Chương 33

Người tốt đã được định sẳn sẽ phải chịu thiệt thòi.

Niệm Thất là một chàng trai tốt, vì vậy anh ta là người chịu trách nhiệm dọn dẹp sau tâm trạng u buồn của Nguyễn Khanh. Nguyễn Khanh cũng giúp đỡ dùng chân đá thùng rác tới, nhưng không nhúng tay vào, không khỏi có chút áy náy. Suy nghĩ một chút, cô quyết định giúp Niệm Thất giảm bớt công việc.

Cụ thể là chạy tới phòng làm việc và sau khoảng vài phút, ra lại ban công: "Tôi đã đặt mua một chiếc máy rửa bát và một robot hút bụi."

“Chén bát cũng có thể rửa bằng máy?” Niệm Thất hơi kinh ngạc, “Vậy nó có quay vòng vòng không?”

Nói đến máy rửa chén trong đầu Niệm Thất nghĩ ngay đến máy giặt. Đồ sứ bỏ vào bên trong quay vòng vòng, mở cửa ra sẽ nhận được một đống nát vụn?

“Phì.” Nguyễn Khanh nhịn cười, cho anh ta xem video máy rửa bát “Anh tự xem đi.”

Người cổ đại đôi khi cũng thật buồn cười.

Niệm Thất đem trái cây đã cắt đặt ở bàn trà, lau tay đến sôpha xem. Hóa ra không cần bát đĩa xoay vòng mà dòng nước xoay tròn, phun chéo. Robot quét rác có thể hút bụi mỗi tháng một lần, đồng thời có thể tự làm sạch và làm khô cây lau nhà. Nguyễn Khanh ngồi bên cạnh Niệm Thất, vừa ăn trái cây vừa hưởng thụ: “Có hai thứ này, sau này anh sẽ khỏe hơn.”

Sắc mặt của Niệm Thất rất xấu. Kiến thức của anh ta về thế giới ngày nay không đủ để anh ta hiểu được xu hướng chung là "cuối cùng máy móc sẽ thay thế sức lao động chân tay của con người". Nhưng khi nhìn thấy hai thứ có vẻ "tiện lợi" này, anh ta lập tức có cảm giác khủng hoảng. Có hai thứ này, Nguyễn Khanh còn muốn gì ở anh ta nữa? Anh ta thăm dò hỏi: “Trông rất tiện lợi, sao trước đây cô không dùng?”

Nguyễn Khanh muốn mua nó thì mua, chắc chắn không phải là vấn đề tiền bạc.

" Trước đây tôi đã mua nó khi tôi ở thành phố lớn," Nguyễn Khanh nói, "nhưng nó khá phiền phức. Máy rửa chén còn phải có người đặt bát và cất bát, robot hút bụi phải thêm nước, đổ nước thải, và làm sạch hộp bụi. Nên tôi chọn thuê dì giúp việc”

Nguyễn Khanh cũng nói đến trước kia khi ở thành phó lớn từng có một dì giúp việc đặt biệt có tâm, nhưng sau hai năm ở Giang Thành, cô chưa bao giờ tìm được một người dì giúp việc nào như vậy. Một số người làm việc bán thời gian nếu cô không nhắc nhở nhiều lần, thậm chí còn dám lấy giẻ lau từ nhà vệ sinh đến nhà bếp.

Niệm Thất bình tĩnh nói: “Chính là, dùng người không biết rõ luôn có điểm không vừa ý. Hơn nữa, trong nhà có tôi, không cần thuê người khác. Về phần những thứ này, cô cũng cảm thấy không tiện lợi như vậy, nhà này cũng không lớn, chỉ có tôi và cô, cũng chỉ có một chút công việc, cô cũng biết trước đây tôi làm gì. Với tốc độ tay của tôi đó cũng như là chuyện vẫy tay.”

Niệm Thất nói xong, anh ta cầm con dao gọt trái cây trong bát trái cây và xoay nó giữa các ngón tay để củng cố độ tin cậy cho những gì anh ta nói.

"Có thể hủy đặt hàng lại được không? Nếu được thì hủy đi. Với kỹ năng đặt chén và giữ cổ tay, tôi đã rửa xong chén", anh ta nói.

Không ngờ khi anh ta ngước mắt lên, thấy Nguyễn Khanh đang nhìn tay mình, sắc mặt có chút khác thường. Trong lòng Niệm Thất rung động.

“Có thể hủy đặt hàng được không?” Anh ta hỏi.

"Hả? À." Nguyễn Khanh hoàn hồn, “ Có thể. Anh muốn hủy hàng à? Nó có thể giảm bớt gánh nặng cho anh đó."

"Nhìn cũng phiền phức, để tôi dùng những chiếc máy đó, tự mình làm còn nhanh hơn." Niệm Thất nói.

Trong khi nói chuyện, anh ta liên tục xoay tay, như thể lơ đãng, để con dao gọt hoa quả liên tục xoay giữa các ngón tay, sáng rực. Quả nhiên, Nguyễn Khanh, đang định cúi đầu lấy lại tiền trên điện thoại, mặc dù ngón tay vẫn đang bấm trên điện thoại, nhưng đôi mắt của cô lại cứ nhìn bàn tay cầm dao của Niệm Thất như bị mắc câu. Cô không biết mình đã bị mắc câu, ngón tay kia vẫn còn đang bấm lung tung trên điện thoại.

Niệm Thất nhận ra.

Nguyễn Khanh thích anh ta buộc nửa tóc, Cô cũng thích múa dao, khi biết anh ta có thể bay qua mái nhà và tường phản ứng đầu tiên của Nguyễn Khanh là kinh ngạc. Hóa ra cô thích những thứ hoa mỹ, hào nhoáng mà không thực tế đó.

Nguyễn Khanh không biết Niệm Thất đã mơ hồ nhìn thấy tính cách thứ hai trong lòng mình, thấy Niệm Thất phản đối, cô trả lại máy rửa bát và robot hút bụi mà mình vừa đặt: "Được rồi, hủy hàng rồi. Sau đó anh vẫn làm việc vất vả."

Niệm Thất không quan trọng: "Chỉ là chút việc nhà thôi, có gì vất vả."

Nguyễn Khanh chống khuỷu tay vào lưng sô pha, ngước mắt nhìn anh ta.

Niệm Thất: "Sao vậy?"

Nguyễn Khanh dừng một chút, thăm dò hỏi: "Trước kia anh sống rất cực khổ phải không?”

Niệm Thất: "Ngày xưa?"

“Ý tôi là, trước khi anh chính thức ra ngoài làm việc.” Nguyễn Khanh giải thích thêm

Niệm Thất xoa cằm: "Trước mười hai tuổi?"

Nguyễn Khanh thay đổi giọng nói: "Anh nói bao nhiêu tuổi?"

Niệm Thất giật mình: "Mười hai tuổi, sao vậy?"

Nguyễn Khanh cẩn thận hỏi xác nhận: "Nói như vậy... Anh đã làm chuyện đó từ năm mười hai tuổi?"

Nhắc đến “chuyện đó”, cô cũng làm động tác chặt đầu bằng cả hai tay. Niệm Thất cảm thấy có chút buồn cười: "Ừ."

Nhưng Nguyễn Khanh không cảm thấy buồn cười.

Giống như Niệm Thất lần đầu tiên tiếp nhận hoàn cảnh xung quanh mới bắt đầu có cảm giác mình nằm mơ, Nguyễn Khanh thực sự cũng giống như vậy. Lần đầu tiên chấp nhận chuyện anh ta xuyên không với đầy vẻ hứng thú và tò mò rồi giúp đỡ “sát thủ” cổ đại này. Sau đó cô so với Niệm Thất lại tiếp nhận chuyện của anh ta chậm chạp hơn, cho đến bây giờ, cô bắt đầu cảm thấy những sát thủ phải bán mạng đó không phải là tiểu thuyết, chúng thực sự đã xảy ra với Niệm Thất, là cuộc sống mà anh ta sống.

Trong ánh mắt của Nguyễn Khanh lộ ra một tia thương hại cùng không đành lòng. Niệm Thất đã thấy. Anh ta rũ mắt xuống để tránh sự thương hại đó, ngước mắt cười, an ủi cô: “Không sao cả, chỉ là trong lúc còn huấn luyện có chút vất vả, nhưng sẽ không đói khát, sau khi đã biết làm việc thì sẽ khác, tiêu sài ăn mặc tốt hơn.”

“ Vậy là sau khi huấn luyện xong, bắt đầu bán mạng kiếm tiền cho bọn họ, đều là lao động trẻ em, còn không cho chút đãi ngộ tốt nào." Nguyễn Khanh tức giận.

"Không sao, lúc tôi huấn luyện xong đã mười hai tuổi, cao bằng sư phụ, không thể tính là lao động trẻ em." Niệm Thất nói, "Ngoại trừ nhà giàu có ăn học, người bình thường cũng phải mười một mười hai tuổi mới lập gia đình, bảy tám tuổi đi đến cửa hàng học nghề đều bị coi là lao động trẻ em."

Những hạn chế tư tưởng của thời cor đại ! Đây là giới hạn tư tưởng của thời đó! Nguyễn Khanh mở miệng muốn phản bác, lại đột nhiên ý thức được, thật sự rất khó nói chuyện. Rất đơn giản để yêu cầu ai đó hứa với bạn những gì bạn có thể và không thể làm. Nhưng về cơ bản, anh ta không thể thay đổi nhận thức của mình và định hình lại cả tam quan . Một kẻ gϊếŧ người không nghĩ rằng mạng người lại quý giá như vậy, không chỉ bởi vì anh ta đã gϊếŧ rất nhiều người, mà còn bởi vì chính anh ta còn múa trên mũi dao, hôm nay uống say, ngày mai biết có uống hay không.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Khanh bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu. Lúc này, Nguyễn Khanh bắt đầu cảm thấy mình nuôi dưỡng người xưa thật ngu muội và ngây thơ cỡ nào. Những vết sẹo cũ trên cơ thể Niệm Thất trước đây khiến cô cảm thấy rất gợi cảm bây giờ bắt đầu khiến cô hít thở nặng nề.

Muốn nói xin lỗi với Niệm Thất, môi cô hơi nhúc nhích, lại nhận ra không nói nên lời. Tâm tình của cô được nét mặt biểu hiện rõ ràng.

Niệm Thất có thể cảm nhận được,anh ta cảm thấy cô quá nhạy cảm, không khỏi bật cười: "Đừng thương hại tôi, bất kể là ai thì kiếm sống cũng không dễ dàng, tôi là cô nhi, nếu họ không mua tôi về có thể một lúc nào đó tôi sẽ chết đói hay bệnh chết ngoài đường, ít nhất chúng tôi không phải lo cơm ăn áo mặc, ốm đau cũng không thiếu thuốc, Đại phu ở trong đấy đều là những thần y nổi tiếng trong giang hồ."

Đúng vật, xã hội cổ đại là như vậy.

Tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh và phụ nữ cao. Một người phụ nữ có mười đứa con chỉ có thể sống sót được bốn hoặc năm đứa. Một người đàn ông có thể lấy năm hoặc sáu người vợ trong đời, bởi vì tất cả những người trước đó đều chết vì khó sinh. Tuổi thọ trung bình là ba mươi đến bốn mươi tuổi. Vì vậy, khi Niệm Thất giới thiệu bản thân khi anh ta mới đến đây, anh ta nói mình "sắp đến tuổi làm ông", điều này không hề cường điệu chút nào.

Nguyễn Khanh thở dài: "Bỗng nhiên không muốn xuyên không."

Thực sự, cô đột nhiên mất hứng thú với chuyện "xuyên không về cổ đại" mà cô đã mơ ước trong nhiều năm. Niệm Thất cảm thấy chuyện này còn nực cười hơn.

“Tôi ở đây thời gian càng lâu, càng không hiểu tại sao cô lại muốn đi tới thời đại của tôi.” Niệm Thất nói, “Khoảng cách 1000 năm sâu sắc như thế nào, cô có nhận thức sao có thể không hiểu?”

“À, thật ra là…” Nguyễn Khanh mím môi nói thật, “Người hiện đại sẽ cảm thấy mình biết nhiều hơn người cổ đại mấy trăm vạn năm kinh nghiệm và kiến thức, càng cảm thấy nếu như xuyên về quá khứ thời cổ đại, sử dụng loại kiến thức này chắc chắn sẽ có thể phát triển mạnh mẽ trong thời cổ đại."

"Ví dụ, người này có thể là một người lao động bình thường ở thời hiện đại, nhưng trở về thời cổ đại, người ta làm thủy tinh, luyện thép và kiếm được rất nhiều tiền. Nếu đi xa hơn, người này có thể còn tham vọng hơn nữa có thể làm ra được một số vũ khí hiện đại, thuốc nổ, v.v., được hoàng đế đánh giá cao và được phong quan ban tước... . Hoặc thậm chí sử dụng kỹ thuật có trong tay của chính mình trang bị vũ khí để lật đổ triều đại hiện tại, rồi tự xưng, xưng đế ."

"Chính là muốn cảm giác đắc ý này."

“Vậy cô đã từng nghĩ qua chưa?” Niệm Thất xoa xoa cằm, nảy sinh ý định chất vấn, “ Cô xuyên qua chưa chắc đã may mắn như tôi, gặp được người tốt. Cô xuyên qua, nơi hoang dã gặp một bầy sói hoang, người thành thịt."

"Cô xuyên qua, gặp một đám sơn tặc chỗ hoang vu, . . . khụ, có lẽ muốn chết cũng khó. Cô xuyên qua đúng lúc đang dịch bệch, thiếu bác sĩ thiếu thuốc chữa, bệnh chết nơi thôn quê”.

"Cô xuyên qua, ở trong đại thành. Là một cô gái đơn độc để lộ tay chân ra đường, có thể gặp lưu manh vô lại không. Đừng nói là lưu manh lính nha môn thấy cô ăn mặc như vậy ra đường cũng gồng cổ cô lại trị tội không đứng đắn làm ô uế phong thường đạo lý, lấy hàng chục tấm ván đè cô xuống, cô có thể mất mạng."

"Coi như cô may mắn một chút, cũng sẽ không gặp phải những thứ này, tôi chỉ hỏi cô, cô muốn làm cái này cái kia thì lấy gì mà làm? Cô không xu dính túi, trên người chỉ có mỗi cái điện thoại, hai gói khăn giấy, một thỏi son môi. Lấy cái gì thuê cửa hàng , thuê người, lấy cái gì làm nguyên liệu?"

"Không được, nói xa quá, chỉ là. . . Cô xuyên qua, lấy gì để ăn? Đại sự còn chưa bắt đầu, cô đã chết đói rồi."

Nguyễn Khanh nghe anh ta nói sắc mặt tái xanh sắp chết cố đấu tranh: "Tôi không thể nào xui xẻo như vậy chứ, không phải nói người dân cổ đại rất chất phác sao? Tôi cũng không dến mức không gặp được người tốt cho tôi bát cơm sao. Ngay cả các nhà sư cũng có thể dựa vào khất thực để có thức ăn."

"Chà, Cô rất may mắn, khi xuyên qua gặp được một bà lão tốt bụng, , nhìn thấy một cô gái yếu đuối đi xin ăn, bà ta rất thương hại và dẫn cô về nhà ăn”." Niệm Thất nói, "Cô vui vẻ đi theo, nghĩ rằng từ bây giờ bắt đầu một cuộc sống mới." "Cuối cùng, bà ta đem bán cô cho kỷ viện, cô muốn hay không cũng phải uống một bát thuốc, tỉnh lại đã trầm luân." Niệm Thất lắc đầu thở dài , "Thật đáng tiếc đại nghiệp còn chưa bắt đầu đã chết trước."

Nguyễn Khanh: "..."

Trời ơi!