Chương 11

Editor: Cung Quảng Hằng

Tống Tứ Lang thấy hối hận, bởi vì ngày hôm qua bắt được một con thỏ, hai người thật sự đói , chịu không nổi đành nướng ăn, sớm biết rằng nương tử thích, có đói cũng phải lưu lại a. Hắn âm thầm hạ quyết tâm chờ sau khi thu hoạch vụ mùa, sẽ dành nhiều tâm tư mà đi săn thú. Trước kia là không có lo nghĩ gì, sinh kế trong nhà có đại ca quan tâm, nhưng hiện tại thì không được, có một tiểu nương tử đáng yêu như vậy ở đây, thấy thế nào cũng thích. Trên đầu nương từ đến bây giờ vẫn còn đơn giản thuần khiết, ngay cả một món trang sức đều không có, thể nào cũng muốn... Làm một cây trâm gỗ đào, không được... Làm một cây ngân trâm đi.

Nương tử nếu nhìn thấy ngân trâm nhất định sẽ thật cao hứng? Tối hôm đó bản thân quả thật có chút lỗ mãng, cũng không biết còn tức giận hay không?

Nhưng vừa rồi nàng cười với mình, còn nói chuyện với mình, hẳn là không còn tức giận rồi? Nghĩ đến đây Tống Tứ Lang chăm chú nhìn Vương Nhị Ny.

Vương Nhị Ny thấy Tống Tứ Lang nhìn về phía mình, liền cười cười với hắn , gắp miếng thịt cá: "Tứ Lang ca ca, huynh cũng ăn đi, ở bên ngoài chịu khổ rồi"

Khuôn mặt tươi cười xán lạn kia, khiến Tống Tứ Lang có chút không biết làm sao. Hắn vội vàng cúi đầu tránh đi tầm mắt của Vương Nhị Ny, nhưng mà bên tai đỏ lên, tay hắn siết chặt quần, thấp giọng nói: "Nàng... cũng ăn đi. Ta ở bên ngoài một chút cũng không khổ". Tống Tứ Lang này thắng thắn, không chỗ nào cố kị người, trong một khắc lại từ gang thép biến thành mềm mại.

"Làm sao có thế không khổ chứ, huynh xem trên tay này, ăn cơm chiều xong để Đại Lang ca ca thoa chút thuốc cho huynh", Vương Nhị Ny quan tâm nói.

Trong lòng Tống Tứ Lang mềm thành một quả bóng, nhìn thấy nương tử quan tâm bản thân, hắn làm bộ như không chút đế ý, hào sảng nói: "Chỉ có chút miệng vểt thương, căn bản không quan trọng, lần sau cho bắt mấy con thỏ về cho nàng

"Không cần", Vương Nhị Ny vội vàng xua tay.

Tống Tứ Lang trên mặt xấu hổ... "Sao vậy?"

"Con mồi vất vả bắt được vẫn nên đem bán, lo cho gia đình, huynh xem hai con gà rừng còn bán được mười mấy đồng a, vậy thỏ hẳn là quý hơn so với gà rừng?", Vương Nhị Ny cảm thấy con mồi vất vả kiếm được mà đem ăn thì có chút xa xỉ.

Tống Tứ Lang sắc mặt lập tức hoãn xuống dưới: "Bọn nam nhân chúng ta săn thú kiếm tiền đế nuôi nữ nhân nhà mình, ngay cả nàng ăn không no, thì bọn ta làm nam nhân đế làm gì? Cho nàng ăn thì nàng ăn đi, đừng đau lòng"

Tống Nhị Lang gật gật đầu, ôn hòa nói: "Tứ Lang nói đúng, nương tử, nàng nếu thích, đến mùa đông không vội, mỗi ngày bắt cho nàng ăn"

Vương Nhị Ny ánh mắt chân thành, mang theo tình ý, có chút ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng cũng là ấm áp lên, bọn họ đối với nàng thật sự rất tốt... Làm sao bây giờ? Giống như càng ngày càng thích ở chung như vậy.

"Được rồi, đừng nhìn chằm chằm nương tử, nàng thẹn thùng a, mau ăn cơm của các đệ đi. Nương tử, nàng lại đây, ta giúp nàng thay thuốc". Tống Đại Lang thấy Vương Nhị Ny có chút luống cuống, vội giải vây nói.

Tống Nhị Lang cả kinh: "Nương tử làm sao vậy?". Tống Tứ Lang cũng quan tầm ngấng đầu nhìn Tống Đại Lang.

Tống Đại Lang nói phong đạm vân khinh, giống như đang nói việc gì đó không ả nh hưởng toàn cục: "Không có gì trở ngại". Nói xong lôi kéo Vương Nhị Ny vào phòng.

Tống Nhị Lang cùng Tống Tứ Lang làm sao còn nuốt trôi, hai người nhanh chóng ăn hết bát cơm, lại dùng tốc độ thu dọn xong, liền vào trong phòng... Nhưng mà mới vừa đi đến mép giường, hai người đều ngây dại.

Chỉ thấy làn da trắng nõn kia hiện ra ở dưới ánh mặt trời, Tống Đại Lang lại cúi đầu, đứng thẳng.. Tư thái này, nói là bôi thuốc ai tin a? Hai người hai mắt đỏ bừng, xông qua.

Tống Đại Lang tựa hồ sớm đã có dự đoán được, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nương từ thẹn thùng, các đệ đều vào làm gì?"

Tống Nhị Lang gãi đầu: "Nương tử đây là như thế nào...". Bỗng nhiên hắn dừng nói, nguyên lai hắn phát hiện cẳng chân của vương Nhị Ny đang có chút khấn trương run run, hiến nhiên bản thân hành động có chút lỗ mãng.

Tống Tứ Lang nhẫn nại có hạn, rất nhanh liền nói: "Con mẹ nó, đại ca, nương từ làm sao vậy? Ai khiến nàng bị thương?"

Tống Đại Lang bị đeo bám không có biện pháp: "Bị Ngũ Lang cắn một ngụm"

"Chỗ nào?". Tống Tứ Lang thoát giày đỉ leo lên giường, nhưng mà động tác của Tống Đại Lang nhanh hơn, thoa thuốc xong, liền đem vạt áo khép lại, lại ôn nhu cột lại cho Vương Nhị Ny.

"Ngũ Lang sao lại cắn nương tử?". Tống Nhị Lang kỳ quái hỏi, hắn biểt Tống Ngũ Lang biết nghe lời, làm sao có thế cắn người?

Vương Nhị Ny rốt cục chịu không nổi, nàng sắp mắc cỡ chết đi được, đám người này còn hỏi không dứt, nàng ủy khuất nhìn nhìn Tống Đại Lang, chui vào trong lòng hắn, bả đầu vùi xuống tựa hồ như vậy có thế đem bản thân giấu đi: "Nhị Lang ca ca còn có Tứ Lang ca ca, không cần hỏi nữa, mắc cỡ chết người"

Tống Đại Lang ôm nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, hắn yêu thương hôn hôn thái dương của Vương Nhị Ny: "Được rồi, được rồi, Ny Ny của chúng ta không xấu hổ nữa, các đệ đều nghe thấy rồi? Đừng hỏi nữa"

Vương Nhị Ny ở trong lòng Tống Đại Lang, giật giật thân mình muốn ngấng đầu, đột nhiên chạm đến một cái cứng rắn gì đó, này không là... Vừa rồi bôi thuốc kí©h thí©ɧ quả nhiên rất lớn... Còn một bộ dáng vân đạm phong khinh.

Vương Nhị Ny xê dịch mông, hay là áp hỏng rồi... Trên tivi đều là diễn, nam tính nam nhân là chỗ yếu ớt nhất, thật dễ dàng bị thương.

Nhưng mà nàng không biết hành động này ngược lại gia tăng thống khổ cho Tống Đại Lang, mông nhỏ non mềm co dãn kia cọ xát hắn, mũi đều là mùi thơm cơ thế đặc trưng của tiểu nha đầu. Tống Đại Lang trong lòng thầm than, thật sự là càng ngày càng nhịn không được , cũng không biết nha đầu kia khi nào thì mới có thế trưởng thành...

"Cụ thế sự tình ta không rõ ràng, có thể là Ngũ Lang nương tử là mẹ... Sau đó liền..." Tống Đại Lang giải thích đến đây, cũng là có chút khó có thế mở miệng, nhưng mà dưới ánh mắt sáng ngời của hai huynh đệ tiếp tục nói: "Tóm lại ngực nương từ bị cắn"

Tống Nhị Lang đau lòng, nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny hận không thế lập tức cởϊ qυầи áo kia nhìn xem vết thương, bất quá có người động tác so với hắn còn nhanh, Tống Tứ Lang tốc độ lấy sét đánh không kịp đoạt lấy Vương Nhị Ny, để ở trên giường.

Vương Nhị Ny đang thẹn thùng, chợt thấy bóng đen đánh úp lại, lập tức thiên toàn địa chuyến, sau đó một trận mát lạnh theo bộ ngực truyền đến.

Bộ ngực trắng nõn phấn nộn của nữ hài xuất hiện ở trước mắt mọi người, bên cạnh tiếu đậu đỏ kia bên trái có một vòng hồng ngấn, hình dạng giống như vỏ sò, rõ ràng là dấu vết răng nanh.

"Con mẹ nó, tiểu tử Ngũ Lang này thật sự là đáng đánh đòn!". Tống Tứ Lang chỉ cảm thấy hồng ngấn kia chói mắt như thể, khiển hắn tâm sinh tức giận, nếu Tống Ngũ Lang ở bên cạnh, nói không chừng đã bị hắn đặt trên kháng, hung hăng đánh vào mông. Kỳ thực hắn cũng không ngẫm lại, mấy ngày trước hắn còn hơn như thế, không đế ý Vương Nhị Ny sợ hãi đến đâu.

Tống Nhị Lang cũng đau lòng, không nhịn được nói: "Tên nhóc Ngũ Lang này, làm sao không biết hạ miệng nhẹ một chút, nương tử, còn đau không?"

Vương Nhị Ny một ngày hôm nay bị người khác cởϊ qυầи áo ba lần, sức chịu đựng đã đến cực hạn, oà khóc lên, nàng cũng biết hổ thẹn mà, đám người này thật sự là ... "Đại Lang ca ca..." Nàng lại nhìn nhìn bên trái Tống Tứ Lang cùng Tống Nhị Lang: "Nhị Lang ca ca, Tứ Lang ca ca, ta muốn mặc quần áo, mắc cỡ chết đi được"

Tiếng khóc này làm cho Tống Tứ Lang chân tay luống cuống lên, hắn lần đầu tiên hận bản thân động tác quá nhanh, muốn giúp đỡ Vương Nhị Ny đem quần áo mặc vào. Nhưng mà hắn trước giờ chưa giúp người khác mặc quần áo lần nào, đây còn là một tiểu nha đầu, vết chai cứng rắn trên tay kia, ma sát khiến Vương Nhị Ny càng đau.

"Tứ Lang, đệ có thế nhẹ một chút không? Thôi đi, vẫn là tự ta làm, nương tử, đừng khóc a... Để ta giúp nàng", vẫn là Tống Đại Lang khéo tay ... Đây là một đôi tay ngay cả quần áo đều có thể khâu, động tác hắn mềm nhẹ hơn nữa mau lẹ đem quần áo cho Vương Nhị Ny mặc vào.

Đến buổi tối Tống Tam Lang cùng Tống Ngũ Lang trở về nhà, nhìn thấy hai huynh đệ săn thú trở về rất là cao hứng, mấy huynh đệ nói nói cười cười, trên bàn cơm khó có được thịt và rượu.

Trong ánh tịch dương buổi chiều, Vương Nhị Ny và mấy huynh đệ ngồi vây quanh bàn cơm đặt ở trong sân, nghe Tống Tứ Lang kế về quá trình đi săn. Nghe thật hay, dù sao cũng chưa từng trải qua, nhịn không được có chút kinh hãi, thì ra săn thú là việc nguy hiếm như vậy. Trong lòng nàng một hồi cao hứng, một lát lại khổ sở, suy nghĩ phức tạp, nhịn không được nghĩ, nếu mấy nam nhân ở đây đều là ca ca thì tốt rồi... Hoặc là bản thân chỉ gả cho một người trong số đó?

Tống Tam Lang giúp vài người rót rượu, do dự một lát vẫn là rót cho Vương Nhị Ny một chén nhỏ, cười nói: "Nương tử, nàng cũng uống thử xem, đây là rượu gạo đại ca tự ủ, không làm say"

Vương Nhị Ny kinh ngạc nhìn Tống Đại Lang, trong ánh mắt tự nhiên mang theo sùng bái: "Đại Lang ca ca, huynh biết ủ rượu?". Người này cũng thật là tài, không chỉ làm thức ăn ngon, còn có thế khâu quần áo, làm gia vụ, hiện tại lại biết ủ rượ u, nàng thực hoài nghỉ hắn cái gì cũng biết?

Cho dù trầm ốn như Tống Đại Lang, nhưng trước ánh mắt sùng bái của Vương Nhị Ny, cảm nhận được một loại cảm giác thành tựu và thỏa mãn trước nay chưa từng có. Nhưng trên mặt chàng không thế hiện ra, bình tĩnh nói: "Đều là một ít việc nhỏ"

"Đại ca còn biết chữ, là người duy nhất ở trong thôn chúng ta biết, nếu không phải cha mẹ mất sớm..." Tống Ngũ Lang nói đển đây thần sắc buồn bã.

Điều này khiển Vương Nhị Ny giật mình , phải biết rằng ở cổ đại đa số đều là thất học, chỉ có số ít người biết một ít, chẳng qua lời này dấy lên tinh thần học tập của nàng: "Đại Lang ca ca, ta cũng muốn học, huynh có thế dạy ta không?"

Trong mắt Tống Đại Lang tránh qua một tia đau đớn, chẳng qua một cái chớp mắt liền biến mất không thấy: "Việc này đế sau rồi nói"

Mấy huynh đệ Tống gia đối với yêu cầu của Vương Nhị Ny đều là hữu cầu tất ứng, đặc biệt Tống Đại Lang , tuy rằng trên mặt nghiêm khắc, nhưng săn sóc vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận. Vương Nhị Ny không nghĩ đến loại việc nhấc tay chi lao này, hắn sẽ cự tuyệt... Đây là lần đầu tiên nàng khẩn cầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ đỏ mặt.

Tống Tam Lang ngồi ở bên cạnh Vương Nhị Ny, trấn an sờ sờ tóc nàng: "Nương tử ngoan, biết chữ thật vất vả, đừng học!"

Tống Đại Lang nhìn vẻ mặt Vương Nhị Ny, trong mắt hiện lên tia đau lòng, há miệng thở dốc cũng không biết nói gì. Hắn thầm thở dài một hơi, giơ lên chén rượu, nói với mọi người: "Nhị Lang cùng Tứ Lang vất vả, còn có Tam Lang và Ngũ Lang cũng vậy.. Còn có nương tử, nàng làm tốt lắm, ta hi vọng cả nhà chúng ta luôn luôn vui vẻ hòa thuận như vậy, chính là cái gọi huynh đệ đồng lòng này, bây giờ còn có nương tử tốt như vậy ở đây, càng là không có gì tiếc nuối, sau này chúng ta mỗi ngày sẽ càng tốt hơn"