Chương 27.2

Nhưng kỳ thật những thứ này, Nguyễn Khanh đều là thăm dò mà thôi. Đối với Niệm Thất ở cổ đại là làm cái gì, cô kỳ thật sớm đã có một suy đoán.

"Sát thủ đúng không?" Cô nhìn thẳng vào anh ta, nói ra suy đoán mình đã kìm nén bấy lâu nay.

Niệm Thất cứng đờ. Anh ta dời tầm mắt, một lúc sau, lại dời trở về. "Cô đã sớm biết rồi?"

"Aha!" Nguyễn Khanh hai tay đặt lên đầu gối, thẳng lưng, thừa nhận. Niệm Thất không thể hiểu được: "Làm sao cô biết?”

“Có quá nhiều manh mối!” Nguyễn Khanh liệt kê , "Dạ Hành Y, Bịt mặt, thanh đao, trên đao có máu, không có người thân nào chứng tỏ xác suất lớn anh là cô nhi, sau đó tên anh còn gọi là Hai Mươi Bảy”.

Niệm Thất khó hiểu: "Gọi là Niệm Thất thì sao? ”

Nguyễn Khanh trợn tròn mắt: "Niệm Thất lag Hai Mươi Bảy, đây không phải là tên, là số hiệu. Quá dễ đoán, lúc đó tôi cảm thấy anh là một sát thủ. ”

Niệm Thất rất khó hiểu. Phải, tên của anh ta thật sự là số hiệu, nhưng Nguyễn Khanh một dân tốt không liên quan đến giang hồ làm sao dựa vào cái này đoán ra thân phận của anh ta?

Sau khi tất cả, Niệm Thất mới đến thế giới này trong một thời gian ngắn, anh ta không biết sự bất cân xứng giữa anh ta và Nguyễn Khanh là nghiêm trọng đến mức nào. Diêm Vương điện thu thập cô nhi bồi dưỡng thành sát thủ, không cho tên, chỉ đánh số, bởi vì rất nhiều người căn bản không sống được đến khi rửa tay gác kiếm để có thể cho mình một cái tên bình thường và sống một cuộc sống bình thường. Đó là một cuộc sống bí mật, vô danh và tàn khốc. Làm sao người bên ngoài Diêm Vương điện, có thể chỉ dựa vào một con số như "Hai Mươi Bảy" mà đoán được toàn bộ bức tranh vậy?

Nhưng đối với Nguyễn Khanh mà nói, tất cả những yếu tố này trên người Niệm Thất kết hợp lại với nhau, chỉ đơn gian là bổi cảnh phổ biến đã được việt rất tệ trong vô số tiểu thuyết.

Trên mặt Niệm Thất, hận không thể mặt trái có chữ “sát”, mặt phải có chữ “thủ”. Nguyễn Khanh chỉ là còn chưa biết chi tiết cụ thể, cho nên cô phải hỏi rõ ràng: "Là loại, làm ăn, giúp người ta thu tiền thay người ta gϊếŧ người? Hay là loại, được tổ chức nào đó nuôi dưỡng, bình thường không có việc gì làm, có việc bị phái đi, bảo anh gϊếŧ ai thì gϊếŧ người đó? ” Nguyễn Khanh nói loại thứ hai, cũng quen thuộc. Những người đuổi gϊếŧ anh ta trước khi xuyên qua cũng không phải là loại này. Chỉ là cái gì gọi là "Bình thường không có việc gì làm, có việc thì bị phái đi gϊếŧ người"? Ánh mắt Nguyễn Khanh sáng suốt nhìn anh ta.

Niệm Thất thẳng thắn: "Loại thứ nhất. ”

Nguyễn Khanh: "Wow~" Mấy ngày nay Niệm Thất đã học được rất nhiều thứ, bỗng nhiên ngộ ra vì sao Nguyễn Khanh nói đến "sát thủ", "gϊếŧ người" có thể nhẹ nhàng không thèm để ý như vậy, thậm chí còn mơ hồ có chút hưng phấn. Bởi vì những người đó quá cách xa cô. Bởi vì Thời đại này bình yên, cuộc sống liếʍ máu cùng tử thần đối với Nguyễn Khanh mà nói chỉ là trừu tượng, là phim trong TV, là sách điện tử trong điện thoại. Cho nên mấy ngày trước anh ta ở trên đường muốn làm ăn, những người đó cũng lấy ánh mắt "có bệnh" nhìn anh ta. Bởi vì những thứ như gϊếŧ người, báo thù, rửa nhục trong quá khứ thường xuyên tiếp xúc, đối với những người tương lai này đều quá xa xôi. Đây là một thế giới mà làm “ sát thủ” sẽ thất nghiệp. Trong lòng Niệm Thất vô cùng cảm khái, thổn thức nói không nên lời, không khỏi thất thần trong chốc lát.

Bỗng nhiên tay Nguyễn Khanh lắc lư trước mắt anh ta, đem anh ta lui tới lui: "Đi, thay quần áo, theo tôi xuống lầu. ”

Niệm Thất : "? ”

Tuy rằng không biết Nguyễn Khanh muốn làm gì, Nhưng Niệm Thất vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng vệ sinh thay quần áo theo Nguyễn Khanh ra ngoài. Trong lúc chờ thang máy, Nguyễn Khanh nói: "Cái này cũng do tôi, anh phải học nhiều thứ, tôi lại bỏ sót cái này. ”

Niệm Thất hỏi: "Cái gì vậy?" ”

Vừa lúc cửa thang máy mở ra, không có một người nào. Nguyễn Khanh đi vào, Niệm Thất vào theo. Nguyễn Khanh chỉ lên trên: "Cái kia. ” Thứ trên nóc thang máy kia Niệm Thất cũng nhìn thấy mấy lần, chưa bao giờ biết là cái gì. Nhưng thế giới này có rất nhiều điều anh ta không biết, nên anh ta đã không quan tâm. Nguyễn Khanh nói với anh: "Camera. ”

Cái tên này đã học qua, Niệm Thất nhớ lại một chút, lấy điện thoại ra chỉ vào hai cái trước sau: "Cái này không phải cũng gọi là camera sao? ”

"Đúng, bởi vì chúng là cùng một thứ." Nguyễn Khanh nói. Nếu thứ này còn được gọi là camera, điều đó không có nghĩa là ... Niệm Thất đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thứ kia. Nếu nghĩ camera thành mắt, từ góc độ đó không phải là toàn bộ khoang thang máy có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ. Rất nhanh đến tầng một, Nguyễn Khanh mang theo anh ta đi ra ngoài, lúc đi qua đại sảnh, cũng không nói lời nào, chỉ dùng tay chỉ một ngón tay vào trần đại sảnh! Ánh mắt của Niệm Thất nhìn theo, nơi đó có một hình dạng không giống trong thang máy. Đi ra cửa lầu, ngón tay Nguyễn Khanh lại chỉ vào cột đèn đường bên ngoài tòa nhà! Dọc theo đường đi, ngón tay của Nguyễn Khanh chỉ trái một cái, ngón phải một cái, chỉ một đường. Đi thẳng đến bên cạnh hàng rào chung cư, ngón tay Nguyễn Khanh chỉ lên trên. Dường như cảm thấy khí thế không đủ, hai tay lại làm tư thế "mời xem". Niệm Thất ngẩng đầu nhìn lại. Hàng rào đó, cứ cách một khoảng cách, lại có một camera. Bất cứ điều gì ngày và đêm, im lặng và không tiếng động quan sát tất cả mọi thứ. Mà Niệm Thất rõ ràng nhớ rõ, anh ta ở bên ngoài tiểu khu rất nhiều nơi mới nhớ mọi ngóc ngách đều có đồ vật hình dạng giống camera.

Người đàn ông từ cổ đại mồ hôi lạnh chảy dài, chỉ cảm thấy tuy là ban ngày ban mặt, nhưng hình như có vô số đôi mắt ở sau lưng nhìn chằm chằm mình. Thế giới này, lại làm cho người ta không chỗ nào che giấu. Nguyễn Khanh còn dẫn anh ta đến công ty quản lý đưa mắt nhìn phòng giám sát.Anh ta thấy các bức tường là tất cả các "TV" nhỏ, và nhiều "TV" là những nơi quen thuộc. Nhìn kỹ, đều là một nơi nào đó trong tiểu khu. Ngoài ra còn có một nhân viên bảo vệ ngồi đó đặc biệt để xem.

"Thật ra mắt bảo vệ căn bản không nhìn thấy anh, tốc độ của anh quá nhanh. Nhưng anh có biết tại sao anh bị phát hiện không? " Nguyễn Khanh nói với anh ta: "Cứ cách một đoạn hàng rào còn có một thứ khác, anh có thấy không, không giống với camera. Đó là thiết bị giám sát hồng ngoại từ xa. ” "Đôi mắt của chúng ta không thể nhìn thấy nó, nhưng nó có thể theo dõi những gì đang di chuyển." "Anh nhảy qua lại từ tường, bị nó theo dõi, nó đã cảnh báo nhiều lần, bên bảo vệ mới kiểm tra camera giám sát, từ từ, tra ra đoạn video này. ”

Mồ hôi lạnh trên trán Niệm Thất càng dày đặc hơn. Camera bố trí thiên la địa võng đã khiến người ta khϊếp sợ, không nghĩ tới còn có thứ ngoài sức tưởng tượng đang theo dõi hành tung của anh ta. Hiệu quả chỉ dạy tại chỗ rất tốt, Nguyễn Khanh rất hài lòng, ngoắc ngoắc ngón tay, xoay người về nhà. Niệm Thất vội vàng đuổi theo. Trở về nhà, “ sát thủ hàng đầu ” cổ đại đã thành thật nghe giảng dạy.

"Lần này cũng không phải tất cả đều là lỗi của anh, cũng nên trách tôi nên sớm nhắc anh chuyện này." Nguyễn Khanh trước tiên tự kiểm điểm và tự phê bình mình. Sau đó một tay chống thắt lưng, bắt đầu kì quái, "Dù cho, kế hoạch của tôi rất tốt, nghĩ chờ tôi bận rộn xong hạng mục trong tay, sẽ nghỉ ngơi một chút, đặc biệt chỉnh đốn chuyện của anh , cùng anh học tập, lái xe dẫn anh đi ra ngoài một chút một chút. Nào ngờ có vài ngày, chờ không kịp, hơn nửa đêm chờ tôi ngủ say,tự mình lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài. ”

Niệm Thất mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.