Chương 17

Editor: Cung Quảng Hằng

Bận rộn thu hoạch vụ thu đến nửa tháng, không chỉ phải cắt lúa, còn có khuân vác. Cổ đại không có công cụ máy móc gì, đập lúa đều là dùng phương pháp nguyên thủy nhất, rất tốn thời gian và công sức. Tống Đại Lang cố gắng làm nhiều thức ăn dự trữ, Vương Nhị Ny cũng đến giúp sức, cả nhà bận rộn một trận, đến khi lá trên cây rơi xuống, rốt cuộc hết bận.

Xem một kho lương thực, Vương Nhị Ny vui vẻ: "Đại Lang ca ca, hôm nay thu hoạch thật tốt"

Tống Đại Lang sờ sờ đầu Vương Nhị Ny: "Đây đều là công lao của Nhị Lang, nếu không phải hắn kịp thời phát hiện sâu bệnh... Trong thôn đại đa số thu hoạch cũng không tốt, lương thực mùa xuân năm sau cũng sẽ tăng cao"

Tống Nhị Lang ngốc ngốc nở nụ cười: "Ta cũng không có làm gì"

Một trận gió lạnh thổi tới, khiến Vương Nhị Ny ăn mặc đơn bạc rụt lui thân mình,

Tống Tam Lang nhìn thấy: "Đại ca, nương tử còn chưa có quần áo mùa đông, mọi việc đều xong, thừa dịp trời còn chưa lạnh lắm, đi một chuyến vào trong trấn mua cho nương tử chút vải may áo mặc"

"Ừ, nên đi, ta thấy sáng mai đi đi, đi sớm về sớm". Tống Đại Lang nghĩ nghĩ nói.

Từ trong thôn đến trấn gần nhất cần qua hai đỉnh núi, tốn gần hai ngày, rất là vất vả, thường là do Tống Tam Lang và Tống Nhị Lang đi, nhưng mà thời gian này Tống Nhị Lang thật sự vất vả, cuối cùng quyết định đế một mình Tống Tam Lang đi.

"Lấy tiền ta kiếm được từ việc săn thú cho nương tử mua quần áo đi, năm nay không cần mua quần áo mới cho ta, ta thân thế tốt, không sợ lạnh". Tống Tứ Lang vỗ vỗ thân thế rắn chắc của mình, không chỗ nào sợ hãi nói.

Tống Nhị Lang gật gật đầu: "Tam Lang, đều mua cho nương tử đi, quần áo năm trước của ta còn có thế mặc"

Vương Nhị Ny nhớ đến mấy hôm trước lúc giúp đỡ Tống Đại Lang phơi quần áo nhìn thấy áo bông cồng kềnh chắp vá nhiều, trong lòng nổi lên chua xót: "Ta không muốn, muốn mua thì đều mua"

Tống Ngũ Lang khịt khịt mũi, mấy ngày nay trời lạnh, nước mũi chảy càng nhiều, nhưng mà hắn luôn nhớ lời của Vương Nhị Ny, lấy khăn tay lau. Từ đó "dấu vết" hai hàng nước mũi bị biến mất, lộ ra khuôn mặt vốn mi thanh mục tú, một đôi mắt sáng như bảo thạch cất giấu tấm lòng tinh thuần: "Nương tử, các ca ca thật sự không cần, ta cũng không cần... Lại nói tiền cũng không đủ"

Vương Nhị Ny cười nhìn Tống Ngũ Lang, cảm thấy trong nhà cũng chỉ có Tống Ngũ Lang khiến nàng có cảm giác làm tỷ tỷ, sờ sờ tóc của hắn: "Vậy tỷ tỷ đem tặng cho đệ được không? Cho đệ may quần áo mới mặc"

Trên gương mặt trắng nõn của Tống Ngũ Lang đỏ bừng, nghẹn nửa ngày mới nói: "Ta là tướng công của nàng!"

Tống Tam Lang cười ha ha, tay hắn dựa vào bàn tay của Vương Nhị Ny vuốt tóc Tống Ngũ Lang: "Yên tâm, nương tử biết đệ là tướng công của nàng, nhưng mà ngũ đệ, đệ phải nhanh lớn lên một chút a". Nói xong giống như vô tình liếc mắt cái đầu của Tống Ngũ Lang.

Nam hài tử phát dục chậm, Tống Ngũ Lang chỉ cao hơn Vương Nhị Ny một chút, đây luôn luôn là sự đau đớn khó mở miệng của Tống Ngũ Lang, lại bị Tống Tam Lang nhắc đến: "Tam ca, huynh thật đáng ghét!". Hốc mắt Tống Ngũ Lang đỏ lên, hiển nhiên tức giận không ít, thật đáng giận.

Tống Nhị Lang mềm lòng, vội vàng nói: "Tam Lang, khi không đệ nhắc đến chuyện đó làm gì, ngũ đệ, đừng khóc, lúc ta bằng tuối đệ cũng chỉ cao đến đây, sau này sẽ cao hơn". Câu nói kế tiếp là nói với Tống Ngũ Lang.

Tống Ngũ Lang nhu nhu ánh mắt, quật cường nói: "Ta không khóc, hiện tại ta cũng là có nương tử"

Lời này khiến Tống Tam Lang cười càng nhiều, đôi mắt hẹp dài kia, cười rộ lên giống như trăng lưỡi liềm, khiến người nhìn thấy cũng vui theo.

Nhị Ny cũng không nhịn được nở nụ cười: "Ngũ Lang, đệ khẳng định sẽ cao giống như Nhị Lang ca ca"

Được Vương Nhị Ny an ủi, Tống Ngũ Lang mới cảm thấy trong lòng thư thái một chút: "Nương tử, nàng phải đợi ta... Trưởng thành"

Vương Nhị Ny nhìn bộ dạng nghiêm cẩn của Tống Ngũ Lang, nhịn cười, gật gật đầu: "Biết rồi"

- ________________ -

Tống Đại Lang nhìn trong nhà hòa thuận, cảm thấy một cảm giác nói không nên lời chậm rãi bùng lên. Không khí tĩnh mịch nặng nề trong nhà, dường như bởi vì vương Nhị Ny đến mà thay đối, giống như mùa đông rét lạnh rốt cục đợi được mùa xuân ấm áp. Tống Nhị Lang càng thêm quyết tâm đem tâm tư đặt trên ruộ ng đất. Cho đến bây giờ, người trước giờ kiêu ngạo như Tống Tam Lang trí tuệ giảo tuệ cũng chịu vào trấn làm việc, ngay cả Tống Tứ Lang bình thường táo bạo như sư tử cũng trầm ổn rất nhiều... Còn đệ đệ nhỏ nhất Tống Ngũ Lang cũng muốn bắt đầu gánh vác trách nhiệm, giống một người nam nhân chân chính, cuộc sống trong nhà tựa hồ càng ngày càng có sinh khí và hi vọng.

Vương Nhị Ny bỗng nhiên thấy có người đang nóng bỏng nhìn chằm chằm mình, ngấng đầu... Thấy Tống Đại Lang mỉm cười nhìn mình, trong mắt cất giấu sủng nịch, nhìn thấy trong lòng ấm áp, nàng tuy rằng nhịn không được đỏ mặt, nhưng vẫn thoải mái mỉm cười nhìn lại. Ánh mắt hai người ở giữa không trung giao cùng với nhau...

Hôm sau, Tống Tam Lang thu thập đơn giản, lưng đeo túi bao, bên trong là cơm nắm Tống Đại Lang làm cho hắn mang theo, vừa đi thì đã hai ngày, phải dựa vào này chút thức ăn này.

Vương Nhị Ny từ sau khi xuyên không đến nơi này xong cho đến bây giờ cũng chưa ra khỏi sơn cốc, đặc biệt muốn đi vào trấn. Nhưng ngẫm lại thân thế của mình, ngày thành thân đi không nổi vẫn là bị Tống Nhị Lang cõng trở về, bản thân không thể gây phiền phức cho người khác. Nàng cố nén khát vọng trong lòng, nằm trong ổ chăn, nhưng mà ánh mắt mong mỏi kia bán đứng tâm tư của nàng.

Tống Tam Lang thông minh thế nào chứ, trước giờ đều giỏi về quan sát sắt mặt người khác. Hắn lập tức hiểu tâm sự của Vương Nhị Ny, không đành lòng, nói với Tống Đại Lang: "Nương tử còn chưa từng vào trong trấn, lần này mang nàng theo, lại nói vải vóc thì đa dạng phải chọn mua loại nương tử thích, đế nàng chọn thì hơn"

Vương Nhị Ny nghe xong trong mắt thoáng chốc nở rộ ra vui sướиɠ sáng rọi, nhưng không biết nghĩ đẽn cái gì, lại uế oải cúi đầuu: "Không cần đâu"

Tống Đại Lang như có đăm chiêu nhìn nhìn Vương Nhị Ny, trầm tư một lát nói: "Cũng tốt, đế nương tử đi xem, mua chút đồ nữ nhi thích"

Sắc trời còn xám... Mặt trời vừa lên, mang theo gió lạnh, thổi lên người có chút Iạnh lẽo. Tống Tam Lang đem Vương Nhị Ny bước sau lưng ôm vào trong lòng: "Lạnh không?"

Vương Nhị Ny lắc đầu: "Không lạnh, ta mặc rất dầy"

Tống Tam Lang gật đầu cười, hôn hôn hai gò má nàng: "Đi qua dốc phía trước, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi"

"Không cần nghi ngơi, chúng ta tiẽp tục đi, nghỉ ngơi như vậy, khi nào mới đến được trấn chứ?" Vương Nhị Ny nghĩ một buổi sáng này, bọn họ đã nghỉ ngơi ba lần, biết đây là Tống Tam Lang thương nàng, nhưng mà cứ như vậy, trước khi trởi tối khẳng định là chưa đến nơi.

"Ừ... Mệt thì nói với ta". Tống Tam Lang cũng không miễn cưỡng, gắt gao nắm tay Vương Nhị Ny.

Cái gì gọi thâm sơn, cái gì gọi là không bóng người, Vương Nhị Ny có thế hiểu được. Hai người đi hơn nửa ngày, trừ lúc ra ngoài thôn thấy được vài thôn dân, sau này ngay cả bóng người cũng không thấy. Rừng cây rậm rạp, chỉ có một con đường hẹp quanh co, sâu không thấy xa xa, thường xuyên có thể nghe được tiếng dã thú hú.

Tống Tam Lang dừng bước chân, cúi đầu hỏi vương Nhị Ny: "Có mệt hay không? Uống miếng nước đi"

Vương Nhị Ny nhìn túi nước kia, dọc theo đường đi nàng đã uống rất nhiều, buổi tối làm sao bây giờ? Lắc lắc đầu: "Tam Lang ca ca, ta không khát"

"Làm sao có thế không khát chứ?". Tống Tam Lang khom người, đem miệng túi nước kéo ra, đưa đến trước mặt Vương Nhị Ny, hiểu ý nói: "Phía trước có suối" Vương Nhị Ny vui mừng quá đỗi, cao hứng đón lấy, ừng ực uống vào, thời tiết tuy rằng không nóng, nhưng mà nàng đi một buối sáng, cổ họng vô cùng khát:

"Tam Lang ca ca, huynh cũng uống đi"

Tống Tam Lang nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny, bởi vì đi đường mà khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vừa uống nước xong môi phấn nộn kiều diễm, khóe miệng còn vươn bọt nước, thoạt nhìn thật sự là mê người cực kỳ.

"Tam Lang ca ca, sao huynh lại nhìn ta như vậy... Ưm". Vương Nhị Ny rất nhanh đã nói không nên lời, bởi vì miệng của nàng bị Tống Tam Lang ngăn chặn...

Tống Tam Lang hôn triền miên ôn nhu, như là ở đối với bảo bối trân ái nhất của bản thân, chậm rãi dẫn dắt Vương Nhị Ny, lạc vào trong thế giới của hắn.

Bất quá một lát sau cả người Vương Nhị Ny liền mềm nhũn ngã vào trong lòng Tống Tam Lang. Tiếp nhận Tống Tam Lang ôm hôn, mãi đến khi một đôi bàn tay to sờ lên ngực nàng, nàng mới giựt mình tỉnh dậy: "Đừng, Tam Lang ca ca... Đây là bên ngoài"

Tống Tam Lang cũng biết bản thân có chút kích động, hắn đem Vương Nhị Ny gắt gao ôm vào trong ngực, qua một hồi lâu sau hô hấp mới bình tĩnh xuống, hôn hôn hai gò má nàng: "Nương tử, nàng thật đúng là câu người"

Lời này khiến mặt Vương Nhị Ny vốn đỏ, càng thêm đỏ, nàng rời khỏi ôm ấp của Tống Tam Lang: "Tam Lang ca ca, đi nhanh đi, chúng ta phải vào trấn trước khi trời tối"

Tống Tam Lang lên tiếng, trong mắt hàm chứa ý cười sủng nịch, đi theo.

Mặt trời lặn xuống đường chân trời, mọi người làm việc một ngày ào ào về nhà, một nam tử trẻ tuổi mặc vải thô, lưng cõng một nữ hài vững chắc đi đến.

Vương Nhị Ny trong mơ mơ màng màng mở mắt: "Tam Lang ca ca, đến rồi sao?"

Tống Tam Lang lộ ra tươi cười: "Dậy rồi sao? sắp đến rồi!"

Đến buổi chiều, Vương Nhị Ny đi không nối nữa, trên chân còn nổi lên bọt nước,

Tống Tam Lang đau lòng, mặc kệ Vương Nhị Ny khuyên như thế nào, đều cõng nàng lên lưng.

"Thật sao?" Vương Nhị Ny ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên nhìn thấy phòng ốc dày đặc, nói là trấn, chỉ là so với thôn lớn hơn một chút mà thôi.

"Xem bên kia chính là..." Tống Tam Lang dùng ngón tay vị trí.

Vương Nhị Ny gật gật đầu: "Ta nhìn thấy, Tam Lang ca ca, huynh đế ta xuống dưới đi!"

"Chân không đau sao?"

"Không đau ." Vương Nhị Ny bị đế trên đất, nàng nhìn ánh mặt trời, trên mặt Tống Tam Lang đều là mồ hôi, có chút đau lòng hỏi:

"Tam Lang ca ca, huynh mệt không? Ta lau mồ hôi cho huynh".