Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Hằng Ngày Nuôi Gia Đình Của Một Đao Sĩ Thời Xưa

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng loại ý tưởng ích kỷ này đương nhiên không được, nghĩ lại nếu Niệm Thất không có danh tính, đại khái có rất nhiều chuyện phải dựa vào Nguyễn Khanh, và thậm chí có thể chịu sự ép buộc của cô, điều này quá bất công với Niệm Thất. Nguyễn Khanh vẫn đang lo lắng về cách giải quyết danh tính cho Niệm Thất

Hai ngày sau, dự án trong tay cô cuối cùng cũng hoàn thành, kế toán yêu cầu cô quay lại ký vào tờ khai để cô thanh toán cho nhà cung cấp. Buổi trưa, cô ăn cùng đồng nghiệp, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, vừa lướt điện thoại. Quay đầu lại, cô thực tập sinh mang theo nước mắt rưng rưng.

Nguyễn Khanh: "...?"

“Sao vậy?” Cô giật mình, “Thất tình à?

“Cái gì chứ, không phải đâu.” Cô thực tập sinh lau nước mắt, đưa điện thoại cho cô, “Là cái này.” Cô ấy nói với cô: "Cô nhìn xem có bao nhiêu người trong bức ảnh tập thể này! Lúc thịnh thì lui về ở ẩn, lúc hoạn nạn thì ra núi. Ra khỏi núi tức là xuống chiến trường chống kẻ cướp! Cuộc kháng chiến chống lại Nhật đã qua."

"Nhưng mà..." Cô thực tập sinh vành mắt lại đỏ lên, nhìn nước mắt sắp rơi xuống, "Cũng không thể trở về."

Than ôi, hóa ra là như thế này.

Nguyễn Khanh thực sự không muốn xem lắm. Không phải cô thờ ơ, ngược lại muốn xem loại chuyện này, cô chỉ so với cô thực tập sinh kia khóc càng nhiều hơn! Nhưng cô lớn tuổi hơn, đã quen với sự trưởng thành và không chấp nhận sự thất thố của mình trước mặt người khác.Nước mắt trào dâng chỉ có thể ở nhà một mình, một cách lặng lẽ thì cô mới khóc được. Nhưng cô thực tập sinh kia nhất quyết muốn cô xem, đưa đến trước mặt cô: "Chị Nguyễn, nhìn đi, nhìn đi." Nguyễn Khanh cầm lấy xem một chút. Thì ra là đạo sĩ. Kỳ thật Nguyễn Khanh đã từng nghe qua một câu nói như thế này: “Đạo sĩ loạn thế xuất sơn cứu người, thái bình thì quy ẩn núi sâu.” Hòa thượng thì loạn thế đóng cửa bế quan, thịnh thế thêm hương hóa duyên. Bức ảnh tập thể này trong video rất dài và có rất nhiều người nên không thể nhìn rõ mặt từng người, chỉ có hàng ghế đầu đều là những chiếc áo cà sa thêu hoa văn lộng lẫy. Có thể thấy vào thời điểm đó rất được tôn vinh. Rồi đến thời loạn, giặc trộm xâm lược Trung Quốc, đời sống nhân dân điêu đứng. Các đạo sĩ vác trường kiếm xuống núi đánh giặc cướp.

Không ai sống sót trở về.

Xương cốt không nguyên vẹn, không còn nghe thấy tung tích

Quan Vũ dần dần đổ nát, đạo môn từ nay lụi tàn.

Chết tiệt!

Nguyễn Khanh không thể xem được loại chuyện này! Cô sẽ khóc!

Cô vội vàng trả điện thoại cho cô thực tập sinh kia: "Ừ, khi đó đều như vậy."

Khi mọi người cố gắng che giấu cảm xúc sắp mất kiểm soát của mình, họ thường trở nên nói nhiều. Nguyễn Khanh bắt đầu nói nhiều: “ Ông nội của tôi hình như cũng có biết, khi tôi còn nhỏ có nghe ông nội nói đến, trong núi có chùa, đạo sĩ xuống núi đánh tà, nhưng không bao giờ trở về…”

Cô chợt giật mình.

Cô thực tập sinh vẫn đang chờ nghe câu chuyện: " Không quay lại phải không? Sau đó thì sao?"

Nguyễn Khanh bị kéo lại tinh thần, tiếp tục nói: "Nghe nói trong chùa chỉ còn lại một tiểu đạo sĩ, về sau có người nhìn thấy tiểu đạo sĩ đó hai lần, một lần là đã trưởng thành rồi, lần nữa gặp lại về sau, tiểu đạo sĩ đó cũng đã trung niên, không có tin tức gì, không ai gặp lại nữa.”

“Là không còn ở đó sao?” cô thực tập sinh đoán, “Đã nhiều năm như vậy, nếu như bây giờ tiểu Đạo sĩ còn sống, chẳng phải mới mười tuổi sao?”

“Đúng là…” Nguyễn Khanh lơ đễnh, “Có lẽ đã không còn nữa…”

Cô thực tập sinh thổn thức về thời đại đó, nhưng Nguyễn Khanh lại chìm đắm trong suy nghĩ khi đang ăn.

Sau khi rời công ty vào buổi chiều, cô vừa lái xe vừa gọi điện cho cha trên đường: "Cha, cha có nhớ ông nội đã kể cho con nghe về ngôi chùa Đạo giáo trên núi ở quê không?"

Cha Nguyễn Khanh không hiểu tại sao: "Chùa gì?"

Nguyễn Khanh nhắc nhở cho cha một chút: “Có một lần chú Bảy về nhà, hai người nói chuyện này, sau đó con quấy rầy hỏi, bọn họ đã nói với con những gì, cha còn nhớ không?”

Dưới sự thúc giục của cô, cha Nguyễn Khanh rốt cuộc cũng đã nhớ được một ít ký ức đã mất: "À, hình như có chuyện như vậy..."

Nguyễn Khanh hỏi: "Chuyện này có thật sao? Trên núi của chúng ta thật sự có chùa sao?"

“Chắc là có.” Cha Nguyễn Khanh không chắc lắm.

Nguyễn Khanh tỏ ra bất mãn: "Là sao cha? Tại sao cha không biết truyền thuyết văn hóa của quê hương? Cha đã quên cội nguồn của mình rồi đúng không?"

Cha Nguyễn Khanh tức giận: "Cái gì mà quên cội nguồn, cha sinh ra ở thành phố là được rồi."

Thị trấn cũng là một thành phố!

"Cha sinh ra nơi nào, chính là quê quán của cha." Nguyễn Khanh ra vẻ đắc ý nói: " Mặc dù cha sinh ra ở thành phố, nhưng ông nội sinh ra ở quê, cho nên nơi đó chính là quê hương của cha, Cha chính là quên mất cội nguồn của mình."

Cha Nguyễn Khanh tức sắp chết: "Con gọi điện là muốn làm cái gì? Con gọi tới để chọc tức cha phải không? Con muốn tìm mẹ à? Cha kêu bà ấy nghe điện thoại nhé."

"Không không không không! Đừng gọi mẹ!" Nguyễn Khanh vội vàng nói: "Con chỉ muốn hỏi về ngôi chùa đạo giáo đó. Nếu cha không biết, có thể giúp con hỏi chú Bảy được không? Chú Bảy nhất định sẽ biết ."

Cha Nguyễn Khanh lầm bầm vài câu: "Dù sao gọi về cũng không có gì nghiêm trọng, cũng không phải vì nhớ chúng ta mà gọi điện, nha đầu chết tiệt."

Nguyễn Khanh áy náy cười cười: "Con cũng nhớ mà"

Cha Nguyễn ậm ừ: "Vậy con về đi."

Nguyễn Khanh cũng ậm ừ: “Cha và mẹ đừng ép con, con sẽ về."

Cha Nguyễn Khanh tức giận: "Cha và mẹ nói gì sai sao? Con đã lớn tuổi như vậy rồi..."

Nguyễn Khanh: "Con không nghe, không nghe , không nghe!" “ Cha nhớ giúp con hỏi chú Bảy, hỏi rõ ràng một chút, con muốn biết ngôi chùa kia còn hay không, còn có ai không?” Nguyễn Khanh lớn tiếng nói, “Con chờ điện thoại của cha, con đang lái xe, cúp máy đây”.

Tút Tút! . Con gái thật kiêu ngạo, ai bảo trong nhà chỉ co một đứa con, là con gái duy nhất!

Nguyễn Khanh muốn về nhà sớm một chút, nhưng hôm nay cô có hẹn ăn tối với một chị cung ứng có quan hệ tốt với cô, ăn xong cô trở về nhà thì trời cũng đã tối. Trong nhà tối om. Nguyễn Khanh vừa mở cửa liền sửng sốt, vội vàng xỏ dép lê đi vào phòng khách, gọi một tiếng: "Niệm Thất?"

Chẳng lẽ nhân lúc cô không có ở nhà anh ta lại ra ngoài đi lung tung?

Nhưng cửa sổ ban công sát đất mở ra, có ánh đèn bên ngoài tòa nhà chiếu vào. Nguyễn Khanh còn chưa nói xong, một bóng người màu đen đột nhiên từ bên ngoài hoặc dưới ban công đi vào.

Con diều hâu xoay người, ngồi xổm trên mặt đất, dùng đầu ngón tay chống trên mặt đất đứng lên: "Cô đã về?"

Ngược lại với ánh sáng, nó trở thành một hình bóng.

Đuôi tóc vẫn tung bay trong gió đêm. Mặc dù nhảy, cúi người, đứng dậy đều làm một mạch không ngừng nghỉ, hơn nữa thời gian rất ngắn, nhưng giờ phút này Nguyễn Khanh vẫn bị vẻ đẹp trai làm cho chết mê chết mệt! Nguyễn Khanh nghe tim mình đập thình thịch trong l*иg ngực. Từ khi còn nhỏ, đến khi học tiểu học đến năm cấp ba cô đã mơ ước cùng “đại hiệp” yêu đương.

Không, không, không, những “đại hiệp” được nói đến ở đây không phải là “Quách đại hiệp”* vì nước vì dân mà trượng nghĩa. “Đại hiệp” ở đây là một thuật ngữ chung, dùng để chỉ tất cả những anh chàng đẹp trai, biết võ công trong các bộ phim cổ trang võ hiệp.

“Quách đại hiệp”*: là Quách Tĩnh trong tiểu thuyết “Anh hùng xạ điêu”.

Làm sao một giấc mơ như vậy có thể trở thành sự thật! Ngoài đời kiếm đâu ra một anh chàng cổ đại đẹp trai lại biết võ công cho cô đây?

Niệm Thất không biết tại sao Nguyễn Khanh lại nhìn anh ta chằm chằm bất động như vậy trong bóng tối, như thể anh bị nhốt tại chỗ.

“Sao vậy?” Anh ta vội vàng đi tới bật đèn phòng khách lên hỏi.

"À à à..." Nguyễn Khanh xoa xoa sống mũi, từ trái sang phải nói với anh ta: "Không có chuyện gì, anh làm sao vậy? Tại sao từ bên ngoài đi vào?"

Lúc này cô mới nhận ra mình đang ở tầng mười sáu!

Niệm Thất nói: "Tôi... hóng mát.".

"?" Nguyễn Khanh không hiểu, "Anh hóng gió ở đâu ? Sao tôi không thấy anh?"

Niệm Thất chỉ có thể nói với cô: "Vừa rồi tôi treo ngược, cô không bật đèn, nhìn không thấy chân của tôi." Anh chỉ vào lan can ban công.

“... Hả?” Nguyễn Khanh ngạc nhiên, chỉ chỉ lan can ban công, “Ở đây?”

Niệm Thất gật đầu: "Ừ."

Nguyễn Khanh thực sự điên rồi! Cô vươn một ngón tay, lắc lắc mấy cái, tức giận không nói nên lời!

Niệm Thất nhìn thấy sắc mặt của cô không được tốt, liền ngoan ngoãn đi rót cho cô một ly nước đá. Nguyễn Khanh nuốt hai ngụm nước bọt, bình tĩnh lại, tức giận đến mức dùng ngón tay chỉ vào anh ta trong không khí:

"Anh!" “Đầu tiên!” Cô nghiến răng, “Đây là tầng 16.” Nếu anh ngã xuống, anh sẽ chết!

“Tôi không sao.” Niệm Thất ho khan một tiếng, “Cô quên là trước kia tôi toàn đi ra ngoài bằng cửa sổ,…”

Nguyễn Khanh quẹt ngón tay thật mạnh! Giống như khóa kéo niêm phong miệng của Niệm Thất lại. Lời nói của Niệm Thất đột ngột dừng lại, nhìn cô một cách thận trọng.

"Đầu tiên, đây là tầng 16! Bên ngoài cửa sổ không nên có cái gì!" Nguyễn Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên buổi tối, tại tầng 15 hàng xóm ngẩng đầu lên, mẹ ơi, phía trên có treo xuống một người tóc dài xõa ra, bị gió thổi bay..."

Niệm Thất nghe xong, cảm thấy Nguyễn Khanh miêu tả như vậy, hình ảnh... có chút kỳ quái?

Nguyễn Khanh sắp tức chết: "Anh muốn dọa chết hàng xóm dưới lầu sao?"

Niệm Thất nói huyên thuyên, vội vàng giải thích: "Dưới lầu không có ai, nhà tối om, không có ai ở nhà."

“Được rồi, được rồi, cho dù anh không dọa người dưới lầu.” Nguyễn Khanh nói, “Chẳng lẽ là hàng xóm nào đó ở tòa nhà đối diện hoặc tòa nhà bên cạnh ăn no không có việc gì làm, cầm điện thoại của người ta ra ban công muốn chụp ảnh mặt trăng? Đang chụp, thì bỗng nhiên thấy một người treo cổ ở tầng 16?"

Niệm Thất: "..."

Niệm Thất phát hiện anh ta phải bỏ thói quen ở thời đại cũ khác với thời đại này.

Sẽ có rất nhiều ánh sáng vào ban đêm. Hầu hết đôi mắt của những người bình thường có thể nhìn rõ mọi thứ vào ban đêm, không giống như nhiều người trong thời đại cũ của anh ta, có những người không thể nhìn rõ vào ban đêm. Quan trọng nhất, ngoại trừ những camera cố định ở các góc nhà và cột điện. Mỗi điện thoại cũng có một camera. Có nghĩa thực sự là "đôi mắt" có ở khắp mọi nơi. Nguyễn Khanh nói không sai, sợ là có người cầm điện thoại từ xa có thể chụp và quay video được anh ta, mà anh ta không phát hiện ra.

Nguyễn Khanh tiếp tục: "Anh có nghĩ xem người ta sẽ sợ hãi đến mức làm rơi điện thoại không? Người ta sẽ nhanh chóng gọi cho cảnh sát và cho báo cháy, sau đó gọi cho ban quản lý chung cư để yêu cầu quản lý cử bảo vệ đến kiểm tra tình hình?"

Niệm Thất: "..."

Niệm Thất thành thật cúi đầu: "Tôi sai rồi."

Khi bạn nín thở và muốn khiển trách, dạy dỗ một trận nhưng đối phương lại nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.

Lửa cũng không thể thoát ra ngoài, muốn mắng cũng không nói lên lời.

Nguyễn Khanh oán hận nghẹn một hơi, nghĩ phải làm sao cho anh ta thật sự nhớ lâu. Nhưng ánh mắt của cô bỗng nhiên dừng lại.

“Anh lấy quá táo làm gì?" Cô hỏi một cách kỳ lạ.

Niệm Thất đã cầm quả táo đó trong tay từ lúc anh ta từ bên ngoài đi vào. Khi rót nước cho cô, anh ta đặt nó sang một bên, sau khi đưa nước cho cô, anh ta dường như vô thức cầm nó lên.

Luôn luôn giữa nó trong tay.

. “A, cái này?” Niệm Thất tung quả táo lên cao rồi bắt lấy trong tay, “Mang ra ngoài vứt lên chơi thôi”.

Nguyễn Khanh: "?"

Lúc này cô mới để ý, đêm nay vẻ mặt của Niệm Thất có chút khác thường. Người đàn ông này bình thường có chút nửa giả nửa thật ngoan ngoãn, thỉnh thoảng sẽ trêu đùa. Nhưng đêm nay, vẻ mặt của anh ta có một cảm giác mơ hồ, xa cách . Nguyễn Khanh không khỏi thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"

"Hả? À." Niệm Thất nói, "Không có gì, hôm nay chỉ là xem video..."

Anh ta tung quả táo lên để bắt, rồi tung lên rồi bắt lại, nhìn quả táo trên tay rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy một quả táo rơi từ trên cây xuống”.
« Chương TrướcChương Tiếp »