Chương 29.2

Vâng, một người trưởng thành, người sẽ vâng lời người khác một cách ngoan ngoãn và tuyệt đối. Ai sẽ lắng nghe những gì cô nói? Cứ cho rằng Triệu Hạo còn chưa tốt nghiệp chưa thực sự bước chân vào xã hội, cô đã dốc hết sức mình để chỉ bảo cho cậu ta, nhưng cuối cùng chẳng ra làm sao. Nhắc mới nhớ, cô thật ngây thơ.

“Đó không hẳn là giả vờ.” Niệm Thất lại mỉm cười. Nhưng nụ cười này khác với nụ cười dịu dàng và phục tùng ngày xưa. Anh ta nói: "Dù sao thì tôi cũng đang dựa vào người khác, nên phải sửa lại thái độ của mình."

Đôi mắt và khuôn mặt sáng sủa, trong nụ cười có chút vui tươi, nửa nghiêm túc nửa trêu chọc. Mặc dù cô đang mặc quần áo hiện đại, nhưng mái tóc dài của cô được buộc đuôi ngựa.

Lần tới! Nên để anh ta buộc tóc đuôi ngựa! Để lại một nửa mái tóc của anh ta lại! Sau đó đặt một ít tóc trên vai! Trong trường hợp đó, nó không chỉ hoàn toàn dựa trên thẩm mỹ của Nguyễn Khanh, mà còn đυ.ng vào sở thích của cô ! Nguyễn Khanh ho khan một tiếng, hắng giọng: "Được, Anh chỉ cần hiểu rõ, rốt cuộc anh ăn cơm của ai..."

“Nghe lời ai.” Niệm Thất cười nói. Anh ta đã hiểu Nguyễn Khanh thích đàn ông lắng nghe cô.

Nguyễn Khanh nói: "Anh không thể nói như vậy, tôi cũng không có thể đưa ra những yêu cầu mù quáng hay cũng không có khả năng sai khiến anh, dù sao chúng ta không có quan hệ gì với nhau, chỉ là tạm thời quan hệ sống chung nhà mà thôi, tôi chỉ yêu cầu anh rất đơn giản, chỉ bốn chữ" Cô nhấn mạnh từng chữ: "tuân, thủ, pháp, luật."

Bốn chữ này cô đã từng nhắc qua, sau khi biết được nghề nghiệp của anh ta ở cổ đại, nhất định phải nhấn mạnh kỹ.

“Anh có biết lái xe mà không có giấy phép là vi phạm pháp luật không?" cô nói, "Nếu anh bị bắt, anh sẽ bị giam giữ trong 15 ngày!" "Không có giấy phép lái xe mà đâm chết người, sẽ bị phạt ba năm tù! Có nghĩa là ba năm tù!" "Ba năm!" Nguyễn Khanh ấn thẳng ba ngón tay vào chóp mũi của Niệm Thất để củng cố giọng điệu của mình. Niệm Thất miễn cưỡng nhẹ nhàng đẩy sang một bên: "Cô tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm ẩu."

Nguyễn Khanh liếc mắt nhìn anh ta, chỉ "Hừ" một tiếng. Niệm Thất nhìn trái nhìn phải nói với cô: “Không có xe nhiều, về sớm một chút? Tôi còn có thể đọc sách một lát."

Nguyễn Khanh thấy anh ta chuyển đề tài, tặc lưỡi hỏi: "Đọc đến đâu rồi?"

Niệm Thất vội vàng nói tiếp: "Vật lý lớp tám."

Nguyễn Khanh cau mày: “Tại sao anh còn ở lớp tám?"

“Chữ quá nhỏ, nên đọc rất chậm." Nhị Kỳ giải thích, "Hơn nữa đọc hóa học xen kẽ vật lý, cô không nói đọc theo lớp sao?"

“Mặc kệ đọc đến đâu, hôm nay không cần đọc.” Nguyễn Khanh mở đèn, quyết định nói: “Tôi phổ cập cho anh trước.”

Thà mù chữ chứ không thể làm người thiếu kiến thức pháp luật. Không biết chữ là rắc rối cho chính mình, mà mù luật pháp sẽ gây thêm rắc rối cho xã hội. Trở về nhà, Niệm Thất buộc phải đình chỉ việc học, còn Nguyễn Khanh thì cúi đầu phổ biến luật. Luật hình sự, luật giao thông và các quy định an ninh trật tự. Đương nhiên, bản thân Nguyễn Khanh cũng không phải là cao thủ pháp luật, cô chỉ là đi nhặt những gì đại chúng biết, những gì cô cho là quan trọng, đồng thời, có thể không có hoặc là khác ở cổ đại để phổ biến Niệm Thất khoa học.

Đầu tiên là án tử hình cho tội gϊếŧ người.

Tử hình, tử hình, tử hình! Sự nhấn mạnh lặp đi lặp lại của cô vào điểm này khiến Niệm Thất cảm thấy hơi bất lực.

"Tôi biết." Anh ta đành phải nói: "Nơi nào cũng như vậy, ở thời tôi gϊếŧ người thì phải trả giá bằng tính mạng."

"Không giống nhau." Nguyễn Khanh nhìn anh ta chằm chằm nói: "Bên kia, anh là nguồi tài cao gan lớn, quần áo dạ hành che mặt gϊếŧ người chạy trốn, không ai biết anh gϊếŧ rồi nhởn nhơ ngoài phòng pháp luật. Ở đây đâu đâu cũng có camera, đâu đâu cũng có mắt trời. Sau khi so sánh dấu vân tay, chúng tôi có thể tra ra hung thủ là ai. Nếu như anh còn ôm tư tưởng quá khứ, nhất định sẽ bị thất bại ở nơi này."

Cuối cùng, Niệm Thất bị cô buộc phải thề với trời: "Không bao giờ gϊếŧ bất cứ ai, tuân thủ luật pháp và là một công dân tốt."

Nguyễn Khanh rốt cuộc mới thỏa mãn, những lời thề độc như "tuyệt tự tuyệt tôn", "bị sét đánh", "ra đường bị ô tô cán chết" phải được sử dụng trong lời thề này. Đồng thời, để Bồ tát Quán Thế Âm và Ngọc Hoàng đế làm chứng.

Nguyễn Khanh cuối cùng cũng hài lòng, di chuột dọc màn hình: "Được rồi, tiếp theo để tôi kể cho anh nghe về một số cuộc tìm kiếm rắc rối thường gặp trong cuộc sống như đánh nhau ẩu đã, lưu manh, da^ʍ ô." "Chụp ảnh lén cũng là bất hợp pháp. Nếu anh nhìn thấy xe buýt, tàu điện ngầm, bất cứ nơi nào có những người đàn ông lén lút chụp ảnh váy của các cô gái, anh phải ngăn chặn ngay". "Buôn bán người là một tội ác nghiêm trọng. Nếu anh thấy phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc, anh phải ngăn chặn hoặc gọi cảnh sát." Cô nói từng người một: "Uống rượu lái xe là vi phạm pháp luật, lái xe khi say rượu sẽ bị phạt, nếu say có thể gọi tài xế thay thế, tức là sẽ có người lái xe thay anh, anh chỉ cần trả tiền. Một hoặc hai trăm một lần."

Niệm Thất kinh ngạc: "Không phải còn kiếm được tiền sao?"

“Kiếm tiền vất vả, nhưng cũng có thể kiếm được tiền.” Nguyễn Khanh nói: “Tôi sớm đã nói rồi, ở nơi này chỉ cần chúng ta này làm việc chăm chỉ, nhất định sẽ có cơm ăn, sẽ không chết đói.”

Ở đây có nhiều cách kiếm sống, thời nay bất kể là giao đồ ăn hay lái xe, tuy vất vả nhưng quả thực có thể kiếm ra tiền. Ngay cả khi anh ta không thể quay lại nghề cũ, cũng không đến mức không có cơm ăn. Chỉ là tất cả mọi thứ cần điều kiện tiên quyết này là… phải có một danh tính. Thật ra, không có danh tính ảnh hưởng đến việc kiếm tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là, ở cái thế giới đầy rẫy quy tắc này, không có danh tính thì không thể cưới vợ đúng không?