Chương 28

Editor: Cung Quảng Hằng

Vào ngày đông, nông dân rất thanh nhàn. Bận rộn một năm, rốt cuộc có thế nghỉ ngơi, trong chăn ấm lò sưởi, người lớn thì bớt chút thời gian đi nói chuyện la cà, bọn trẻ thì kiễng chân trông ngóng năm mới đến. Bởi vì năm mới có nghĩa là có thể ăn thịt và có quần áo mới mà bình thường không có.

Lúc bông tuyết đầu tiên rơi xuống, huynh đệ Tống gia rốt cuộc mặc quần áo mùa đông mà Vương Nhị Ny làm.

Tống Ngũ Lang vui mừng khôn xiết, sờ sờ ống tay áo: "Đại ca, bên trong không thô, thật thoải mái a"

Tống Đại Lang sờ sờ đầu Tống Ngũ Lang: "Dùng vải bông Tùng Giang làm mặt trong, là chủ ý của nương tử". Nói xong nhìn nhìn Vương Nhị Ny, chỉ thấy nàng mặc một cái áo mùa đông xanh đen, cùng với quần áo của mấy huynh đệ quần không có sai biệt, chính là hình thức hơi có chút bất đồng.

"Có nương tử thật tốt!" Tống Ngũ Lang cao hứng nói.

Tống Tam Lang mặc quần áo mới nhìn xung quanh, một lát vung phất tay áo, một lát đi hai bước, hiến nhiên cũng đang nhìn ngó xem thế nào, bỗng nhiên hắn nghe được lời của Tống Ngũ Lang, cười một tiếng: "Ngũ Lang, có nương tử tốt chỗ nào?"

Tống Ngũ Lang chớp chớp mắt: "Bởi vì có quần áo mới mặc a!"

"Chỉ có thế?"

Tống Ngũ Lang thấy mọi người đều nhìn chăm chú vào bản thân, ngay cả Vương Nhị Ny cũng nhìn qua, còn có chút đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói: "Còn có... ôm nương tử thật thoải mái, mềm mại"

Mấy người đều bật cười, chỉ có gò má Vương Nhị Ny đỏ lên, cảm thấy Tõng Ngũ Lang dưới sự dạy bảo của mấy ca ca càng ngày càng tệ, đâu còn bộ dạng hồn nhiên trước kia.

Tống Tứ Lang đang thử quần áo bỗng nhiên kỳ quái nói: "Nhị ca, sao tay của huynh có chút ngắn vậy?"

Tống Nhị Lang đem cánh tay kia đế ở đẳng sau, ngốc ngốc nở nụ cưởi: "Không ngắn, không ngẩn... vừa vặn rồi!"

"Làm sao có thế chứ rõ ràng là ngắn mà"

Vương Nhị Ny nghe xong vội vàng chạy tới xem, nhìn nhìn ống tay áo nói: "Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng đều đo xong rồi mà, Nhị Lang ca ca, huynh cởi ra để ta nhìn xem"

"Không sao, nương tử nàng đừng gấp!" Tống Nhị Lang chà xát mu bàn tay nói.

Vương Nhị Ny thể nào cũng không hiếu, đang nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên Tống Ngũ Lang nói: "Tay áo của đại ca sao dài như vậy?". Nàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên, tay áo của Tống Đại Lang dài giống như đồ diễn hát.

"Ôi trời, khâu sai rồi...". Vương Nhị Ny lập tức hiểu ra nguyên nhân vấn đề. Trong mấy người, vóc người Tống Nhị Lang là cao nhất, đại khái là 1m9, mà Tống Đại Lang cũng đã 1m75, tay áo của người 1m9 phải dài hơn tay áo của người 1m75 không phải sao? Nàng ngượng ngùng đỏ mặt, Tống Đại Lang an ủi sờ sờ đầu nàng: "Đổi trở về là được rồi, đừng nóng vội"

Tống Nhị Lang cũng gia nhập đội ngũ an ủi, hắn chỉ vào mũi khâu trên quần áo nói: "Nương tử, nàng khâu đặc biệt tốt... Nàng xem mũi khâu dày đặc...". Bỗng nhiên Tống Nhị Lang liền nói không ra lời, nguyên lai chỗ hắn chỉ, lại có một chỗ chưa khâu xong, có thể với hai ngón tay vào.

Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy trong đầu "ong" một tiếng, xấu hố đến không chịu được, muốn tìm cái động chui vào. Sao nàng có thể sơ ý như vậy chứ, trong nhà cái gì cũng làm không tốt, ngay cả may vá cũng không được, mấy huynh đệ nhất định cảm thấy mình rất vô dụng.

Tống Tam Lang rốt cục nhịn không được ha ha phá lên cười: "Nương tử của chúng ta, thật sự đáng yêu". Nói xong hôn lên mặt phiếm hồng của nàng một cái.

Tống Ngũ Lang thấy Tống Tam Lang hôn vương Nhị Ny, cũng không cam lòng, hắn đã sớm muốn nói với mọi người bản thân cũng là nam tử hán, cũng thuận thế ở bên kia má của Vương Nhị Ny hôn một cái, trên mặt trẻ con mang theo bộ dạng giống tiểu đại nhân: "Nương tử đừng xấu hố, có việc gì ta chịu trách nhiệm."

Tống Đại Lang nhịn không được nở nụ cười, hắn vỗ vỗ đầu Tống Ngũ Lang: "Lời này học được ở đâu? Nhận không ra Ngũ Lang của bọn ta a"

Tống Ngũ Lang thấy rốt cục có người bắt đầu coi trọng bản thân, ưỡn ưỡn ngực đơn bạc, trịnh trọng nói: "Ta đã sớm là nam tử hán, mọi người sờ nương tử, ta cũng có thế..."

Tống Tứ Lang nhíu nhíu đầu mày: "Con mẹ nó, lông còn chưa dài, cút qua một bên"

Hiển nhiên, tiểu ""Nam nhân" cũng không thể bị kích, lời này nghe một íần còn đưỢc, nghe vài lần, ngay cả Tống Ngũ Lang nhu thuận nghe cũng nối giận. Hắn không nói hai lời, liền đem quần cởi ra, lộ ra vật nam tính mang theo màu phấn nộn: "Ai nói lông chưa dài, các huynh xem!"

Trong phòng một trận yên tĩnh... Tống Đại Lang nhanh tay lẹ mắt che kín mắt Vương Nhị Ny: "Ngũ Lang, làm cái gì vậy, mau mặc quần vào, đệ làm nương tử sợ"

"Không mặc, trừ phi các huynh thừa nhận, ta cũng là một nam nhân"

Mặt trời chiều ngã về Tây, bông tuyết từng đóa từng đóa rơi xuống, trên mặt đất tích dày một tầng tuyết, một đêm này, Tống Ngũ Lang dùng một loại phương thức tuyệt đối rung động chứng minh tự tôn nam nhân của hắn. Lúc đó cũng không biết là xấu hố như thế nào, từ đó trở đi, khiến cho Tống Ngũ Lang sau khi trưởng thành thành một nam tử nhẹ nhàng nho nhã, nhớ tới việc này, chỉ hận không thể đập đầu mà chết. Đương nhiên đây là việc sau này, giờ phút này Tống Ngũ Lang vẫn thât kiêu ngao, trên người hắn cũng là có... lông (="=)

Vương Nhị Ny không thế chịu đựng được việc quần áo mùa đông bản thân tỉ mỉ khâu mười ngày nay thế nhưng có khuyết điếm lớn như vậy, muốn thức đêm đem hai cái tay áo đối lại, đương nhiên thuận tiện đem chỗ chưa không khâu xong kia khâu lại kỹ càng, Tống Đại Lang khuyên nửa ngày, nói thẳng là tiền đèn dầu cũng rất mắc mới ngăn cản quyết tâm của nàng.

Đêm nay đến phiên Tống Tam Lang, người này từ khi chân bị thương luôn ngủ một mình, thương cân động cốt một trăm ngày. Theo đạo lý hắn thế nào cũng phải dưỡng ba tháng, nhưng trong lòng hắn thật sự nhớ nương tử vô cùng, hơn nữa ngày mai sẽ phải vào trấn làm công cho lão cửu, cho nên Tống Đại Lang mới đồng ý phê chuấn đêm nay cho hắn.

Vương Nhị Ny dè dặt cấn trọng xoay chân, sợ đυ.ng đến vết thương của Tống Tam Lang. Trong bóng đêm tất cả đều im ắng, Tống Tam Lang giống như ôm bảo bối, ôm Vương Nhị Ny vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Nương tử, ta đi rồi, nàng có nhớ ta không?"

Ngữ điệu mang theo vẻ u sầu thật không giống Tống Tam Lang luôn tươi cười ấm áp. Vương Nhị Ny nằm trong ngực hắn cọ cọ: "Nhớ, ta thật lo lắng cho huynh, chân còn chưa khỏi, nhất định phải đi sao? Ta không muốn ăn thịt, cũng không muốn mặc quần áo mới...".

Khi nàng biết Tống Tam Lang muốn vào trấn, đã phản đối không ít, nhưng Tống Tam Lang cũng có sự kiên trì của bản thân. Cuộc sống trong nhà, tiền mừng năm mới còn chưa có, hắn là một nam nhân, cần nỗ lực kiếm tiền, bằng không hắn cảm thấy không còn mặt mũi ngẩng đầu ở trước mặt Vương Nhị Ny.

"Tu chỉnh số sách không cần thiết phải đi tới đi lui, nương tử, nàng yên tâm đi, ta có chừng mực". Tống Tam Lang yêu thương hôn hôn lên trán của Vương Nhị Ny, lại nhìn nhìn ngực nàng vẫn như cũ không có vẻ lớn thêm, bổ sung nói: "Kiếm thêm chút bạc, đế nương tử mỗi ngày ăn một cái giò heo, phải nhanh lớn lên a"

Vương Nhị Ny đỏ mặt, tâm tình bị lời nói Tống Tam Lang lôi ra mấy phần tự ti. Nữ nhân nếu có ý với một người nam nhân, cũng hi vọng ở trong mắt đối phương mình là tốt đẹp nhất.. Cứ nhắc đến khuyết điếm, cho dù là cừu con ngoan hiền cũng phải nối giận: "Tam Lang ca ca, huynh có phải ghét ta hay không? Ta biết, huynh nhất định là muốn ngực lớn như Lưu nương tử!"

Tam Lang thấy Vương Nhị Ny tức giận, gò má và cổ giống như chú ếch con, đáng yêu không chịu nổi, khiến trong lòng hắn cũng mềm mại, hắn sủng nịch nở nụ cười, cầm tay nàng, không ngừng hôn lòng bàn tay mềm mại, nói: "Nương tử của chúng ta đang ghen tị sao?"

Vương Nhị Ny xoay người, đưa lưng về phía hắn, hầm hừ nói: "Ta ngủ"

Ánh trăng bạc ngoài cửa số chiếu vào, đem chiếc cố trắng nõn của vương Nhị Ny nối bật như một loại mỹ ngọc, trong lòng Tống Tam Lang tán thưởng, nhịn không được hôn từ phía sau, nụ hôn của hắn nhỏ vụn ôn nhu một đường đi xuống... quần áo của Vương Nhị Ny bị cởi ra...

"Đừng chạm vào ta, tìm Lưu nương tử của huynh đi!"

Tiẽng cười ấm ách vang lên, Tống Tam Lang bỡn cợt nói: "ừm, trước đế ta nhìn xem chỗ này của nương tử có lớn lên không, ta lo lắng!"

"Không cần lo lắng, huynh đi đi"

"Như vậy sao được, lâu rồi ta còn chưa thấy nó"

Chỉ trong chốc lát liền truyền đẽn tiếng thở dốc mang theo ngượng ngùng của Vương Nhị Ny: "Tam Lang ca ca, đừng hôn nữa"