Chương 27

Editor: Cung Quảng Hằng

Bóng đêm thâm trầm, ngoái phòng truyền đến tiếng lá cây bị gió thu thổi sàn sạt, trong tay ông lão cầm tấm dư đồ Cửu Châu làm bằng da hươu, cấn thận vuốt ve...

Thứ này vốn là gia sản quan trọng nhất trong nhà, lúc trước từ An Vân Tây châu trốn ra, nhiều kỳ trân dị bảo như vậy phụ thân cũng không mang, duy nhất chỉ giấu thứ này ở trong ngực. Ông nói: "Con trai, thứ này là tâm huyết của chúng ta, vạn vạn không thể làm hỏng, con phải nhớ kỹ, chờ sau này... nhất định phải đem cờ hiệu của Ngô gia chúng ta một lần nữa khắc trên khắp cửu châu". Hắn vẫn nhớ được bộ dáng đau lòng lại không thể không nề hà của phụ thân lúc đó, mấy năm nay chiến loạn đã ngưng, tân hoàng vì củng cố kinh tế, cổ vũ chính sách, đúng là thời điểm triển khai kế hoạch lớn, bất đắc dĩ hắn đã già rồi... những năm gần đây chỉ nghĩ đến báo thù như thế nào, làm sao còn dư lực hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, cũng đúng, đây là số mệnh.

Ông lão dựa vào mép giường bò dậy, đem tấm dư đồ da hươu đặt ở trên giường, nhất quyết... quay đầu, sờ soạng ra ngoài.

Mấy ngày sau mùa thu mát mẻ kết thúc, thời tiết dần dần bắt đầu âm trầm, rét lạnh, Vương Nhị Ny ngồi trên giường ấm áp, đem vải vóc mới mua dùng kéo cắt, mãi đến khi chia ra sáu phần, vui vẻ nhìn thành quả của bản thân. Bỗng nhiên, phía sau bị người khác ôm lấy, một bàn tay vuốt trên tóc nàng: "Nương tử, đang làm gì vậy?"

Vương Nhị Ny nghe thanh âm biết là Tống Đại Lang, cười hì hì quay đầu: "Đại Lang ca ca không nhìn thấy sao? Ta đang làm quần áo!"

Tống Đại Lang nhìn nụ cười tốt đẹp như sương sớm của Vương Nhị Ny, vô cùng thân thiết cọ cọ mũi nàng: "Thật tốt, nương tử nhà chúng ta biết cắt may rồi" Loại ngữ khí này của Tống Đại Lang giống như đang khích lệ đứa trẻ, khiến trong lòng vương Nhị Ny có cảm giác giống như đứa trẻ được yêu thương ngọt ngào, lại cảm thấy bản thân được sủng ái vô hạn.

Việc trong nhà mà nàng có thể làm quá ít, nhiều lúc nàng còn chưa kịp Iàm, Tống Đại Lang đã chuẩn bị xong rồi. Lần này làm áo bông cũng vậy, Tống Đại Lang cầm vải, giúp mấy người đo kích cỡ xong, liền đem hình dáng vẽ lên. "Đại Lang ca ca, huynh không được đem ta xem như Ngũ Lang, ta lớn hơn hắn"

Ánh mặt trời ngoài phòng chiếu vào, làm nổi bật hai má trắng nõn như sứ của Vương Nhị Ny, càng thêm xinh đẹp động lòng người, ánh mắt Tống Đại Lang một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng... không chỉ chốc lát nữa, có chút khó kìm nén , nâng cằm nàng đem môi dán lên.

Vương Nhị Ny chỉ thấy khuôn mặt Tống Đại Lang càng ngày càng rõ ràng, môi mềm mại lập tức dán vào nàng... một đôi tay đang vuốt trên đôi mắt to của vư ơng Nhị Ny nói: "Nhắm mắt lại"

Tống Đại Lang hôn giống như gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo tất cả trìu mến, đầu tiên là dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa cánh môi nàng, tinh tế miêu tả đường môi nàng, mãi đến khi cảm thấy không sai biệt lắm mới đem đầu lưỡi tiến vào.

Vương Nhị Ny nằm trong lòng Tống Đại Lang, mềm như bông vải, bị động nhận hôn môi của hắn, chỉ cảm thấy bên cạnh đều là hương vị khô mát của Tống Đại Lang, đầu lưỡi linh hoạt kia quấy nàng, khiến tâm nàng cũng bắt đầu chuyển động theo, nàng thử vươn đầu lưỡi chạm vào hắn...

Tống Đại Lang như là bị thuốc kí©h thí©ɧ, bỗng nhiên ôm chặt lấy Vương Nhị Ny, không còn ôn nhu vừa rồi nữa, có chút vội vàng đuối theo đầu lưỡi của Vương Nhị Ny, trên tay càng không nhàn rỗi, từ vạt áo trượt vào.

"Đại Lang ca ca..." Vương Nhị Ny bị Tống Đại Lang kích động liền phát hoảng, nàng căn bản quên, cho dù tính tình Tống Đại Lang trầm ốn, cũng là một nam tử chưa trải qua việc trưởng thành, lúc nàng đáp lại làm sao nhẫn nhịnđược, chỉ hận không thể đem người áp dưới thân, hung hăng yêu thương một phen.

Cảm nhận được sự sợ hãi của Vương Nhị Ny, Tống Đại Lang hô hấp dồn dập nói: "Đừng sợ, ta chỉ là suy nghĩ..."

Câu nói trắng trợn này khiến gò má vương Nhị Ny hồng như son, nàng nhu thuận nằm trong lòng hắn không dám lộn xộn, ánh mắt mông lung mang theo tín nhiệm.

Tống Đại Lang nghe lời nói ôn nhu của Vương Nhị Ny, chỉ cảm thấy trái tim hung hăng bị va chạm, một loại sung sướиɠ nói không nên lời nối dậy trong lòng, chỉ cảm thấy tất cả sự vật đều trở nên tốt đẹp. Hắn ôn nhu hôn lên cổ trắng nõn của Vương Nhị Ny, ở bên tai nhỏ giọng nói: "Nương tử, Đại Lang ca ca, nghe được những lời này cho dù chết cũng không tiếc"

Vương Nhị Ny nghĩ đến vụ tai nạn kiếp trước của bản thân, trong lòng căng thắng, gắt gao nhắm mắt: "Không được nói chết, mọi người đều sẽ tốt"

Tống Đại Lang cảm thụ được thân thể nhỏ bé có chút run run, trong lòng hối hận nói ra lời nói nặng như vậy, nương tử còn nhỏ: "Không nói nữa... là Đại Lang ca ca sai rồi". Nói xong tất cả yêu thương hôn ở trên gương mặt nàng, lập tức thuận thế đi xuống, hôn một chút trên xương quai xanh của nàng, trong lòng do dự vạn phần... ngửi mùi thơm cơ thể đặc hữu nữ tính kia, cuối cùng đến cùng nhịn không được giải khai nút thắt vạt áo.

Cái yếm đỏ thẫm bao vây thân thế trắng nõn mượt mà, hô hấp của Tống Đại Lang dồn dập, vươn tay giải khai cái yếm, hai hạt đậu đỏ kia trước mắt khiến hắn miệng khô lưỡi đắng.

Vương Nhị Ny nằm trong khuỷu tay của Tống Đại Lang, ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy quần áo bản thân dần dần bỏ đi, hô hấp nóng rực của Tống Đạj Lang thổi tới điểm mẫn cảm trước ngực, mang đến từng đợt cảm giác khác thường.

Chỉ chốc lát, nàng liền cảm giác môi mềm mại dán trên làn da nàng, tinh tế hôn môi, hô hấp của nàng dồn dập, chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, bỗng dưng Tống Đại Lang cắn vào đậu đỏ của nàng, một cảm giác nói không nên lời đánh sâu vào, cảm giác bị vỗ về chơi đùa khác thường đồng thời xâm nhập vào nàng, Vương Nhị Ny cảm thấy cả người mềm đi, ngay cả khí lực nâng tay đều không có, nàng há miệng thở dốc, nửa ngày cũng không biết nói gì... nói bản thân không đồng ý? Cũng không phải, dù sao cũng là Tống Đại Lang trong lòng nàng thích, so với mấy huynh đệ khác còn thích hơn, nói muốn... lại cảm thấy quá mức xấu hố, thân thể này tuổi còn nhỏ, phải qua mấy ngày nữa mới tốt.

Tống Đại Lang thấy Vương Nhị Ny mở to đôi mắt mông lung nhìn bản thân, ánh mắt xinh đẹp kia mang theo du͙© vọиɠ, nhìn mà trong lòng hắn như có lửa nóng khó nhịn: "Nương tử, nàng cũng thật biết câu dẫn, Đại Lang ca ca sắp chịu không nối"

Vương Nhị Ny nhìn bộ dáng ấn nhẫn của Tống Đại Lang, trong lòng đau, thân thủ đυ.ng đến giữa đùi hắn, vật nam tính kia quả nhiên đã hùng khởi, nàng cách quần vải thô sờ soạng lên.

Tống Đại Lang nhịn không được thoải mái ngâm một tiếng, cố vũ nói: "Nương tử, nàng sờ thật tốt"

Vương Nhị Ny nhận được cố vũ, không ngừng cao thấp đυ.ng chạm, chỉ chốc lát, Tống Đại Lang hô hấp càng ngày càng dồn dập, một cái xoay người đem Vương Nhị Ny áp dưới thân, tay hắn vội vàng vén quần nàng lên, chui vào giữa đùi nàng.

Hoa hồng xinh đẹp kia, đang kiều kiều nở rộ, giống một đóa hoa cần che chở, Tống Đại Lang chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, đầu óc đặc thành một mảnh, hắn nỗ lực hít sâu mấy lần, mới khắc chế khát vọng của bản thân, chịu đựng mặc quần áo trở lại.

Vương Nhị Ny đã chuấn bị xong... vạn nhất Tống Đại Lang thật sự muốn, nàng kỳ thực cũng nguyện ý, bỗng nhiên thấy Tống Đại Lang đem bản thân ôm lại, bọc lại nghiêm cẩn, có chút không hiểu chớp chớp mắt: "Đại Lang ca ca?"

Tống Đại Lang thật sự là nghị lực tốt, thời điểm này mà còn khắc chế được, hắn đem Vương Nhị Ny bao chặt lại rồi ôm vào lòng, hôn hôn hai gò má của nàng: "Nương tử, không vội... sau này đều cho nàng"

Vương Nhị Ny đỏ mặt, cái quái gì vậy... nàng mới không vội a.

Tống Oại Lang nhìn vẻ mặt xấu hố và giận dữ của Vương Nhị Ny, chi cảm thấy đáng yêu vô cùng, bật cười: "Đại Lang ca ca trêu nàng, ta biết nương tử rất xấu hổ, đây... chúng ta may quần áo mùa đông đi"

Vương Nhị Ny đem tâm tư thu trở về, dưới sự dẫn dắt của Tống Đại Lang học tập may quần áo,. Chỉ thấy trong phòng tràn đầy ánh mặt trời, một thiếu nữ bé bỏng ở trong lòng một nam tử tuấn tú, đang may vá, nam tử thường thường ngừng tay nhìn thiếu nữ trước mắt, tình yêu trong ánh mắt thật sâu đậm...