Chương 30

Editor: Cung Quảng Hằng

Vương Nhị Ny vội vàng vươn thân, ngăn chặn động tác của Tống Tứ Lang: "Đừng cử động, huynh đang sốt a"

Tống Tứ Lang chỉ cảm thấy yết hầu khô khát, choáng váng nặng nề, nhớ mang máng trước khi hắn ngất đi... Đúng vậy, nhân sâm đâu? Hắn giơ tay lên cao, mãi đến khi thấy lộ ra cây nhân sâm mang theo bùn đất mới buông cả trái tim xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như hiến vật quý đem nhân sâm bỏ vào tay Vương Nhị Ny: "Nương tử, đây là nhân sâm, nàng cầm đi, về sau muốn mua cái gì thì mua"

Mũi Vương Nhị Ny đau xót, thiếu chút nữa lại rớt nước mắt. Tống Tứ Lang ngất đi nửa ngày, tỉnh lại không nghĩ đến thân thế của mình thể nào, mà là nghĩ làm sao để nàng vui vẻ.

"Tứ Lang ca ca, tại sao huynh đối với ta tốt như vậy.." Vương Nhị Ny ghé vào bên cạnh Tống Tứ Lang, hít thật sâu mùi hương của hắn, nỉ non nói.

Thân thế thiếu nữ ấm áp mang theo mùi thơm đặc hữu của cơ thế, an ủi trái tim Tống Tứ Lang, hắn vươn cánh tay ôm vương Nhị Ny vào trong ngực, chỉ cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, không có gì so với điều này càng khiến hắn thư thái thích ý. Tâm tư trôi nổi kia cũng theo đó mà lắng đọng xuống: "Nương tử, nàng sao lại hỏi vấn đề ngốc nghếch này, nàng chính là nương tử của ta, ta không đối xử tốt với nàng, chẳng lẽ lại đối với người khác?"

"Chỉ bởi vì ta là nương tử của huynh sao? Nếu ta là nương tử của người khác thì.."

"Nương tử của người khác?" Tống Tứ Lang mở to hai mắt nhìn, hắn nghĩ Vương Nhị Ny mềm yếu nhẹ nhàng như vậy dựa vào trong lòng nam nhân khác, liền cảm thấy khó chịu, thật giống như đoạt lấy tình yêu trong lòng, bỗng chốc trở nên trống rỗng: "Nương tử, nàng nói bậy bạ gì đó? Con mẹ nó, nàng làm sao có thế trở thành nương tử người khác? Chẳng lẽ trước khi nàng gả đẽn đây đã cùng người khác ..."

"Không phải... Tứ Lang ca ca, huynh xiết đau ta", cánh tay Vương Nhị Ny bị Tống Tứ Lang làm đau đớn, sắp rơi nước mắt rồi.

Tống Tứ Lang sốt đẽn mơ mơ màng màng, hắn đem Vương Nhị Ny gắt gao ôm vào trong ngực, trong lòng có loại sợ hãi mất đi, loại sợ hãi này theo sự choáng váng của đầu óc càng sâu, hẳn vội vàng muốn dùng một loại hành động đế chứng minh bản thân tồn tại.

Bỗng nhiên, Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy thân thế bị Tống Tứ Lang đè ép xuống, nàng còn chưa rõ ràng tình huống gi đã bị môi hôn nóng bỏng, bởi vì đang sốt cao, đãu lưỡi và môi của Tống Tứ Lang đều mang theo độ nóng. Vương Nhị Ny trong lòng cả kinh, thử đẩy Tống Tứ Lang ra: "Tứ Lang ca ca, huynh đang sốt, mau ngồi dậy đi"

Lúc này phòng trong chỉ còn hai người bọn họ, Tống Đại Lang đi nấu thuốc, Tống Nhị Lang đi mua thịt, chuẩn bị nấu canh thịt cho Tống Tứ Lang uống.

Tống Tứ Lang ôm chặt Vương Nhị Ny, vội vàng nói: "Nàng có phải muốn ở cùng nam nhân khác hay không? Có phải không phải? Bằng không làm sao có thế nói là nương tử của người khác?"

"Không phải, Tứ Lang ca ca, huynh đang nói bậy bạ gì đó?"

"Nhất định là như vậy, ta biết trong lòng nàng luôn luôn không đồng ý, đối với ta luôn không tốt bằng đại ca cùng bọn nhị ca..."

"Không có a, đừng suy nghĩ nhiều... ưʍ..."

Tống Tứ Lang ôm lấy mặt Vương Nhị Ny, không đế nàng tránh đi, vội vàng hôn lên. Vương Nhị Ny cảm thấy sắp hít thở không thông, Tống Tứ Lang hôn mang theo cuồng nhiệt kí©ɧ ŧìиɧ, tâm tư vội vàng, cuối cùng nàng chịu không được, đánh lung tung vào lưng Tống Tứ Lang: "Đừng mà ... ta không thở nối"

Nhưng mà chút khí lực ấy đối với Tống Tứ Lang mà nói giống như là gãi ngứa. Một lát sau, Tống Tứ Lang rốt cục rời khỏi môi Vương Nhị Ny, nhưng hắn không ngừng lại, hôn xuống cố Vương Nhị Ny, mở rộng vạt áo ... Lộ ra da thịt tuyết trắng nõn nà.

Tống Tứ Lang nhìn cảnh đẹp trước mắt, hô hấp càng dồn dập, miệng nói: "Nương tử, nàng thật đẹp..."

Trải qua mấy tháng điều dưỡng, ngực có chút lớn hơn mang theo hai hạt đậu đỏ, giống như là quả anh đào ngon nhất hiện ra trước mắt Tống Tứ Lang, giờ khắc này trong mắt Tống Tứ Lang đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ còn lại món ăn quý lạ nhất thế gian này, hắn ngao kêu một tiếng, dán lên.

Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy ngực mẫn cảm bị cắn đau lại tê dại, còn có độ nóng bởi vì sốt cao kia, cũng khiến nàng cảm thụ khác thường, nàng chống đấy bả vai Tống Tứ Lang, có chút vô lực cúi xuống dưới.

"Đau..ẵ"

Tống Tứ Lang kích động tột đỉnh, rốt cục đế lại dấu vểt trên ngực Vương Nhị Ny... Hắn là một con sư tử táo bạo, vội vàng ở trên người Vương Nhị Ny tìm thứ lạnh lẽo có thế dập tắt ngọn lửa của hắn.

"Đừng cởi, Tứ Lang ca ca, huynh còn đang phát sốt a, không thế như vậy"

"Nàng là nương tử của ta, tại sao không thế? Trong lòng nàng có phải còn nhớ tên nam nhân kia không?"

"Căn bản không có nam nhân nào cả!" Vương Nhị Ny thấy Tống Tứ Lang cởϊ qυầи áo, lộ ra thân mình quang lõa, mang theo đường nét cường tráng, da thịt màu đồng dưới ánh mặt trời mang theo hơi thở dương cương, không gì so sánh nối. Nàng có chút miệng khô lưỡi đắng nuốt nước miếng, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, đừng nhìn Tống Tứ Lang không cao bằng Tống Nhị Lang, nhưng dáng ngư ời này thật tốt.. Quả thực là hoàng kim so liệt.

Tống Tứ Lang bắt đầu kéo mở quần của Vương Nhị Ny, phẫn hận nói: "Vậy nàng vừa rồi tại sao lại hỏi như vậy? Hôm nay ta muốn đế nàng biết rốt cuộc ai là nam nhân của nàng"

Vương Nhị Ny có chút phản ứng, nguyên nhân do bản thân vô tâm lại chọc vào Tống Tứ Lang, cũng là do Tống Tứ Lang dựa vào tức giận mà ăn đậu hủ..ế

"A, đừng đè lên ta, huynh thật nặng a". Vương Nhị Ny chống đẩy không cho Tống Tứ Lang áp lên người nàng, thân hình nàng nhỏ, còn chưa có nảy nở, giống như tiểu hài tử.

Tống Tứ Lang làm sao mà chịu, đem hai tay của Vương Nhị Ny giơ cao lên, cố định ở trên đầu, dùng chân ngăn chận nàng... Vội vàng hôn lên, đậu đỏ nho nhỏ kia bởi vì bị cắn, mang theo thủy sắc nhu lương, nhìn thật sự cực kỳ mê người, hô hấp hắn dồn dập, chỉ cảm thấy yết hầu căng thắng, vội vàng hôn lên.

Thân thể Vương Nhị Ny dán lên Tống Tứ Lang, nóng bỏng ma sát , mang đến cảm thụ khác thường, hơn nữa Tống Tứ Lang không ngừng trêu chọc điểm mẫn cảm của nàng, một loại cảm giác tê dại nói không nên lời dần dần dâng lên.

Tống Tứ Lang hôn bộ ngực, một đường đi xuống sơn cốc của Vương Nhị Ny, hắn khấn cấp tách ra... Chỉ thấy sơn cốc nở rộ một đóa hoa hồng kiều kiều diễm diễm, quả thật là đẹp không sao tả xiết, hô hấp hắn tạm dừng một khắc, nhịn nổi sao?"

Vương Nhị Ny bị nhìn thấy vốn có chút ngượng ngùng, lời này càng thêm xấu hổ, muốn khép chân, lại bị ngăn lại: "Đừng nhìn!"

Tống Tứ Lang không thích Vương Nhị Ny cự tuyệt, giống như nàng không thích hắn, hắn choáng váng đầu óc mơ mơ màng màng nghĩ, phải để Vương Nhị Ny biết ai mới là nam nhân của nàng... Tay hắn run run sờ soạng lên, tuy rằng tính tình táo bạo, lúc này đối với đóa hoa hồng kiều diễm này, cũng nhịn không được mà ôn nhu. Xúc cảm trên tay kia quá mức tốt đẹp, tốt đẹp khiến hắn càng khát vọng, trong lòng tà hỏa cũng đè nén không được, bạo phát xuất ra.

"Đừng, Tứ Lang ca ca, đừng như vậy..." Vương Nhị Ny cả người mềm oặt, chợt thấy Tống Tứ Lang xuất ra vật nam tính đối diện với bản thân, không được... Không thể là bây giờ, Tống Tứ Lang còn bệnh, lại nói nàng cũng chưa có chuẩn bị a? Nàng luôn luôn cho rằng lần đầu tiên phải cho Tống Đại Lang.

Tống Tứ Lang mồ hôi đầy đầu, đem chân Vương Nhị Ny hướng lên trên, khiến hoa hồng kia càng thêm rõ ràng trước mắt, không để ý phản kháng của Vương Nhị Ny mà đi vào.

Lúc này Vương Nhị Ny thật sự muốn khóc, bản thân đang tạo thành một bộ dạng xấu hố không nói, vật nam tính của Tống Tứ Lang không ngừng xâm nhập: "Tứ Lang ca ca, huynh mau dừng lại, huynh làm cho ta đau... A"

Tống Tứ Lang gân xanh bạo khởi, chỉ cảm thấy dưới thân phồng lên lợi hại, vội vàng cần thư giải. Hắn sờ soạng nửa ngày rốt cục tìm được một chỗ, nắm giữ chân của Vương Nhị Ny, dùng sức đâm vào.

Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy đau nhức đánh úp lại, vừa rồi âu yếm mà sinh ra tê dại đều biến mất, chỉ còn lại đau đớn khó có thế chịu được, nàng khóc đánh Tống Tứ Lang: "Đau chết mất... Oa... oa!" Kích cỡ kia của Tống Tứ Lang, cũng không phải là bình thường... Vương Nhị Ny làm sao có thế chịu được.

Tống Tứ Lang bị tiếng kêu của Vương Nhị Ny làm phát hoảng, trong lòng cũng có chút đau lòng, nhưng mà giờ phút này hắn mới vừa vào đến phần đầu, đúng là thật khó chịu, làm sao có thế ngừng lại, cổ tà hỏa trong lòng kia càng ngày càng lớn, tựa hồ muốn đem hắn đốt sạch, cũng nhịn không được, tâm hung ác, ôn nhu nói: "Nương tử, nàng nhịn một chút, tóm lại phải có quá trình này". Nói xong, trên lưng dùng sức một cái.

Sào huyệt ấm áp kia ốm ấp hắn, hắn chỉ cảm thấy rốt cục tìm được nơi quy túc, Tống Tứ Lang đầu "ong" một tiếng, tựa hồ có chút sụp đố xuống, thầm nghĩ càng thêm xâm nhập, đế phần ấm áp này càng thêm vây quanh, hắn điên cuồng mấp máy, ánh mắt đã nhìn không thấy thứ gì.

Một tiếng thê lương từ trong phòng truyền đến, chén thuốc trên tay Tống Đại Lang thiếu chút rớt xuống, hắn bất chấp mọi thứ vội vã trở về phòng.

Một màn cả kinh trong phòng khiến Tống Đại Lang quên cả nói chuyện, qua một hồi lâu hắn mới phản ứng lại, vài bước tiến lên, một cước đá vào trên người Tống Tứ Lang, quát: "Tứ Lang, ngươi điên rồi hả?

Tống Tứ Lang hỗn loạn suy nghĩ dần dần khôi phục đi lại, cúi đầu nhìn thấy, trên người Vương Nhị Ny xanh tím một mảnh, chỗ kia máu tươi chảy ròng, nhìn thấy ghê người, hắn có chút lắp bắp nói: "Ta... Đây là sao?"

Trên mặt Vương Nhị Ny đều là mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy thân thế giống như bị xé rách, cái loại đau nhức này quả thật không thế hình dung, nàng nhìn thấy sắc mặt đau lòng của Tống Đại Lang, nước mắt không tiếng động chảy ra, ủy khuất nói: "Đại Lang ca ca, hic... đau"

Trong lòng Tống Đại Lang đau vô cùng, tức giận đạp lên người Tống Tứ Lang mấy đá: "Ngươi còn là người sao? Chính là cầm thú! Nương tử còn nhỏ như vậy, ngươi sao có hạ thủ được?"

Tống Tứ Lang đã là hoàn toàn thanh tỉnh, hắn như đầu gỗ vẫn không nhúc nhích để Tống Đại Lang đánh, ánh mắt cũng mang theo lo lắng vô hạn nhìn Vương Nhị Ny.

Vương Nhị Ny được Tống Đại Lang chăm sóc, bôi thuốc, lại đắp chăn, mới dè dặt cẩn trọng đặt ở trên giường, Tống Đại Lang ôn nhu vuốt đầu nàng, ôn nhu nói: "Nương tử, đừng sợ, nhịn một chút sẽ hết đau"

"Oa..oa ..." Vương Nhị Ny dựa vào trong lòng Tổng Đại Lang, nước mắt ủy khuất càng thêm mãnh liệt chảy ra.

Tống Tứ Lang cũng mặc xiêm y, nằm ở bên kia, trải qua đoạn nhạc đệm vừa rồi, hắn tựa hồ chưa bớt sốt, trên người càng nóng lợi hại.

Vương Nhị Ny khóc một phen, trong lòng giải tỏa ủy khuất, cũng có chút thoải mái, Tống Tứ Lang dù sao vẫn là thiếu niên huyết khí sôi trào. Nhìn lại bản thân nhịn không đưỢc cũng là bình thường, lại nói, dù sao cũng là vợ chồng, đây là chuyên sớm muộn thôi. Nàng lại bắt đầu đau lòng Tống Tứ Lang: "Đại Lang ca ca, ta không sao, huynh mau đi xem Tứ Lang ca ca đi, đã nóng rất lâu rồi, có phải nên uống thuốc hạ sốt hay không?"

Tống Đại Lang thấy Vương Nhị Ny biết săn sóc như thế, nhịn không được yêu thương hôn hôn hai gò má của nàng: "ừm, nương tử, nàng nằm ngủ một lát đi, ta đi nấu thuốc cho Tứ Lang"

Vương Nhị Ny gật gật đầu, có lẽ là vừa rồi khóc quá nhiều, cũng có lẽ là kiệt sức, nằm trong ố chăn ấm áp, lập tức tiến vào giấc mộng.

Cảm giác ngủ không ngon, Vương Nhị Ny luôn luồn nằm mơ, mơ rất nhiều chuyện của kiếp trước cùng lẫn lộn với nhau, thân thế lại đau vô cùng, một lát liền tỉnh lại.

Vừa mở to mắt chỉ thấy Tống Nhị Lang mang theo ánh mắt đau lòng nhìn nàng: "Nương tử, muốn uống nước sao?"

Vương Nhị Ny gật gật đầu, tiểp nhận nước Tống Nhị Lang đưa qua: "Nhị Lang ca ca, huynh về lúc nào? Hiện tại là giờ nào rồi?"

Tống Nhị Lang mềm nhẹ vuốt ve hai gò má của vương Nhị Ny nói: "Về lâu rồi, cò n đau không?"

Vương Nhị Ny có chút ngượng ngùng đỏ mặt, dù sao cũng là chỗ tư mật: "Không phải rất đau, đúng rồi, Tứ Lang ca ca đâu? Huynh ấy hạ sốt chưa?". Nói xong liền nhìn đến đến chỗ Tống Tứ Lang nằm, liền phát hoảng, nguyên lai hắn không ngừng nói mê, sắc mặt so với trước càng đỏ hơn.

Tống Nhị Lang nhìn Vương Nhị Ny lo lắng nói: "Không chịu uống thuốc".

"Tại sao? Sốt lâu như vậy, còn không uống thuốc... Làm sao mà được?". Hiệu quả thuốc bắc chậm, cứ như vậy có phải hỏng não luôn không chừng.

Tống Nhị Lang chà xát mu bàn tay, xấu hố nói: "Tứ Lang đang trừng phạt bản thân, nương tử, ta biết nàng khó chịu, nhưng có thể đi dỗ hắn hay không? Đem bệnh trị hết rồi nói tiếp, đển lúc đó Nhị Lang ca ca nhất định thay nàng đánh hắn một trận!"

"Thật ra, ta cũng không phải tức giận, chỉ là rất đau, lại đột nhiên... thuốc ở đâu?". Vương Nhị Ny nhớ đến Tống Tứ Lang không thích uống thuốc nhất.

Tống Nhị Lang nghe xong trong lòng một trận kích động, đây là nương tử của bọn họ, săn sóc thiện lương như vậy, luôn vì người khác suy nghĩ. Hắn một phen ôm lấy vương Nhị Ny nhịn không được hôn lên, bất quá không dám quá mức, chỉ là mang theo tất cả tâm tình trân ái nhẹ nhàng điểm lên môi rồi buông ra: "Ta ôm nàng qua đó"