Chương 14

Editor: Cung Quảng Hằng

Tống Nhị Lang đem Vương Nhị Ny an bày xong, lưu luyến không rời hôn lên mặt nàng, hôn rồi lại hôn, mãi đến khi mặt nàng đỏ hồng, mới cầm liềm xuống ruộng.

Vương Nhị Ny ngồi một lát thật sự nhàm chán, nghĩ mặc kệ như thế nào, có thể giúp đỡ việc nào hay việc đó, không thể đến không một chuyến.

Ruộng lúa nước tuy cạn, nhưng vẫn có chút ẩm ướt, làm cho giày vải của Vương Nhị Ny cũng ẩm, nhưng hiện tại nàng bất chấp sự khó chịu ở chân, xuống ruộng làm việc làm gì mà chú ý nhiều như vậy a. Nàng thừa dịp mấy huynh đệ đi xa, đem lúa đã cắt xong chậm rãi ôm đến bên cạnh, bắt đầu chất chồng lên, như thể khuần vác dễ dàng hơn, lúc trước nàng ở quê trải qua không ít.

Chờ lúc Tống Tứ Lang cắt một vòng trở về, thấy Vương Nhị Ny đã chất lúa thành một ngọn núi nhỏ. Tóc của nàng bị gió thổi có chút loạn, hồng nhuận trên mặt, mang theo mồ hôi tinh mịn, thoạt nhìn hơi có chút chật vật.

Tống Tứ Lang nhíu nhíu mày, đi qua đem Vương Nhị Ny nắm ở trong lòng, vừa nắm tay nàng lên liền thấy, quả nhiên, trong lòng bàn tay trắng nõn thật vất vã giữ gìn giờ đều là ngấn đỏ, không mang nên bị thương:

"Con mẹ nó, không phải bảo nàng nghỉ ngơi, nàng xem tay này..." Tống Tứ Lang nói xong liền hung hăng vỗ xuống đống lúa... Rào rào một tiếng...

Thành quả Vương Nhị Ny vất vả thời gian rất lâu mới chất lên được bị Tống Tứ Lang xua tay một cái liền thành đống vô dụng.

Rốt cuộc sức mạnh có bao nhiêu lớn a, không đúng, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ, nàng vất vã nửa ngày đều uổng công... Nghĩ đến đây thật là có chút khóc không ra nước mắt.

Tống Tứ Lang nhìn biểu cảm lên án cúa Vương Nhị Ny, hít sâu một chút, phiền chán gãi đầu: "Ta không phải nói... Ý ta là, đống này cũng không chắc chắn lắm".

Vương Nhị Ny thật quẫn bách a, đây cũng không phải là do nàng

"Không phải, kỳ thực làm rất tốt, nhưng mà có chút không chắc chắn, đừng buồn.. Không phải, làm rất tốt...". Nói đến đây mặt nghẹn đỏ bừng, thế nhưng bộ dáng muốn so với Vương Nhị Ny chân tay còn muốn luống cuống hơn. Tống Tứ Lang cũng không biết vì sao, bình thường hắn nói chuyện rất chậm rãi, một khi gặp Vương Nhị Ny, trong lòng liền bắt đầu khấn trương, ngay cả nói đều nói lúng túng.

Phía sau truyền đến tiếng cười sảng khoái: "Nương tử, Tứ Lang chính là thương nàng". Tống Tam Lang lau mồ hôi, đi đến vuốt tóc của Vương Nhị Ny: "Một lát bảo Tứ Lang giúp nàng chuẩn bị cho tốt, ngoan, đừng buồn"

"Ta không có buồn, cũng không phải trẻ nhỏ", Vương Nhị Ny nhìn chằm chằm mũi chân của mình, phản bác nói, tại sao cứ đem nàng giống như con nít... Tuy rằng cảm giác được sủng ái này tốt lắm, nhưng mà nàng cũng không thích.

Tống Tam Lang sủng nịch cười: "Đúng vậy, Nhị Ny của chúng ta không phải là tiểu hài tử". Ngữ khí này, thái độ này, là làm cho có.

Vương Nhị Ny bất đắc dĩ, thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nữ.

"Đây không là huynh đệ Tứ Lang sao?". Một nữ nhân dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn đi đến. Mắt dài nhỏ, nở nụ cười hơi có chút ý nhị, bộ dáng thoạt nhìn cũng bất quá hơn hai mươi.

Tống Tam Lang khóe mắt loé lên chăm chú nhìn Tống Tứ Lang đang quẫn bách, trong lòng vui sướиɠ khi người gặp họa. Lần này nhìn ngươi ở trước mặt nương tử giải thích thế nào, ai cũng biết Lưu quả phụ đang đến này yêu thích Tống Tứ Lang, trên mặt hắn không thể hiện ra, cười tao nhã, hành lễ với nữ nhân: "Lưu gia tỷ tỷ, sao người lại đến đây?"

Lưu quả phụ đem ánh mắt lưu luyến nhìn Tống Tứ Lang, khuôn mặt sáng sủa quay sang, nhìn Tống Tam Lang đáp lễ nói: "Là Tống gia Tam Lang a, nhà ta không phải là ở đây sao, đến thăm một chút"

Lưu gia cùng thôn xóm với Tống gia huynh đệ, ở chỉ cách một con sông, có thế nói chính là nằm sát cạnh nhau

Lưu quả phụ thấy Tống Tam Lang mặt mày sáng sủa, thần sắt sáng láng, tuy rằng mặc quần áo vải thô, nhưng mà tự nhiên phóng khoáng, làm việc tiêu sái, so ra không kém Tống Tứ Lang. Trong lòng nàng thầm than, mấy huynh đệ Tống gia đều là nhân tài, bản thân thế nào lại không có phúc khí như vậy, gả cho tên bệnh tật a?

Hai người một phen hàn huyên, ánh mắt Lưu quả phụ còn cố ý vô tình nhìn về phía Vương Nhị Ny, Tống Tam Lang thấy, vội giới thiệu nói: "Đây là Nhị Ny, Nhị Ny đây là Lưu gia tỷ tỷ, nàng mau gọi đi a"

Vương Nhị Ny ngoan ngoãn kêu một tiếng Lưu tỷ tý, trong lòng lại cảm thấy cô gái này thật không thành thật, vừa mới bắt đầu nhìn Tống Tứ Lang chằm chằm không chuyển mắt, lúc này lại cùng Tống Tam Lang nói chuyện, không phải nói nữ nhân cổ đại đều kín đáo sao? Ngay cả một nữ tử đi lại một mình như nàng ta, mà cũng dám cùng nam từ nói chuyện như vậy sao?

Vương Nhị Ny không biết, thời đại này dân phong cởi mở. Lúc trước trải qua chiến tranh, dân cư giảm kịch liệt. Sau khi tân hoàng đế ổn định ngai vàng, vì muốn gia tăng dân cư, chấn hưng kinh tế, cung nữ phần lớn được thả ra, cổ vũ quả phụ tái giá, khen ngợi khai hoang, giảm bớt thuế má cho nông dân. Lúc này phong tục dân gian giống như Đường triều của Trung Quốc cổ đại, không phải chú trọng trinh tiết nữ tử như Tống triều yêu cầu tam trinh cửu liệt. Nữ tử tương đối tự do,

Lưu quả phụ nhìn mặt Vương Nhị Ny đánh giá vài vòng, chỉ cảm thấy nha đầu kia sắc mặt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp hồn nhiên. Dĩ nhiên là một bộ dung mạo xinh đẹp, nàng ta cho đến bây giờ đều bởi vì lớn lên xinh đẹp mà kiêu ngạo, lần đầu tiên nổi lên chua xót.

"Đây là nương tử của Đại Lang?". Lưu quả phụ tuy rằng nghe nói huynh đệ Tống gia cưới một cộng thê, nhưng mà phương thức này dù sao cũng là không thịnh hành, vì để Vương Nhị Ny khó xử, nàng cố ý cường điệu hỏi.

Tống Tam Lang nhìn nhìn Tống Tứ Lang, ý tứ kia chính là ngươi xem ngươi rước lấy người nào, trên mặt lại mang theo ấm áp tươi cười: "Tiểu nha đầu thẹn thùng a, Lưu gia tỷ tỷ vẫn là không nên hỏi"

Lưu quả phụ thấy Tống Tam Lang nói sao cũng được, biết đây là che chở cho tiểu nha đầu, trong lòng càng ghen tị. Lại thấy Tống Tứ Lang trừng mắt nhìn mình, biết là không thế hỏi lại, nhưng như vậy lại có chút không cam lòng. Nàng ta từ trong lòng lấy khăn tay ra, động tác ôn nhu lại gần: "Tứ Lang, xem xem huynh này, đầu đầy mồ hôi, coi chừng bị cảm lạnh"

Tống Tứ Lang không nể mặt tránh đi, lạnh giọng nói: "Nhà chúng ta không có năm mươi mẫu ruộng làm sính lễ, Lưu gia tỷ tỷ, ngươi vẫn nên nhanh trở về đi, mời người khác mà nói chuyện"

Thì ra Lưu quả phụ đã từng muốn gả cho Tống Tứ Lang, hơn nữa vô tình cố ý trêu chọc. Tống Tứ Lang kia cũng bất quá là huyết khí dương cương, hai người đều có ý . Chờ lúc Tống Đại Lang tìm bà mối đi cầu hôn, Lưu quả phụ kia lại nói, sính lễ là năm mươi mẫu ruộng, đây chính là một số lượng lớn, nhưng mà đem gia sản của Tống gia sở hữu tính lại cũng không nhiều nh ư vậy a, bất đắc dĩ chỉ có thể bảo Tống Tứ Lang quên đi. Mấy ngày sau đó, Vương Nhị Ny liền gả vào, từ đó ánh mắt nam nhân Tống gia liền không rời khỏi Vương Nhị Ny, làm sao còn có quan tâm đến tâm tư suy nghĩ của người khác.

Lưu quả phụ thấy Tống Tứ Lang nói thẳng ra, mặt mũi ngượng ngùng, đồng thời lại cảm thấy khổ sở trong lòng không nhịn được, lập tức nước mắt rưng rưng bộ dáng muốn khóc: "Ta biết, huynh còn đang oán trách ta"

Vương Nhị Ny mở to hai mắt nhìn, oa, đây là gian tình a, không ngờ một bộ dáng lãnh ngạnh của Tống Tứ Lang, cũng có thể có ý với nữ nhân... Đồng thời cũng có một loại tâm tư ê ấm, hừ... Đối với mình bộ dạng thâm tình, quay đầu thì lại như vậy... Bỗng nhiên một bàn tay vươn qua, là Tống Nhị Lang vừa trở về, hắn sờ sờ tóc của Vương Nhị Ny, hàm hậu vì Tống Tứ Lang cầu tình: "Đừng buồn, đây chỉ là quá khứ, hiện tại trong lòng Tứ Lang đều chỉ có nàng"

"Lúc trước vì sao không thành đôi?"

"Còn không phải ghét bỏ nhà chúng ta nghèo, nương tử, đừng sợ.. Chỉ cần có ta ở đây, thu hoạch vụ mùa không thành vấn đề...". Tống Nhị Lang sợ Vương Nhị Ny lo Iắng sinh kế trong nhà, vội vàng bố sung thêm.

"Nhị Lang ca ca, huynh rất lợi hại a... Là tự học mà biết sao", Vương Nhị Ny chuyển sự chú ý lên Tống Nhị Lang. Tống Nhị Lang này nếu đến thời hiện tại chính là nòng cốt của kỹ thuật a.

Tống Nhị Lang ngượng ngùng chà xát tay: "Không có gì, lúc đó thân thể đại ca không tốt, phụ thân thường mang theo ta xuống núi, thường xuyên qua lại, thì học được, bản thân cân nhắc một chút, cũng không có gì quá khó khăn"

Bỗng nhiên một tiếng tiếng khóc cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, chỉ thấy Lưu quả phụ hai tay bụm mặt, vội vã chạy ra.

Hiện tại một trận trầm mặc, Tống Tứ Lang do do dự dự vẫn đi đến, Tống Nhị Lang biết đây là có chuyện muốn nói, hôn hôn gò má Vương Nhị Ny:

Tống Tứ Lang như là đứa trẻ làm việc sai, nghẹn đỏ mặt: "Ta cùng nàng ta thật sự không có gì"

Đây là việc trước khi Vương Nhị Ny gả đến, còn chưa có gì a, tuy rằng tâm tư có chút ê ấm, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ hiểu được gật gật đầu: "ừm, ta biểt"

Tống Tứ Lang thật không ngờ Vương Nhị Ny nhanh tha thứ cho mình như vậy, bỗng nhiên cảm giác không chân thực, hắn cau lông mày anh tuấn: "Nàng còn đang tức giận?"

"Không có... Ta nói ta hiếu huynh mà"

Tống Tứ Lang sắc mặt âm trầm, bắt lấy hai vai Vương Nhị Ny: "Con mẹ nó, nàng căn bản là không hiểu có phải hay không?"

"Không phải... là... Ai, huynh nắm ta đau quá", Vương Nhị Ny bị niết đau, Tống Tứ Lang trời sinh khí lực lớn, cái nắm không nhẹ.

Tống Tứ Lang vội vàng buông ra, trong lòng gấp đến độ không nhịn được. Vừa rồi nhất thời sốt ruột, quên bản thân khí lực lớn, nương tử kiều kiều nhược nhược thế nào chịu được a. Hắn không nói trước với Vương Nhị Ny, trực tiếp mở vạt áo, khiến bả vai trắng nõn mượt mà lộ ra.

Quả nhiên trên da đã có chút xanh tím, hắn đau lòng không nhịn được: "Nương tử, có đau hay không?"

Vương Nhị Ny xấu hố không chịu được, tuy rằng nàng cảm thấy lộ cánh tay không tính là gì, nhưng mà ở trước mặt nam nhân như vậy giống như có chút... Là bản thân bị nhìn chằm chằm như vậy, cũng sẽ ngượng ngùng: "Không đau, Tứ Lang ca ca, huynh mau buông ra, thật là ngại a"

Thanh âm thẹn thùng giống như là ôn nhu nỉ non, cùng với gò má hồng như son kia, Tống Tứ Lang chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, khí huyết dâng lên, tim đập bịch bịch. Bả vai tuyết trắng kia, giống như quả ngọt tươi ngon nhất hấp dẫn hắn, yết hầu hắn căng thẳng, chịu đựng không được, đem Vương Nhị Ny gắt gao ôm vào trong lòng, hôn lên bả vai làm cho người ta tham luyến.

"Ưʍ... Tứ Lang, đừng như vậy". Hơi thở nam tính của Tống Tứ Lang đập vào mặt, môi mềm mại mà nóng bỏng nhẹ hôn bả vai nàng đang lộ ra, mang đến một cỗ cảm giác tê dại nói không nên lời.

Tống Tứ Lang chỉ cảm thấy trong lòng trướng tràn đầy, trong mắt cũng không chứa được cái gì nữa, động tình ở bên tai Vương Nhị Ny nói: "Nương tử, nàng tin ta đi... Trong lòng ta chỉ có một mình nàng, trước kia đó là không hiểu chuyện, mãi đến khi gặp nàng, ta mới phát hiện cái gì mới là thích, ta thích nàng đến độ trái tim cũng đau, nàng bị thương so với việc ta bị thương còn khố sở hơn"

Tâm tình hết sức chân thành như vậy, mang theo khát khao cùng khát vọng của thiếu niên đối với tình yêu hồn nhiên, trực tiếp đâm vào trong lòng của Vương Nhị Ny. Nàng bỗng nhiên cảm thấy rung động, tay chống đẩy ở trong ngực cứng rắn của Tống Tứ Lang, dần dần buông ra... Đổi thành ôm lấy.

Tống Tứ Lang được cố vũ, chỉ cảm thấy tâm hoa nộ phóng, sự vui sướиɠ to lớn bao phủ, chưa bao giờ được vui vẻ như hiện tại. Bờ môi lửa nóng của thiếu niên dọc theo đường đi hướng về phía trước, dán lên môi đỏ mọng tha thiết ước mơ.

Tống Tứ Lang hôn kịch liệt mà dồn dập, tràn ngập sức sống cùng kí©ɧ ŧìиɧ bồng bột, mang theo Vương Nhị Ny ngao du trong thế giới cảm quan.