Chương 39

Đáng tiếc, rõ ràng là những suy nghĩ của Niệm Thất đều hướng về vấn đề quan trọng là danh tính. Hơn nữa anh ta biết nếu không tắm rửa, mùa hè nóng bức có thể sẽ bị chán ghét, cho nên có ý thức tránh xa Nguyễn Khanh.

Nguyễn Khanh chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống, nói "Chúc ngủ ngon", sau đó tắt đèn. Nhưng mà cả hai không ai ngủ được. Không ngủ được thì nói chuyện.

Nguyễn Khanh nói: "Anh có thể giúp tôi xem lại “kịch bản” có vấn đề gì không?"

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Niệm Thất.

"?" Nguyễn Khanh khó hiểu, "Anh cười cái gì?"

Niệm Thất nhịn cười, nghiệm túc nói: "Nếu như cô quay về thời đại của tôi, nói không chừng có thể viết kịch bản kiếm sống."

Cô không nghe ra anh ta chỉ nói giỡn. Nguyễn Khanh rêи ɾỉ hai tiếng, một lúc sau, cô vẫn không kìm được mà nói: “Là tôi viết.”

Niệm Thất: “Hả?”

“Những cái ngắt quãng không tính.” Nguyễn Khanh nói, “Lúc tôi học cấp hai đã viết một câu truyện hoàn chỉnh.”

Niệm Thất tò mò: "Cô đã viết gì?"

Nguyễn Khanh nói: "Đại khái là giống anh, một câu chuyện về một nam chính cổ đại và một nữ chính hiện đại."

Niệm Thất lập tức hứng thú: "Nói cho tôi nghe một chút?"

Nguyễn Khanh vốn thích nói thẳng, bỗng nhiên co rúm người: "Không có gì để kể, chỉ là một câu chuyện bình thường mà thôi."

Niệm Thất nói, "Có lẽ nó có giá trị tham khảo đối với tôi?"

“Không có bất kỳ giá trị tham khỏa nào.” Nguyễn Khanh nói, “Là câu chuyện tình yêu của một nam chính cổ đại xuyên không và nữ chính ở thời hiện đại.”

Đây là một giá trị tham khảo tuyệt vời!

Cả người Niệm Thất đều tràn đầy tinh thần!

“Nói cho tôi biết đi, kể đi.” Anh ta thúc giục Nguyễn Khanh, “Có lẽ là một lời cảnh tỉnh cho tôi ở một nơi mà cô không thể nghĩ tới?”

Trong lòng Nguyễn Khanh cảm thấy rất ngứa ngáy. Cô đã viết rất nhiều tác phẩm không liên tục khi còn là sinh viên, và đây là tác phẩm hoàn chỉnh thực sự. Sau khi cho một người bạn tốt xem, cô đã bị mắng xối xả, nói cô ăn cứt, sau này không được cho người khác xem. Nhưng mặc dù bây giờ cô biết rằng đó là một câu chuyện rất “cẩu huyết”, nhưng nó cũng là tác phẩn được hoàn thành duy nhất trong đời cô.

Tác phẩm tâm huyết thời thiếu nữ!

Nguyễn Khanh ho khan một tiếng: "Nói cũng được, nhưng anh không được cười. Cái này viết khi tôi còn học cấp hai, lúc đó tôi là như vậy."

Niệm Thất giơ ngón tay thề: "Tuyệt đối không cười!"

Nguyễn Khanh nhớ lại: "Chuyện này là như thế này, là tôi, không, là nữ chính. Một nữ chính hiện đại, hoàn cảnh cũng giống tôi, chẳng qua là đột nhiên nhặt được một người đàn ông xuyên không đến từ cổ đại."

"Người này là thế tử Hầu gia, vì chinh chiến mà bị mây đen hút vào vòng xoáy, xuyên không đến hiện đại, được nữ chính nhặt về." "Nữ chính giúp hắn giữ bí mật về người xuyên không, thu nhận hắn. Giống hai người chúng ta vậy. Nhưng người đàn ông này kém xa so với anh. Người đàn ông này rất kiêu ngạo. Giống như Long Ngạo Thiên, hắn không làm bất kỳ công việc nhà nào. Không làm cũng không chịu làm. Hắn là kiểu người rất ngầu, đẹp trai và độc đoán", cô nói.

Niệm Thất không bao giờ nghĩ sẽ được cô khen ngợi sau khi nghe một câu chuyện, vì vậy anh ta rất vui mừng, vội vàng ghi chú vào cuốn sổ nhỏ trong trái tim mình: Cô ấy ghét những người kiêu ngạo và lười biếng, thích những người chăm chỉ và có thể đặt bản thân mình xuống.

"Hơn nữa tên Thế tử này, luôn mang tư tưởng phong kiến của người cổ đại các anh, đều là tam thê tứ thϊếp. Nhưng nữ chính là người hiện đại, cô ấy muốn chính là một tình yêu từ hai phía cả đời."

Niệm Thất vội ghi: Cả đời chỉ có một đôi.

Nguyễn Khanh tiếp tục nói: "Tuy nhiên, hai người này sống cùng nhau, trải qua một loạt thay đổi. Nữ chính dần dần thay đổi nam chính, khiến nam chính biết tôn trọng nữ chính và yêu nữ chính. Hai người cuối cùng, thú nhận tình cảm của mình với nhau."

Niệm Thất mừng rỡ: "Vậy là bọn họ kết hôn?"

“Không!” Nguyễn Khanh cao hứng, “Hai người vừa tỏ tình xong thì có tin tức truyền đến, nói ở một nơi nào đó xuất hiện một vòng xoáy mây đen kỳ dị, hai người bọn họ nghe tin tức biết được. Đó là một đường hầm không gian."

Nguyễn Khanh nói đến đây, giọng nói trở nên mềm mại hơn. Bầu không khí đột ngột thay đổi. Niệm Thất trầm mặc một hồi, hỏi: "Người đàn ông đó muốn trở về?"

“Đúng vậy, anh đoán xem?” Nguyễn Khanh nói: “Hắn là thế tử Hầu gia, thế giới bên kia đều thuộc về tầng lớp quý tộc phong kiến, ở hiện đại hắn chỉ là thường dân, tôi nói hắn là kiểu nhân vật Long Ngạo Thiên mà, ồ, anh có thể không hiểu, loại người này rất lợi hại, hơn nữa hắn cũng cho rằng mình tài giỏi, còn có tham vọng rất lớn, loại “lòng lang dạ sói” ấy."

"Cái gì? ? Anh hỏi “lòng lang dạ sói” là sao hả? Chính là bằng mọi cách làm nên đại sự. Rốt cuộc hắn luôn muốn trở về."

"Dù sao thì người như hắn có võ công cao cường cũng không thể làm được gì lớn ở thời đại hiện đại, và hắn cũng chỉ làm một người bình thường cả đời còn lại của mình. Cho nên, hắn quyết định quay trở lại khi nhìn thấy đường hầm không gian ."

Niệm Thất hỏi: "Còn cô gái kia thì sao? Không phải sẽ cùng kết hôn sao?"

Đây không phải là loại người nên vứt đi sao?

Nguyễn Khanh gần như nghẹn ngào trước câu "Sẽ cùng kết hôn".

Nguyễn Khanh nói: "Khụ. Dù sao thì hai người cũng đã đến nơi báo tin, đợi mấy ngày đêm, vất vả cũng được đền đáp, mây đen lại xuất hiện. Tôi viết đoạn này như thến này ...."

Dưới ánh trăng, những đám mây đen kỳ lạ lơ lửng trên không, tạo thành một đường hầm tối tăm. Gió thổi những hòn đá nhỏ trên mặt đất lăn đi. Thế tử đứng ở vòng xoáy màu đen trước mặt, xoay người vươn tay về phía nữ chính: "Đi theo tôi." Mái tóc dài của nữ chính tung bay trong không trung, cắn môi nhìn nam chính. “Tôi không thể đi cùng anh, nhà của tôi ở chỗ này.” Nữ chính nói, “Anh trở về đi, nhanh lên, vòng xoáy sắp biến mất.”

Trong lòng nam chính đều là giang sơn sự nghiệp, tư tình nữ nhi chung quy vẫn là đặt ở phía sau. Hắn nhìn qua vòng xoáy sắp biến mất, cắn răng, cuối cùng nhìn thoáng qua nữ chính, xoay người tiến vào đường hầm không gian, cùng đường hầm biến mất. Nhìn không trung không còn dấu vết, nữ chính ở trong lòng đau đớn rơi lệ. Nữ chính thậm chí tự hỏi, nếu như cho cô một cơ hội, cô sẽ cùng nam chính bước vào đường hầm không gian không? Một lúc lâu, khi cô lặng lẽ lau đi nước mắt trên má, xoay người chuẩn bị trở về cuộc sống bình thường, bỗng nhiên gió lớn thổi lên!

"Cách nhau khoảng vài phút so với biến mất, vòng xoáy mây đen bỗng dưng xuất hiện trước mắt cô ấy." Nguyễn Khanh nói, "Nữ chính rất khϊếp sợ, cảm thấy đây là cơ hội thứ hai mà ông trời cho mình. Vì vậy, cô cũng bước vào đường hầm không gian, từ bỏ gia đình, bạn bè sự nghiệp, để đuổi theo người mình yêu. ”

Niệm Thất hỏi: "Vậy cuối cùng họ có thể kết hôn với nhau không?"

"Anh có chút kiên nhẫn được không, tôi còn chưa nói đến chuyện đó." Nguyễn Khanh lắc lắc tay ra hiệu cho Niệm Thất im lặng, "Sau đó nữ chính xuyên không qua, giữa không trung rơi xuống. Sau đó được một người đàn ông dùng khinh công bay lên bắt được, giống như anh đó rồi hai người chậm rãi xoay tròn rơi xuống đất. ” Nguyễn Khanh cảm thán: "Đây là cảnh trong mơ của tôi. ”

Trong cuốn sổ nhỏ trong tim Niệm Thất yên lặng ghi lại: Cô muốn được ôm bay.

"Người ôm nữ chính chính là Thế tử. Nhưng mặt hắn có chút không giống, hắn còn mặc đồ cổ trang, bên cạnh còn có rất nhiều binh lính đi theo hắn. Nữ chính hỏi chuyện gì xảy ra? ”

"Thế tử nói cho cô ấy biết, thì ra hai lần đường hầm không gian mở ra, ở bên cô chỉ là cách nhau vài phút, nhưng ở thời cổ đại bên này thì đã mấy chục năm, thời gian hai người không giống nhau." "Sau đó Thế tử liền dẫn cô trở về Hầu gia. Trong Hầu gia có một lão Hầu gia cô chưa từng thấy qua, là ông nội của Thế tử, sau đó thấy có chỉ có lão phu nhân, chính là bà nội của Thế tử, còn có mẹ của Thế tử. Cha thế tử đã chết. ”

"Hơn nữa thế giới bên này có rất nhiều thứ của tương lai, ví dụ như thủy tinh…, thì ra đều là thế tử học được trong thời hiện đại, đem kỹ thuật mang về cổ đại. Hầu gia cũng bởi vì nguyên nhân này, từ một Hầu gia bình thường biến thành Hầu gia cực kỳ hùng mạnh, được Hoàng đế đặc biệt coi trọng. ” "Nhưng mà, nữ chính phát hiện, bà nội của Thế tử không thích cô, sau đó mẹ thế tử đối với cô thái độ cũng rất tế nhị, tóm lại kỳ lạ."

"Nhưng nữ chính vì tình yêu cũng không quan tâm, vì thế cũng bất chấp những thứ này, kế tiếp trải qua một loạt tranh đoạt gia tộc, cô vẫn cùng thế tử thành thân. Nhưng cô luôn cảm thấy có rất nhiều điều không ổn. ” "Cuối cùng, nữ chính dùng trí tuệ thông minh của mình, rốt cục cũng tìm ra chân tướng."

"Thì ra thế tử này căn bản không phải là thế tử xuyên không kia. Thì ra thời gian cách nhau giữa hai lần đường hầm không gian, ở hiện đại chỉ có vài phút, nhưng ở bên cổ đại, cách mấy chục năm. Thế tử năm đó cùng nàng yêu nhau đã sớm già rồi, anh đoán không ra đúng không?”

“ Thế tử xuyên không thân sự kia chính là lão Hầu gia hiện tại chưa bao giờ lộ diện! ” "Đó là lý do tại sao bà nội của Thế tử kia chán ghét cô. Bởi vì bà nội kia biết cô là người con gái trong lòng lão Hầu gia. ” "Sau đó, vì sao mà mẹ của thế tử đối với cô có thái độ tế nhị. Thì ra trưởng tử của lão Hầu gia này đã chết, con trai trưởng tử cùng con thứ của lão Hầu gia, cũng chính là cháu trai cùng chú, hai người tranh đoạt vị trí thế tử. ” "Sau đó chính là lúc này, nữ chính xuyên không qua tới. Lão Hầu gia vừa nghe nói nơi nào đó xuất hiện đám mây kì lạ kia, đoán được có thể là nữ chính. Bởi vì trước kia nữ chính đã nói với hắn về sự bất đối xứng của tốc độ dòng thời gian. Hắn liền phái cháu trai rất giống mình đi đón nữ chính trở về. ” "Hắn cùng tôn tử của mình ra điều kiện, để tôn tử cưới nữ chính làm vợ, hắn sẽ để cho tôn tử làm thế tử." "Nữ chính sau khi biết chân tướng rất thương tâm, nhưng sự tình đã như vậy, hơn nữa cô cũng đã yêu thế tử hiện tại, cho nên cảm thấy cứ như vậy đi." "Kết quả thì sao, thế tử hiện tại không yêu nữ chính, hắn biết ông nội mình từ thế giới nữ chính kia học được rất nhiều thứ, nhưng thứ quan trọng nhất cũng chính là thuốc súng, ông nội hắn không học được. Hắn muốn tìm ra bí mật làm thuốc súng từ người nữ chính. ” "Kết quả nữ chính từ chối hắn, cảm thấy không thể đem thứ này mang đến cổ đại. Sau đó cháu trai này liền lộ ra bộ mặt thật, giam cầm ông nội mình, soán đoạt quyền lực Hầu gia. Sau đó nghiêm hình tra tấn nữ chính muốn ép ra công thức hỏa dược. Bởi vì thế tử này có dã tâm rất lớn, hắn muốn chế tạo thuốc súng sau đó lật đổ hoàng đế tự mình làm hoàng đế. ” "Cuối cùng, lão Hầu gia bị nhốt thoát ra, lại dẫn người đi cứu nữ chính. Lúc này, cháu trai truy sát họ. Lão Hầu gia liền mang theo nữ chính chạy trốn. Tất cả các con đường chạy trốn đều đến vách đá, không có cách nào để trốn thoát. ”

"Lúc này trên không trung lại xuất hiện đường hầm không gian mây đen cuồn cuộn, lão Hầu gia nói với cô một tiếng "Vĩnh biệt" sau đó đẩy cô tiến vào đường hầm không gian." "Lúc này động tác chậm, bàn tay nữ chính vươn ra cũng không thể bắt được nam chính tóc đã bạc kia, cảnh cuối cùng cô nhìn thấy là người đàn ông cô từng yêu bị cháu ruột của mình dùng một mũi tên bắn xuyên tâm chết."

"Ồ, tôi quên nói! Nữ chính lúc này đã mang thai! bụng cô đã to!" "Sau đó, khi cô thức dậy, cô thấy mình trở lại thời hiện đại. Những trận đánh gϊếŧ chóc cổ xưa, lục đυ.c cùng âm mưu quỷ kế giống như một giấc mơ tỉnh lại. ” "Kết cục cuối cùng là, vài năm sau, nữ chính mang theo một đứa trẻ đến thăm một lăng mộ cổ. Sau đó, hướng dẫn viên du lịch nói chủ nhân của lăng mộ này là một Hầu tước, trong thời cổ đại có rất nhiều chuyện kinh khủng ”

"Nhưng kỳ thật Hầu tước trong lăng mộ này, là thế tử cùng một đường không gian với cô. Phiên bản này của hắn chưa bao giờ xuyên không và cũng chưa bao giờ gặp cô. Xuyên qua thời gian và không gian và tình yêu của cô là một thời gian và không gian song song khác của anh ta. Vâng, giống như thời gian và không gian của anh, hai dòng thời gian song song. ”

"Cuối cùng, hướng dẫn viên du lịch mang theo du khách rời đi, chỉ còn cô ấy và đứa nhỏ đứng trước tấm bia đá xem tiểu sử cuộc đời của Hầu gia kia."

"Cái gì mà chiến công hiển hách, đại thần của triều đại X....."

“Cuối cùng, cô ấy vừa cười vừa rơi nước mắt.”

“Hết truyện! ”

“Niệm Thất, anh nói xem!” Nguyễn Khanh chất vấn, "Câu chuyện của tôi, thăng trầm đều có!”

"Sau khi tôi viết ra, tôi chỉ cho bạn thân của tôi xem một mình." "Thiếu chút nữa bị bạn ấy bóp cổ chết! Nói tôi giữa đường đổi nam chính làm gì! Muốn nghỉ chơi với tôi! "

Nguyễn Khanh tức đấm giường, "Bạn ấy thì biết cái gì!”

“ Đây là thể loại BE! ”*

*BE: Là viết tắt Bad Ending, thể loại truyện có cái kết buồn, không đến được với nhau.

Nguyễn Khanh đợi Niệm Thất đánh giá tác phẩm của mình. Cuối cùng chờ trọn vẹn một phút, trong bóng tối Niệm Thất nói: "Tôi sẽ không quay trở lại."

Nguyễn Khanh: "Hả? ”

"Nếu đường hầm không gian xuất hiện trước mắt tôi, cho tôi cơ hội để trở lại, " giọng nói của Niệm Thất rất vững chắc, "Tôi sẽ không trở lại."

Bất ngờ này quá lớn, Nguyễn Khanh sửng sốt một lúc , hỏi ngược lại: "Không phải vàng bạc châu báu đều ở bên kia sao? ”

Niệm Thất nói: "Tất cả đều là vật ngoài thân, kiếm lại là được. ”

"Nguyễn Khanh," anh ta nhẹ nhàng nói, "Bên kia không có người tôi quan tâm. ”

Câu nói này của anh ta có nghĩa là gì? Nguyễn Khanh nghiêng đầu nhìn qua, trong bóng tối chỉ nhìn thấy hình bóng nghiêng mặt của anh ta, sống mũi cao thẳng.

Tim Nguyễn Khanh bỗng nhiên đập nhanh hơn.

.

.

.

Đôi lời của Edit: Dịch xong chương này mình lú luôn. hihi chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!! Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ truyện.

Cảm ơn mọi người rất nhiều!!!

CHÚC MỪNG NĂM MỚI.