Chương 23

Editor: Cung Quảng Hằng

Tống Đại Lang nghe Tống Tam Lang kể lại mọi chuyện, tính tình trầm ốn cũng không nhịn được mà sợ hãi, gắt gao ôm Vương Nhị Ny: "Nương tử, nàng sợ lắm đúng không?"

Vương Nhị Ny chẳng phải một cô nương yếu ớt, nhưng trước sự yêu thương Tống Đại Lang như vậy, cũng cảm thấy có chút xót xa. Nữ tử nào mà không muốn được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, có một cuộc sống như công chúa, nữ hài nào trời sinh mà lại kiên cường chứ... Nàng khịt khịt mũi, cố nuốt nước mắt xuống nói: "Ta không sao... Đều nhờ Tam Lang ca ca, còn có Tứ Lang ca ca, ta... cám ơn mọi người". Giờ khắc này nhiều lời đều là dư thừa , chỉ có một câu cảm ơn phát ra từ tâm can này, một lời nói ngắn gọn biếu đạt tâm tư của bản thân, nàng nghĩ sau này, đây là người nhà của nàng ... Người nhà thân ái nhất.

Tống Nhị Lang ở một không nói gì, nhưng ánh mắt khôngrời khỏi Vương Nhị Ny. Hắn nhìn Vương Nhị Ny hốc mắt hồng hồng, đáng yêu như thỏ con, cảm thấy trong lòng rung động, dỗ dành: "Nương tử, đừng khóc a, nàng xem mọi người chê cười nàng a"

"Ta không khóc... Nhị Lang ca ca, ta cũng rất nhớ huynh", Vương Nhị Ny trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, vô cùng xinh đẹp.

Tống Nhị Lang thấy trong lòng ngọt ngào, nỗ lực ẩn nhẫn nửa ngày vẫn là nhịn không được ngốc ngốc nở nụ cười, tâm tình buõn bực lúc mới gặp bị lơ là trở thành hư không: "Ta... Ta kỳ thật cũng rất nhớ nàng"

Tống Tam Lang cười bỡn cợt, ánh mắt mặt mày cong cong: "Không chỉ là nhớ thư ng thôi, hay là hai ngày này không hề ngủ ngon"

Tống Nhị Lang đỏ mặt, không nói được gì, thật sự bị Tống Tam Lang đoán đúng rồi. Hắn ngượng ngùng chà xát mu bàn tay. Kỳ thật Tống Nhị Lang lớn lên rất dễ nhìn, mày rậm mắt to , hơn nữa dáng người cao lớn cường tráng, tính tình lại là hàm hậu thật thà, tuyệt đối là chàng rể tốt của các cô thôn nữ.

"Còn không phải sao, nửa đêm giống như bánh nướng áp chảo lăn qua lăn lại không nói, ngày hôm qua ban đêm.....". Tống Đại Lang nhìn Tống Nhị Lang sắc mặt càng ngày càng đỏ buồn cười nói.

"Như thế nào?"

"Chỉ thấy bóng người ở cửa số, dọa ta nhảy dựng, đẩy cửa ra ngoài vừa thấy... Cừ thật, giống như hòn vọng phu, thẳng tắp nhìn chằm chằm hướng trở về của mấy người, vẫn không nhúc nhích". Tống Đại Lang trước giờ đều nghiêm túc giờ lại mang theo tâm tình vui đùa đem chuyện của Nhị Lang đêm qua nói ra.

Không khí vừa rõi còn có chút thương cảm bỗng chốc liền sinh động hắn lên, Tống Tứ Lang không chút khách khí cười ha ha, Vương Nhị Ny cũng nhịn không được khóe miệng giương lên, nàng túm túm ống tay áo của Tống Nhị Lang: "Đại Lang ca ca nói là thật sao?"

Mấy người này đều thay nhau trêu đùa với Tống Nhị Lang, làm cho Tống Nhị Lang càng xấu hố, vẫn là Tống Tam Lang có chút nhịn không nổi: "Ai, nhị ca, kỳ thật nương tử trong lòng cao hứng a, huynh xem nàng cười vui vẻ bao nhiêu"

Tống Nhị Lang thấy Vương Nhị Ny đang ôn nhu nhìn chăm chú vào hắn , ánh mắt kia làm lòng hắn cảm thấy vui vẻ... Hắn xiết chặt ống tay áo, cũng nở nụ cười, nếu là nương tử luôn nhìn hắn như vậy đừng nói là một đêm làm hòn vọng phu, cho dù cả đời đều là đáng giá.

Mấy người nói nói cười cười, rất nhanh trở về trong thôn, Vương Nhị Ny dựa vào trên lưng của Tống Nhị Lang, chỉ vào sân phía trước hô: "Ta nhìn thấy cây hoa hòe của chúng ta!"

Trong nhà Tống gia có một cây hoa hòe lâu năm, hàng năm nở hoa liền tỏa hươ ng bốn phía, nghe nói là lúc song thân Tống gia thành thân trồng.

Tống Nhị Lang nghiêng đầu ở trên mặt Vương Nhị Ny hôn một cái nói: "Nương tử, về nhà vui không?"

Vương Nhị Ny dùng sức gật gật đầu, lúc chưa đi thì chưa cảm thấy, lần này đi vào thị trấn náo nhiệt, tuy rằng cảm thấy buôn bán nhộn nhịp hoa cả mắt, nhưng mà lại thiếu sự chân thành. Lúc nằm trên giường ghép, nàng lại nhớ đến chăn đệm ấm áp của Tống gia, không thế phủ nhận trái tim nàng đã dần dần thay đối.

"Vui a, nhìn thấy Nhị Lang ca ca cũng thật cao hứng". Tiếu nha đầu này đã bắt đầu biết dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Tống Nhị Lang thật thà.

Tống Nhị Lang cười đến miệng không khép được: "Ở ngoài có đói bụng hay không, đại ca làm thức ăn cho nàng rồi"

Mấy người vừa mới tiến vào sân, liền thấy Tống Ngũ Lang như một trận gió vọt ra: "Đại ca, nhị ca... Mọi người đã trở về, nương tử đâu?"

Lúc Tống Ngũ Lang nhìn thấy vương Nhị Ny trong đám người, trong mắt không giấu được sự vui sướиɠ, nhưng khi ánh mắt đảo đến người nàng, lại trở thành hoảng sợ, trong mắt tinh thuần dâng kín một tầng hơi nước: "Nương tử, nàng làm sao vậy?"

Thì ra lúc Vương Nhị Ny lo lắng cho Tống Tam Lang, không chú ý trên quần áo dính máu, vừa nhìn thấy giống như bị thương. Tống Ngũ Lang không biết chuyện, Iại một mình ở nhà lo lắng miên man suy nghĩ, phát hoảng.

Vương Nhị Ny nhìn bộ dạng Tống Ngũ Lang sắp khóc, mềm lòng: "Ta không sao a, người có việc là Tam Lang ca ca.... Ta nói, lần trước đệ còn nói bản thâ là nam tử hán a, đừng khóc"

"Ta không khóc! Nàng gạt ta, quần áo đều là vết máu". Tống Ngũ Lang không tin nói, nước mắt trong suốt xoạch một tiểng, rơi ở trên tay của Vương Nhị Ny, nóng bỏng.

"Thật sự không có việc gì, không tin đệ sờ xem", Vương Nhị Ny bị nước mắt của Tống Ngũ Lang khiến trong lòng có chút bối rối. Trong đám huynh đệ bốn người trước đều cho nàng loại cảm giác ỷ lại vào ca ca, chỉ có Tống Ngũ Lang... Nàng thấy giống như đệ đệ, cần nàng chiếu cố.

Để tăng độ tin cậy, Vương Nhị Ny cầm tay Tống Ngũ Lang đặt ở trên bờ vai dính máu... Không biết sao lại trượt xuống ngực Vương Nhị Ny, tuy rằng cái sân bay kia của Vương Nhị Ny không có xúc cảm gì, nhưng vẫn là chỗ mẫn cảm a!

Hai người như là bị điện giật cấp tốc tách ra, Tống Ngũ Lang sắc mặt đỏ bừng, giống như làm chuyện xấu, dè dặt cẩn trọng đánh giá sắc mặt của Vương Nhị Ny: "Nương tử... Chỗ đó của nàng, ta chưa đυ.ng đến..."

Tống Tam Lang trong lòng buồn cười, cảm thấy đệ đệ của mình thật sự là hồn nhiên đáng yêu: "Đệ không đυ.ng đến cái gì?"

"Cái gì cũng không có... Nương tử, nàng đừng nóng giận, khẳng định không có đυ.ng đến". Tống Ngũ Lang nóng vội, nhưng mà hắn không biết giải thích, đúng là càng giải thích càng tệ.

Vương Nhị Ny bỗng nhiên phát hiện kỳ thật Tống Ngũ Lang mới là cao thủ gϊếŧ người không thấy máu, nàng mang theo tâm tình vô hạn oán niệm nói với Tống Đại Lang: "Đại Lang ca ca, ta muốn ăn giò heo!!"

Trong sân một trận tiếng cười, Tống Đại Lang cố nén ý cười, trấn an sờ sờ tóc Vương Nhị Ny: "Chuẩn bị cho nàng, ăn nhiều một chút, về sau khẳng định sẽ có, đừng lo lắng"

Tống Nhị Lang lập tức nối lên quyết tâm, thật sự nói: "Ta thật sự không để ý bằng hay không bằng..."

Buối tối cả nhà ngồi vây quanh ăn cơm, Vương Nhị Ny hóa bi phẫn thành sức mạnh một hơi ăn hai cái giò heo. Nói là hai cái kỳ thực cũng không nhiều, giò chân kia tuy rằng so với thịt béo hơn chút, nhưng mà không bằng thịt a, giá cũng thấp. Tống Đại Lang vì để Vương Nhị Ny mỗi ngày đều có mà ăn, thường đem giò heo chặt thành mười miếng, mỗi lần đều cho nàng ăn một miếng, từ nay trở đi mấy huynh đệ Tống gia đối với sự kiên trì của Tống lão đại rất là khâm phục, có thế thấy được rất có hiệu quả... Đương nhiên đây là việc sau này.

Đến buổi tối, Tống Đại Lang ở trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mấy huynh đệ quang vinh thực hiện nhiệm vụ ngủ chung của hắn, Vương Nhị Ny hiện tại không còn ngại ngùng, trực tiếp nhào vào trong lòng của Tống Đại Lang, nhỏ giọng kế chuyện trong trấn.

Bóng đêm im ắng... các nam nhân đều tiến vào mộng, duy mỗi một người lăn qua lộn lại ngủ không được, cặp ánh mắt hẹp dài kia, mang theo thâm trầm không thấy đáy.

"Tứ Lang, đệ dậy đi!"

Tống Tứ Lang nhu nhu ánh mắt mơ màng, mất hứng nói: "Buồn ngủ muốn chết... Tam ca, chuyện gì a?"

Ánh mắt Tống Tam Lang ở trong bóng đêm bắn ra tinh quang bốn phía, sáng vô cùng: "Đệ còn nhớ rõ lời thầy bói kia không?" "Không nhớ , đừng ép buộc ta, ta ngủ a". Tống Tứ Lang nói xong liền nhắm hai mắt lại, một bộ dạng đừng làm phiền ta.

"Đệ nói trăng sáng nhô cao, có phải là chỉ thời gian hay không... Đệ xem sắc trời bên ngoài"

Ánh mắt Tống Tứ Lang đột nhiên mở, hắn ngẩng đầu nhìn ngoài cửa số, một vòng trăng sáng treo lên ngọn cây... Bỗng nhiên một ý tưởng nảy lên trong lòng hắn: "Tam ca, huynh nói là.."

Tống Tam Lang gật gật đầu: "Khẳng định đúng".