Shui Zhu Yu) này chứa nhiều dầu, hạt tiêu Tứ Xuyên và ớt đỏ khô, tất cả đều được sử dụng để tạo hương vị cho món cá tươi tinh tế ở trung tâm của món ăn này.

“Không.” Niệm Thất nói, “Tôi muốn hỏi cô có muốn ăn không, tôi làm cho cô.”

Nguyễn Khanh giật mình suýt nữa rớt đũa. Mặc dù Niệm Thất thực sự có tài nấu ăn, nhưng anh ta đã học nấu ăn tại nhà từ các video của Ngưu tỷ.

“Ngưu tỷ cũng dạy cá luộc sao?” Cô kinh ngạc hỏi.

Niệm Thất nói, "Tôi đã xem tất cả các video của Ngưu tỷ và của những người khác."

Nguyễn khanh không tự tin cho lắm: "Cá luộc có chút phức tạp..."

Cô cảm thấy đó không phải là món có thể làm ở nhà, nên muốn cô phải đến nhà hàng. Niệm Thất nói: "Không có gì phức tạp, tôi đã học qua rồi, chỉ là dùng nhiều dầu."

Nguyễn Khanh vẫy tay: "Nhiều dầu cũng được, anh cứ làm đi."

Niệm Thất đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra đặt mua cá. Thao tác rất điêu luyện, anh ta đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống tiện lợi khi sử dụng điện thoại. Nguyễn Khanh vô cùng xúc động. Trong lúc xúc động, cô sực nhớ ra và hỏi: “Còn tiền không?”.

Dạo này trên bàn ăn ngày nào cũng có những món ăn mới, cô cảm thấy tiền chắc là sài gần hết.

Niệm Thất nói: "Vẫn đủ tiền mua cá." Rồi cho cô xem số dư điện thoại. Nguyễn Khanh cười, nhanh nhẹn nhận điện thoại: "Tôi chuyển tiền cho anh."

Suy nghĩ một chút, cô liền chuyển 3000 cho anh ta: “Dù sao anh cũng mua thức ăn, đồ đạc trong nhà gì đó thì cùng nhau mua.”

Niệm Thất đương nhiên đồng ý.

Ngày hôm sau là ngày nghiệm thu phần cứng. Nguyễn Khanh nhận một thực tập sinh do công ty phân công cho cô, sáng sớm đã đến đó, lăn qua lăn lại cả ngày cho đến chiều. Mệt mỏi và kiệt sức, trên đường trở về người thực tập lái xe, còn cô nghỉ ngơi bên ghế phụ và lướt điện thoại. Bỗng nhiên, cô thấy hàng chục tin nhắn chưa đọc từ nhóm “người hàng xóm” trong chung cư bình thường rất yên tĩnh. Nhóm này thường đại loại như "Trong tháng máy số 2 của tòa nhà có nướ© ŧıểυ chó,xin hãy gọi vệ sinh dọn dẹp đi", "Hàng xóm ơi, nước nóng nhà tôi hết hay tòa nhà chúng ta hết nước nóng rồi". Rất yên lặng và không nhiều người trong xã hội hiện đại muốn hòa nhập với những người hàng xóm của họ.

Đột nhiên có quá nhiều thông tin, dường như có một tình huống. Nguyễn Khanh bấm vào, trực tiếp kéo lên đầu chưa đọc để đọc nhanh từ đầu. Hàng xóm A: [Thật à? 】

Hàng xóm B: [Nhân viên bảo vệ ở sảnh nói với tôi. 】

Hàng xóm C: [Đáng sợ! 】

Hàng xóm D: [Không bắt được sao? Anh đã gọi cảnh sát chưa? 】 Hàng xóm B: [Video]

Hàng xóm C: [Thật đáng sợ, thật linh hoạt! vừa nhìn đã biết là quen trộm cắp rồi! ]

Hàng xóm A: [Mẹ kiếp, đây đúng là dùng khinh công sao! 】

Hàng xóm A: [Quản lý tòa nhà, chủ sở hữu, cho tôi một lời giải thích, để chủ sở hữu không lo lắng! 】

Hàng xóm C: [Giám đốc tòa nhà]

Hàng xóm D: [Giám đốc tòa nhà]

Sau đây là một chuỗi các tòa nhà Aite.

Giám đốc tòa nhà: [Xin các chủ sở hữu đừng lo lắng, ngay sau cuộc họp, đội tuần tra đêm đã được tăng cường từ hôm qua. Cuộc họp hôm nay đã quyết định tăng số ca bảo vệ và tăng mật độ tuần tra ban đêm.]

Quản lý tòa nhà: [Bảo vệ cộng đồng và lợi ích tài sản nơi ở, hãy tự quản lý tài sản đáng giá của mình].

Quản lý tòa nhà: [cộng đồng bán hàng trực tiếp nước khoáng nhãn hiệu XX.jpg]

Quản lý tòa nhà: [Mọi người bấm vào hình này, xác định mã QR trong hình và mua trực tiếp]

Nguyễn Khanh thấy rõ là chung cư có trộm đã vào. Nguyễn Khanh ở cao tầng, nên cô không quan tâm lắm. Bởi vì bọn trộm thường chỉ ăn cắp ở tầng dưới, tầng thứ ba và thứ tư là cực hạn. Nhưng đi đường buồn chán, Nguyễn Khanh vẫn bấm vào video hàng xóm gửi tới.

Đoạn video trông giống như một đoạn video giám sát và đã được chỉnh sửa. Lần thứ nhất, Nguyễn Khanh căn bản không nhìn rõ, cảm giác được một cái bóng đen xẹt qua trên hàng rào của chung cư. Lần thứ hai được chỉnh sửa phát với tốc độ chậm, nhưng dù tốc độ chậm, bóng đen vẫn rất nhanh. Anh ta gần như nhảy một cái đã nhảy qua hàng rào.

Đúng là huyền thoại nhổ hành lá trên đất khô!

Hơn nữa trên hàng rào còn có dây thép gai xoắn ốc! Anh ta vừa nhảy thẳng qua nó!.

Đỉnh thật !

Video vẫn chưa phát xong. Đây là do một số video giám sát đã được chỉnh sửa và xử lý cùng nhau. Đoạn tiếp theo đổi địa điểm khác, lần này tình cờ gần camera hơn nên tua chậm có thể xem rõ hơn. Nguyễn Khanh đang khâm phục trước bản lĩnh của đạo tặc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng! Tên trộm đội mũ lưỡi trai, sao trông quen quen thế nhỉ?

"..." Nguyễn Khanh, !!!