Chương 16

Editor: Cung Quảng Hằng

Tống Đại Lang là một người thích làm việc nhà, hắn cảm thấy mọi việc luôn phải kiên cường kiên trì. Tuy rằng hắn cũng mang theo chút tư tâm, dù sao là nam nhân, giống như nữ nhân thích nam nhân vững vàng, sáng sủa, nam nhân cũng thích nữ nhân mềm mại... Đây là bản năng con người, nhưng kỳ thực Tống Đại Lang cũng cảm thấy Vương Nhị Ny nhỏ gầy, mười bốn tuổi mà thoạt nhìn so với tuổi thực tế còn nhỏ hơn rất nhiều.

Cho nên sau này, trên bàn cơm đơn sơ, mỗi ngày Tống Đại Lang đều gắp cho Vương Nhị Ny một miếng giò heo. Rất nhiều năm sau, Vương Nhị Ny mỗi lần nhìn thấy giò heo đều muốn ói... Mâu thuẫn như vậy, đặt trong cuộc sống gian khổ thời cố đại, thật sự là chỉ có tiểu thư đại gia mới có đãi ngộ xa xỉ này.

Đây là việc sẽ nói sau, quay trở lại hôm nay, một đêm rốt cục đến phiên Tống Nhị Lang ngủ chung. Người này rất hưng phấn a, cũng không quản ngày mùa thu nước lạnh, ăn cơm chiều xong đã ra bờ sông tắm rửa. Sau khi tóc ướt sũng chạy trở về, lại ở trong sân hong khô nửa ngày. Cũng là do Tống Nhị Lang dáng người khỏe mạnh, sức chống cự tốt, nếu người khác đã sớm nhiễm phong hàn.

Tống Nhị Lang lôi ra cái áσ ɭóŧ mới nhất của bản thân, nói là mới, kỳ thực chính là không có mụn vá mà thôi. Sức sản xuất ở cổ đại thấp kém, không giống hiện đại, đừng nói là quần áo cũ, chỉ cần không vừa, các cô nương đã không chịu mặc, ở cố đại phần lớn nhà nghèo là đem quần áo may vá lại mà mặc.

"Nương tử, ngủ thôi". Ngữ khí Tống Nhị Lang khoan khoái, giống một người chỉ mười mấy tuối, tuyệt không giống bộ dáng đôn hậu bình thường.

Vương Nhị Ny vừa mới bắt đầu còn có chút ngại ngùng, sau này mấy ngày không chỉ có ngủ chung, lại bị sờ tới sờ lui, đến bây giờ trở thành chây lì, đã thản nhiên quen thuộc tính tình huynh đệ Tống gia và sự yêu thích của họ đối với mình. Nàng phát hiện nghĩ nhiều chưa hẳn là chuyên tốt, đối với thế giới này việc nàng biết đến ít lại càng ít, chỉ có thể chờ quen với hoàn cảnh, chậm rãi mà tìm hiếu.

Trong mấy huynh đệ Tống gia, vóc người Tống Nhị Lang cao nhất, ước chừng khoảng 1m9, dáng người cũng khỏe mạnh nhất, cánh tay kia so với chân của Vương Nhị Ny còn to hơn. Vương Nhị Ny bị Tống Nhị Lang ôm vào trong ngực liền giống như tiểu hài tử.

Tống Nhị Lang yêu thích không buông, tay vuốt bàn tay nho nhỏ của Vương Nhị Ny, cười ngốc nói: "Nương tử, sao tay có thể nhỏ như vậy chứ, chân cũng nhỏ như vậy". Tay hắn dần dần đi xuống đυ.ng đến chân nhỏ mượt mà đáng yêu, làm cho Vương Nhị Ny ngứa không chịu được.

"Nhị Lang ca ca, ngứa... Mệt rồi, ngủ đi". Hôm nay Vương Nhị Ny cũng làm việc, tuy bởi vì Tống Tứ Lang không cẩn thận, công sức của nàng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng mà cũng không thế xóa đi nỗ lực của nàng.

"Được, được, hôm nay nương tử mệt muốn chết rồi sao?". Tống Nhị Lang nghĩ đến đống lúa nhỏ kia, đau lòng nói.

"Không mệt, Nhị Lang ca ca mới vất vả". Nhắc đến tốc độ làm việc của mấy người thật sự là quá nhanh.

Tống Nhị Lang dè dặt cẩn trọng sát lại Vương Nhị Ny, chậm rãi đem môi dán trên sườn mặt trắng nõn của Vương Nhị Ny. Ban ngày nhìn thấy cảnh hôn của Vương Nhị Ny và Tống Tứ Lang đã để lại cho hắn ấn tượng thật sâu, hắn lúc đó đã nghĩ, nếu người ôm chặt lấy Vương Nhị Ny kia là bản thân...

Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở dày đặc, sau đó là môi mềm mại, hơi thở nam tính quen thuộc ở trước mặt, tâm nàng vừa động, nghĩ đến Tống Nhị Lang ôn hòa, lần đầu tiên gặp mặt liền không hề oán hận cõng mình về nhà... Thân mình còn có chút mềm xuống, cúi đầu nói: "Nhị Lang ca ca..."

Tống Nhị Lang nghe tiếng gọi tràn ngập cảm tình mà tin tưởng của nữ hài, chỉ cảm thấy trong lòng nhiệt huyết sôi trào, cũng chịu không được, nâng gò má Vương Nhị Nương

Tống Nhị Lang giống như một ngọn núi ở trên người Vương Nhị Ny, mang theo vài phần ngại ngùng, vài phần khát vọng, ngốc ngốc hôn Vương Nhị Ny, mãi đến khi Vương Nhị Ny vươn đầu lưỡi, hắn mới dựa vào bản năng nam tính, có chút ngây thơ theo sau.

Qua một hồi lâu, Tống Nhị Lang thở hổn hển buông đôi môi đỏ ửng bị hắn hôn sưng lên: "Nương tử, nàng thật ngọt"

Tươi cười ngốc ngốc, mang theo sự hồn nhiên vui sướиɠ, như là ăn món ăn mình yêu thích,nhưng không mang theo một tia du͙© vọиɠ, Vương Nhị Ny bị nhìn đến ngượng ngùng, xoay mặt nói: "Ngủ đi"

Tống Nhị Lang nghiêng người nằm ở trên giường ôm Vương Nhị Ny vào lòng giống như là đứa trẻ, hôn hôn gương mặt nàng: "Nhắm mắt lại, chúng ta ngủ"

Vương Nhị Ny nhắm mắt lại, đem mặt chôn ở trong lòng Tống Nhị Lang, ngửi hơi thở quen thuộc, lập tức đi vào mộng đẹp.

Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực, Tống Nhị Lang lại là thanh tỉnh, làm sao có thế ngủ được, hắn nương theo ánh trăng, đánh giá dung mạo của tiếu nương tử,

Chỉ cảm thấy sợi tóc đen, trán đầy đặn, còn có cái mũi khéo léo kia, không có chỗ nào không đáng yêu, thật sự là càng nhìn càng thích, càng nhìn càng phát giác khó có thế vứt bỏ. Hắn dè dặt cấn trọng cúi đầu, ở trên nửa cánh môi lộ ra của Vương Nhị Ny hôn một cái, thì thào tự nói: "Nương tử, bao giờ nàng mới có thể trưởng thành"

Phía sau truyền đến tiếng cười, Tống Tam Lang giống như chế nhạo nói: "Nhị ca, làm sao vậy ?"

Tống Nhị Lang có chút quẫn bách, giống như là bị Tống Tam Lang nhìn ra tâm tư của bản thân: "Không... Không có gì, đệ còn chưa ngủ sao?"

"Giống như huynh"

"Ta?"

"Đúng... Nhị ca vì sao không ngủ, ta cũng là bởi vì nguyên nhân đó". Tống Tam Lang nhìn nhìn vật nam tính của bản thân, có ý tứ nói.

Tống Nhị Lang mặt càng đỏ hơn, thằng nhóc thành thật này, luận tài ăn nói làm sao có thế là đối thủ của Tống Tam Lang. Hắn có chút xấu hố chà xát mu bàn tay, lại đem vương Nhị Ny dè dặt cẩn trọng ôm vào trong ngực, đưa lưng về phía Tống Tam Lang nói: "Ta ngủ, Tam Lang, đệ cũng đi ngủ sớm một chút"

Tống Tam Lang cố ý vô tình liếc mắt nhìn Tống Nhị Lang: "Nhị ca, kỳ thực muốn xuất ra cũng không nhất định phải làm thật, ai... Nương tử quá nhỏ, quên đi, đi ngủ."