Chương 34

Editor: Cung Quảng Hằng

Tống Đại Lang giơ rượu gạo màu trắng lên, nhìn bốn phía nói: "Năm mới mọi người đều lớn thêm một tuối, cha mẹ đi lúc Ngũ Lang mới ba tuổi, ta lại ốm yếu, trong nhà rất nhiều chuyện đều là Nhị Lang lo lắng, trong nhà nếu không có Nhị Lang cứng rắn chống đỡ... Sau này, Tam Lang mới mười tuổi liền bắt đầu xuống ruộng làm việc, Tứ Lang cũng dần dần lớn lên, Ngũ Lang cũng biết chuyện, ngày ngày trôi qua càng tốt, chỉ chớp mắt, trong nhà chúng ta lại nghênh đón nương tử"

Vương Nhị Ny nghe thấy Tống Đại Lang nhắc đến bản thân, giương mắt nhìn qua:

Tống Đại Lang trìu mến sờ sờ tóc nàng tiếp tục nói: "Nương tử tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại biết chuyện, lại săn sóc, là một cô nương tốt khó tìm được"

Vương Nhị Ny bị khen ngượng ngùng, đỏ mặt: "Đại Lang ca ca, ta làm sao tốt như vậy"

Tông Tam Lang ha ha cười, phụ họa nói: "Đâu chỉ có thế, bộ dạng của nương tử cũng xinh đẹp, đừng nói là trong thôn chúng ta, cho dù vào trong trấn cũng là nhất". Tống Ngũ Lang một bộ dạng tiểu đại nhân, biểu cảm nghiêm túc gật gật đầu: "Nương tử là người đẹp nhất ta từng gặp"

Tống Đại Lang mỉm cười nhìn Vương Nhị Ny tiếp tục nói: "Nương tử, ta biết gả đi là ủy khuất nàng"

"Không có, ta mới phải cám ơn các huynh, mọi người đối với ta tốt lắm", Vương Nhị Ny vội vàng nói.

"Con mẹ nó, tướng công nhà mình, khách khí cái gì, nương tử, đến ngồi lên đùi của ta, cánh tay nàng ngắn gắp không đến đồ ăn". Ánh mắt Tống Tứ Lang khẩn thiết nhìn chăm chú vào Vương Nhị Ny nói.

Tống Ngũ Lang thấy vài người đều giương tay dài ào ào gắp thức ăn cho Vương Nhị Ny, hắn cũng không cam lòng yếu thế đứng lên, bỗng nhiên nghe được Tống Đại Lang nói, lại vội vàng ngoan ngoãn ngồi trở về, tha thiết mong nhìn Tống Đại Lang.

"Ta hi vọng trong năm mới, trong nhà mỗi ngày trôi qua đều tốt, mỗi người đều nỗ lực làm việc, chiếu cố vợ hiền, để cha mẹ trên trời linh thiêng có thể an tâm, có thể làm được hay không?" Mấy huynh đệ Tống gia hưng trí ngẩng cao, lớn tiếng phụ họa nói.

Tống Đại Lang vui mừng gật gật đầu: "Ta vẫn là câu nói kia, huynh đệ đồng lòng lợi đồng tâm, về sau vô luận thành bộ dạng gì, đều không được quên điều ấy, nâng cốc cạn!" Tống Đại Lang nói xong liền nâng bát giơ lên. Huynh đệ Tống gia ào ào đứng dậy: "Cạn, cạn!"

Tống Đại Lang không dám uống nhiều, chỉ uống nửa bát, mấy người khác cũng không cố kị một ngụm xử lý hết bát rượu. Vương Nhị Ny còn nhớ rõ việc xấu hổ mà lần trước uống say, cũng không dám uống nhiều, tùy ý uống hai miếng.

Bữa tiệc này sắc hương vị hoàn hảo, vốn là hưởng thụ, nhưng lại khổ cho Vương Nhi Ny, nguyên nhân không phải tại nàng, huynh đệ Tống gia giống như bàn nhau trước, liên tiẽp gắp cho nàng thức ăn. Mới bắt đầu nàng ngượng ngùng không ăn, sau này căn bản là chống đỡ ăn không nổi. Nhưng lần này Tống Đại Lang không chịu giúp đỡ nàng, mà là gia trưởng nói với nàng, phải ăn nhiều một chút, thân thể mới có thể lớn nhanh, khiến nàng thật sự khóc không ra nước mắt.

Rét lạnh trong đêm trừ tịch, đại tuyết bay xuống, nhưng mà rét lạnh này bất quá ngắn ngủi như khách qua đường. Sau đêm này, chính là bắt đầu mùa xuân ấm áp, Vương Nhị Ny đứng ở cửa nhìn bên ngoải cửa sổ, bỗng nhiên có loại cảm giác thế sự vô thường, năm trước giờ phút này nàng còn đang ở trong khách sạn làm việc, bởi vì lúc tết đến thì tiền lương tăng gấp đôi... Hiện tại nàng lại gả đẽn vào sơn cốc làm nương tử của năm nam nhân.

Phía sau một trận ãm áp, Vương Nhị Ny nhìn lại, dĩ nhiên là Tống Đại Lang từ sau lưng ôm lấy nàng: "Nương tử, đang nghĩ cái gì vậy?"

"Không có, cái gì cũng không có nghĩ", Vương Nh| Ny lắc lắc đầu, nhưng mà biểu cảm vẫn có chút hoảng hốt.

"Cái gì cũng không cần lo lắng, hết thảy đều có ta". Tống Đại Lang cúi đầu, trân ái hôn hôn cái trán của vương Nhị Ny, ôn nhu nói.

Một câu này nói rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Vương Nhị Ny nhè nhẹ khắc ở trong lòng nàng, mãi đến thật lâu thật lâu về sau cũng chưa từng quên.

Ánh trăng rọi vào, khiến hai người ôm ấp đắm chìm trong ánh sáng màu bạc...

Dần dần môi hai người dán với nhau. Một đêm này, mọi người ngã trái ngã phải, tùy tiện nằm gần lò sưởi đầu giường ngủ, ngày thứ hai tỉnh lại vừa thấy, chân Tống Tứ Lang đè Tống Ngũ Lang, Tống Ngũ Lang gối lên tay Tống Nhị Lang,

Tống Tam Lang cũng đang nằm trên mặt đất ngủ một giấc, chỉ có Vương Nhị Ny nằm trong ngực Tống Đại Lang điềm tĩnh ngủ.

Bây giờ là lúc mừng năm mới, mọi người ăn cơm xong thì không có chuyện gì làm, Vương Nhị Ny lại nghĩ đển mạt chược, đem ý tưởng nói với Tống Đại Lang. Tống Đại Lang lập tức gọi Tống Tứ Lang theo vào phòng củi tìm một khối gỗ, trùng hợp Tống Nhị Lang đã học qua nghề thợ mộc, vào trong thôn mượn dụng cụ thợ mộc, mấy huynh đệ Tống gia tụ tập lại, vài ngày liền làm xong một bộ mạt chược. Vương Nhị Ny đối với mạt chược không phải rất quen thuộc, nàng chỉ khi nhàn hạ mới chơi.

Nhưng mà, nàng cùng mấy huynh đệ Tống gia vừa nghiên cứu, vừa chơi, cũng không chậm chạp, vài lần là ngộ ra vài loại phương pháp chơi. Người khác là bốn người chơi một bộ, bọn họ là sáu người cùng nhau chơi, thường là chơi một vòng cũng không có người thắng, cuối cùng vẫn là Tống Tam Lang suy nghĩ ra biện, khẳng định hắn đã nói qua, nhưng lại đem chín biên thành mười hai, cho nên trong phòng thường xuyên có thê" nhìn thây, vương Nhi. Ny hô to một tiẽng, mười hai vạn chạm vào, hô! (Phán: Xin lỗi pà kon, ta chả hiểu vẽ mạt chược, vì thẽ chữ đực chữ cái nhé!)

Huynh đệ Tống gia chưa từng chơi qua trò chơi này, mùa đông lại không có việc gì làm, mỗi ngày trợn mắt mở mắt liền kéo Vương Nhị Ny cùng nhau chơi. Thắng thua cũng không trừng phạt gì, bất quá cả nhà hoà thuận tăng lên, mọi người ồn ào bắt đầu mãnh liệt yêu cầu thêm lợi thế. Tống Đại Lang cho mỗi người mười đông, chơi tốt nhất chính lả Tống Tam Lang, đầu óc hắn nhanh nhạy, lại là giỏi tính kế. Một ngày này chơi đùa, tiền của Vương Nhị Ny toàn bộ thua hết. Vương Nhị Ny bên này thì thua nhiều, Tống Tam Lang liền cười ha ha, hắn bày ra một phen, ánh mắt cười giống như trăng non: "Nương tử, nàng lại nã pháo", Vương Nhị Ny sờ sờ túi tiền, chỉ lấy ra một đông, đáng thương nói: "Tam Lang ca ca, ta thua hẽt"

"Nương tử, ta cho nàng". Tống Tứ Lang xung phong nhận việc, nhưng mà sờ soạng nửa ngày mới phát hiện, trước lúc kết thúc đã sớm thua sạch, có chút xấu hổ sờ sờ đầu. Vương Nhị Ny lắc lắc đầu: "Ta không cần, Tam Lang ca ca, một đồng được không?"

Tống Tam Lang nhìn bộ dạng làm nũng của Vương Nhị Ny, làm sao ngoan tâm cự tuyệt, lập tức nói: "Tiền không cần, bất quá nương tử, nàng hôn ta một cái", Vương Nhị Ny bất đắc đĩ, đi qua, nhẹ nhàng hôn trên mặt Tống Tam Lang một cái, đang định lùi về, lại bị Tống Tam Lang một phen giữ chặt ôm vào trong ngực, hôn vào môi.

Tống Tam Lang không để ý chừng mục nhìn trừng, cắn môi Vương Nhị Ny, chậm rãi càng hôn sâu. Mãi đến một hồi lâu Tống Tam Lang mới buông Vương Nhị Ny ra, hai người đều đã thở hổn hển, đặc biệt là Vương Nhị Ny, sắc mặt như hoa đào, quả nhiên là kiều diễm vô cùng, mấy huynh đệ khác đều nhìn đến đỏ cả mắt. Tống Đại Lang vội ho một tiếng: "Nhanh chơi, đừng đơ mặt nữa". Qua một hồi lâu, Vương Nhị Ny mới trở lại như cũ, sắc mặt khôi phục bình thường, nhưng mà có lẽ nàng vận khí không tốt, lần này lại thua Tống Tứ Lang. Tống Tứ Lang trên mặt lộ ra vui sướиɠ vô pháp che giấu, nuốt nuốt nước miếng nói: "Nương tử, hôn ta một chút.. "

"Nương tử, ta muốn nàng hôn là được". Đây là Tống Nhị Lang.

"Ta không chơi nữa, đều khi dễ ta!" Vương Nhị Ny rốt cuộc nhịn không được, nàng đã liên tục bị hôn một vòng, vừa mới bắt đầu vẫn là vô tình, sau này vài người tựa hồ là cố ý, không ngờ khiến nàng thua nặng như thể. Tống Đại Lang đem Vương Nhị Ny ôm vào trong ngực, ôn nhu dỗ dành: "Được rồi, được rồi...

"Đại Lang ca ca, huynh cũng như vậy", Vương Nhị Ny làm nũng bĩu môi, không biết vì sao nàng cảm thấy bản thân có thể tùy ý làm nũng với Tống Đại Lang, đương nhiên nàng cũng không thể nổi giận với hắn.

Tống Đại Lang sủng nịch cười, dán vào lỗ tai nàng nhỏ giọng nói: "Nương tử, Đại Lang ca ca cũng rất muốn..."

Hơi thở nóng bỏng kia phảng phất trên mặt, khiến vương Nhị Ny một trận run sợ nói không nên lời, nàng đang định nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng đập cửa.

Tống Ngũ Lang tay chân lanh lẹ đi mở cửa, ngoài cửa một đôi vợ chồng trung niên hắn không biết đang đứng, mặc quần áo chắp vá chằng chịt, trên mặt xanh xao thiếu dinh dưỡng. Phụ nhân kia đứng ở phía trước, ngượng ngùng nở nụ cười: "Ta là mẹ của Nhị Ny, đây là cha nàng..."

Lúc này Tống Ngũ Lang mới phản ứng, vội đem mời người vào trong nhà: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, hai người vừa đến sao? Mau vào phòng"

"Uống một ngụm trà đi!" Tống Đại Lang bưng trà nóng lại. Vương phụ không nói gì, nhưng Vương mẫu Tô thị cười mỉm chi nói: "Được, được, để xuống đi, không cần vội vã, bọn ta chỉ đến thăm Nhị Ny". Nói xong nhìn về phía Vương Nhị Ny ở trong phòng.

Vương Nhi Ny đối với đôi cha mẹ này không có cảm giác gì, ngày đầu tiên xuyên không đã bị bán đi, ai có thể thích chứ? Nàng làm bộ như không có nghe thấy họ gọi mình, mang giày đi ra ngoài: "Đại Lang ca ca, ta đẽn phòng phía Tây"

Tống Đại Lang bất đắc dĩ lắc đầu: "Người xem, nha đầu kia đã bị chúng ta nuông chiều đẽn hư rồi, thật sự là không biết lớn nhỏ". Lời này của Tống Đại Lang nghe qua như là trách cứ, nhưng hiển nhiên là cho Vương Nhị Ny cái bậc thang, để Vương Nhị Ny đẩy cửa đi ra ngoài, cũng không có kêu lại, rõ ràng dung túng.

Ánh mắt Vương phụ đánh giá bóng lưng của Vương Nhi, Ny, trong mắt có quang mang kính diễm, không nghĩ con gái đến Tống gia chưa đến một năm, liền trổ mã xinh đẹp như vậy, sắc mặt hồng nhuận đáng yêu không nói, vóc người cũng dần dần cao.

"Không sao, Nhị Ny từ nhỏ tính khí quật cường, ta thấy hiện tại sắc mặt so với trước tốt hơn", Vương mẫu mang theo ý cười nói.

Tõng Nhị Lang thấy Vương Nhị Ny hầm hừ chạy tới phòng phía Tây, trong phòng không có giường ấm, hắn sợ nàng lạnh, vội vàng ôm một đống củi theo vào.

Một lát lửa liền cháy, củi ở cố đại đều là bó củi, đây là việc mà hiện tại cũng không dám nghĩ, bất quá lúc này tài nguyên phong phú, Tống gia lại ở trong thâm sơn, mấy huynh đệ lại có khí lực lớn, tự nhiên không lo không củi đốt, bỏ củi vào, chỉ một lát trong phòng liền dần dần ấm lên.

"Nương tử, còn lạnh không?" Tống Nhị Lang trèo lên đầu giường đặt gần lò sưởi, đem Vương Nhị Ny ôm vào trong ngực, ôn thanh hỏi.

Vương Nhị Ny thuận thế rúc vào ngực rộng lớn của Tống Nhị Lang, lắc lắc đầu: "Nhị Lang ca ca, lúc đó là ta bị bán cho nhà huynh sao?"

Tống Nhị Lang cho rằng Vương Nhị Ny đang tức giận, vội dỗ dành: "Nương tử, nàng ở trong lòng bọn ta là trân quý nhất"

"Ta không phải nói điều này, ta nghe qua nói là đổi bằng hai con heo trong nhà phải không?"

"Đúng..."

"Không phải khế ước bán thân ở trên tay các huynh sao?" Vương Nhị Ny quan tâm nhất chính là vấn đề này, cái này thật sự không có thiên lý, bản thân là được giá đem bán.

Tống Nhị Lang lắc lắc đầu: "Cái này thì không có, nhưng có hôn thư, xem như là đồng ý hôn sự, trong thôn chúng ta đều như vậy, khế ước bán mình đều là chân chính bán đi"

"Cũng may... Không có khế ước bán thân. Hôn thư ? chính là hôn thú sao? Vậy trên hôn thư không phải là viết tên năm phu quân chứ?"

Vương Nhị Ny biết loại cộng thê này trên mặt không được đồng ý, đã có hôn thú, vậy khẳng đính quan phủ sẽ lập hồ sơ, làm sao có thể ở trên hôn thư viết tên năm trượng phu.

"Ừm, viết tục danh của đại ca"

Vương Nhị Ny nghe thấy không viết khế ước bán thân, trái tim liền đặt xuống:

"Huynh nói bọn họ vì hai con heo liền đem ta bán, còn làm gì nữa?"

Tống Nhi Lang cho rằng Vương Nhị Ny canh cánh trong lòng việc bị bán đi, khuyên giải nói: "Nương tử, hai con heo cũng không phải lả số lượng nhỏ, đương nhiên, nương tử, hiện tại cho dù là lấy mười con heo để đổi, ta cũng sẽ không bán nàng, ai nha, nương tử, nàng đánh ta làm gì?"

"Vậy hai mươi con heo, huynh liền bán sao?"

Tống Nhị Lang gấp đến độ đỏ cả mắt: "Không phải, hai mươi con khắng định cũng không bán"

"Vậy ba mươi con?"

"Nương tử, ta thật sự là bị nàng xoay đẽn chóng mặt, bao nhiêu con heo cũng không thể bán a, không có nàng, không thể sống, nương tử, đừng tức giận, Nhị Lang ca ca vỗ lưng cho nàng, ta thuận thuận khí"

Vương Nhị Ny thấy Tống Nhị Lang bị bản thân đánh, cũng không kêu nghẹn đỏ mặt dỗ bản thân, một bộ dạng sợ nàng khổ sở, trong lòng một trận ngọt ngào: "Nhị Lang ca ca, ta không tức giận". Nói xong ở trên mặt Tống Nhị Lang hôn một cái.

Tống Nhị Lang vuốt chỗ bị hôn, ngây ngô nở nụ cười hai tiếng, còn chưa đã thèm, nói: "Quá nhanh, ta chưa cảm thấy mùi vị"

Vương Nhị Ny nhìn Tống Nhị Lang, thật sự là ngốc nghếch một cách đáng yêu, nhịn không được hé miệng cười, lại hôn lên, bất quá lần này hôn lên môi của hắn.

Tống Nhị Lang hô hấp dồn dập, vội ôm lấy thắt lưng của Vương Nhị Ny, ngây ngô đáp lại, hai người vừa mới bắt đầu ôn nhu, càng hôn càng nóng, Tống Nhị Lang càng khó kìm lòng nổi hận không thể đem người nhu tiến vào trong thân thể của mình.

"Nương tử, giúp ta sờ một chú.. Qua năm mới còn chưa sờ qua, thật sự là nhớ" Tống Nhị Lang nhỏ giọng, tay luồn vào trong vạt áo của Vương Nhị Ny, dỗ dành nói. Vương Nhị Ny bị hôn, mềm mại nằm trong lòng Tống Nhị Lang, nghe xong lời nói khát cầu của Tống Nhị Lang, cảm thấy tay Tống Nhị Lang dần dần trượt xuống dưới.