Chương 39

Editor: Cung Quảng Hằng

Bóng đêm thâm trầm, mấy người ăn cá nướng, lại đi một ngày đường, đều mệt vô cùng, ào ào mở ra bọc hành lý chuẩn bị ngủ,

Bác Nhật đem thảm của mình đưa cho Vương Nhị Ny: "vương cô nương, cô lót nó rồi ngủ đi, bằng không trên đất lạnh, thân thể cô chịu không nổi"

Vương Nhị Ny vội vàng lắc đầu: "Không cần, ta dựa vào cây ngủ một hồi là được"

Tôn Uy ở bên cạnh nhìn, cười nói: "Muội muội, nếu muội bị bệnh, chúng ta còn phải phân tâm chiếu cố muội, mau lên, lấy đi, ta cùng đại ca dùng chung một cái là được"

Trong lòng vương Nhị Ny cảm động, biết bọn họ nói đúng, hôm nay đi đến trưa, chân nàng đã sưng tấy, nếu bị cảm lạnh, không biết phải như thế nào... Ngượng ngùng tiếp nhận: "Cám ơn"

"Khách khí cái gì, ta ngủ trước, Tiểu Thất, một lát ngươi đánh thức ta". Câu tiếp theo của Tôn Uy là nói với một nam tử gác đêm khác, bọn họ năm người luân phiên trực đêm.

Bác Nhật cầm một bao đồ vật đưa cho vương Nhị Ny: "Bên trong là châm tre và bông vải, trên chân có mụn nước phải trị, bằng không ngày mai ngay cả đi đều đi không nổi, ngồi xe la thi đêm nay có thể đến... Ai, chúng ta đi như vậy thế nào cũng phải đến tối mai mới có thể vào trấn Chu Thành"

Vương Nhị Ny càng cảm kích, cười với Bác Nhật, lộ ra hàm rằng trắng noãn và lúm đồng tiền đáng yêu, trong lòng Bác Nhật vừa động, chỉ cảm thấy thật sự là xinh đẹp đáng yêu, không biết lau hết lớp bụi than trên mặt thì bộ dạng xinh đẹp thế nào, nhưng trên mặt hẳn không thể hiện ra.

Trên chân trắng nõn mượt mà, tràn đầy mụn nước, kỳ thật một đường này nàng đi thật gian nan, cũng tại huynh đệ Tống gia đối với nàng yêu thương có thừa, cũng không để nàng đi xa, ở nhà ngay cả gia vụ đều ít làm, khiến nàng càng thêm yếu ớt. Bất quá đoàn người Bấc Nhật cùng nàng không quen biết, có thể dẫn mình đi theo đã xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nàng làm sao có thể không biết xấu hổ để bọn họ thêm phiền toái, chỉ cố nén đi đến trưa.

Vương Nhị Ny chịu đựng đau, gỡ chúng ra, lấy bông vải hút nước mủ, sau đó đem thảm trải ra, nằm lên, bên cạnh là lửa trại ấm áp dễ chịu, nàng lại rất mệt, bất quá lập tức liền ngủ,

"Đại ca, muội muội này thật sự đấng yêu thẳng thắn, huynh nói có hứa hôn cho người ta chưa?" Tôn Uy thấy Vương Nhị Ny tiến nhập mộng đẹp, cái miệng phấn nộn nhỏ nhẳn nửa mở, bộ dạng khi ngủ thật sự là điềm tĩnh khiến người ta yên tâm, nhịn không được hỏi.

Bác Nhật đem tầm mắt nhìn Vương Nhị Ny, trầm giọng nói: "Cho dù chưa có hứa hôn, cũng nhất định đã có người trong lòng, ngươi cũng đừng suy nghĩ, lúc này chúng ta có việc, việc trọng đại, đừng phân tâm"

"ừm, ta biết, lúc này đây không thành công chính là thất bại... Sau này chúng ta phát đạt hay không, chỉ nhìn vào lúc này". Tôn Uy thối lui cười hì hì, trịnh trọng nói.

Bác Nhật nhìn phương xa không biết tên, thở dài một hơi nói: "Cũng không biết quyết định này là đúng hay là sai"

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhị Ny ăn điểm tâm Tôn Uy làm, kỳ thật chỉ là lương khô ngâm nước, nấu thành canh nóng mà thôi, nhưng tại nơi sơn dã như vậy, đã xem như là món ăn quý và lạ. Đây là một ngày thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, mấy người nói giỡn cười cười đã đến giờ lên đường, đợi đến buổi chiều,

Vương Nhị Ny có chút chống đỡ không nổi, chân nàng vừa sưng vừa đau, mỗi một bước giống như đi trên đá bén nhọn,

"Muội muội, muội làm sao vậy?" Tôn Uy lo lắng hỏi. Vương Nhị Ny miễn cưỡng cười nói: "Không sao"

"Muội muội, còn hai canh giờ là có thể đến trấn Chu Thành, muội còn đi được không?". Kỳ thật từ lúc trước mọi người đều phát hiện Vương Nhị Ny đi không nổi, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, lại sợ gánh chịu tội danh khinh bạc, chỉ đều chịu đựng không nói chuyện.

Hai canh giờ, nói đúng hơn là còn bốn tiếng... Vương Nhị Ny bị con số này khiến trong lòng chột dạ, trên chân như nhũn ra, không chú ý đạp phải hòn đá, mắt thất sẽ ngã xuống, chỉ thấy bên cạnh một đôi bèn tay to kịp thời vươn ra, đem nàng bế vào trong lòng.

Hơi thở nam tính đập vào mặt, Vương Nhị Ny ngẩng đầu, người ôm nàng dĩ nhiên là Bác Nhật. Trong lòng nàng thất kinh, rõ ràng vừa thấy hắn đi ở sau cùng, sao nhanh như vậy đã chạy đến đỡ lấy nàng?

"Vương cô nương, cô thế nào? Có phải chân đau lẳm không?". Bác Nhật lo lắng hỏi.

Vương Nhị Ny biết rõ như vậy quá mức thân mật, nhưng thật sự là đứng dậy không nổi, dựa vào Bác Nhật một hồi lâu, mới thở nhẹ mà nói: "Bác đại ca, hiện tại ta không có việc gì, huynh buông ta ra đi"

Trên mặt Bác Nhật tràn đầy lo lắng cùng hoài nghi, nhưng hẳn cũng biết Vương Nhị Ny kiên trì buông ra, ánh mẳt cũng chặt chẽ nhìn chăm chú vào Vương Nhị Ny.

Vương Nhị Ny miễn cưỡng đi vài bước, trên chân một trận đau đớn, hai chân như nhũn ra, rốt cuộc chịu không nổi ngã xuống trên mặt đất. Bác Nhật nhanh tay lẹ mắt, lại một lần nữa đỡ nàng: "Ta cõng cô đi!"

"Cái này... Không được, không được", Vương Nhị Ny vừa nghĩ đến ngực của mình sẽ kề sát sau lưng một người mới quen như vậy, trong lòng liền hốt hoảng.

Tựa hồ là nhìn ra lo lắng của Vương Nhị Ny, Bác Nhật nói: "Cô dùng thảm đem quấn mình lại, ta mới cõng cô, nếu bình thường đi chậm một chút cũng không sao, nhưng huynh đệ chúng ta trước khi hoàng hôn cần phải vào trong trấn, bỏ một cô nương như cô ở trên đường... cũng không an toàn, Vương cô nương, cô yên tâm, ta đối với cô tuyệt đối không có ý tứ khinh bạc"

Nói đến đây, Vương Nhị Ny còn kiên trì thì chính là làm kiêu, nàng cũng rãt muốn nhanh chút về nhà... Muốn nhào vào trong lòng Tổng Đại Lang khóc lóc kể lể một phen úy khuất này, muốn gặp Tống Nhị Lang ngốc ngốc tràn đầy sủng nịch tươi cười, muốn đối với Tống Tam Lang làm nũng, muốn hung hăng đánh Tống Tứ Lang hai đấm, hỏi hắn tại sao không đến cứu mình... Muốn hỏi Tống Ngũ Lang, có vụиɠ ŧяộʍ khóc nhè nhớ nàng hay không.

Thân thể Vương Nhị Ny gầy yếu, vốn không nặng hơn nữa thể lực Bác Nhật tốt, cõng nàng chỉ giống như đeo hành lý, rất là thoải mái.

Lần này tốc độ đi đường của mọi người đi đường nhanh lên, Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy gió bên tai vù vù, thế mới biết bọn họ vì mình mà thả chậm tốc độ, trong lòng nàng càng ấy náy, thành thật nằm ở trên lưng Bác Nhật, không dám lộn xộn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cả ngày này mệt mỏi, lại được thảm bao bọc ấm áp, bất quá một lát Vương Nhị Ny liền ngủ quên.

Bác Nhật nỗ lực xem nhẹ thân thể bé bỏng sau lưng, tập trung tinh lực vội vàng đi, nhưng gò má nhu mềm kia dán vào cổ hắn, hô hấp ấm áp xuy phất hắn... Hẳn đều có thể tưởng tượng đây là hơi thở ngọt ngào thế nào, hẳn mất thật lớn khí lực, mới đem tầm mẳt chuyển đến mặt đường.

"Đại ca, Nhị Ny muội muội lại ngủ, thật sự là đáng thương, ta cũng chưa gặp qua cô nương kiên nghị như vậy... Người khác nếu đi lâu như thế, đã sớm chịu không nổi". Tôn Uy tiến lên, nhìn nhìn Vương Nhị Ny sau lưng Bác Nhật nói.

"ừm, đừng nói nữa, đi quan trọng hơn"

"Đại ca..." Tôn Uy một bộ dạng muốn nói lại thôi. Bác Nhật nhíu nhíu đầu mày: "Huynh đệ chúng ta có cái gì không thể nói, ấp a ấp úng chuyện gì?"

"Huynh có phải thích Nhị Ny muội muội hay không, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy huynh đối với một cô nương quan tâm như vậy, càng đừng nói là cõng, lúc trước hoa khôi nổi tiếng kia, huynh cũng không thèm liếc mắt một cái"

"Nói bậy!"

"Đại ca, kỳ thật nếu huynh thích, tẩu tẩu lại mất sớm, chỉ cần Nhị Ny muội muội đồng ý, huynh cùng nàng thân cận như vậy, lại xem như là không hợp lễ, không bằng trực tiếp đem người../". Tôn Uy âm thầm đánh giá Bác Nhật, sáu năm trước sau khi nương tử Bác Nhật bệnh chết chưa từng cưới hỏi, không phải không có người làm mối, nhưng mà hắn không vừa ý, nói là sợ mẹ kế đối với con gái duy nhất không tốt. Đánh giá khuôn mặt hắn, tuy nói đã hai mươi tám tuổi, tại cố đại, xem như đi vào trung niên, nhưng trên người lại có sự thông thạo sành đời, cũng chỉ có người từng trải mới có, trên người tự nhiên tản ra mị lực nam tử thành thục nam tử, luận nhân phẩm bộ dạng mà nói, xem như là lương nhân khó có được.

"Đừng nói lung tung, vương cô nương giống như con gái ta, ta làm sao có thể có loại tâm tư này". Bác Nhật một chưởng đập vào gáy của Tôn Uy, mặt trầm xuống nói.

Tôn Uy một trận trầm mặc... ánh mắt lại liếc hướng Vương Nhị Ny an ổn ngủ say, chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của nàng khẽ nhếch, lông mi như cánh bướm, nhẹ nhàng bám vào mí mắt hơi hơi rung động... trong lòng hẳn tự nhiên trào ra một cỗ yêu thương nói không nên lời,

Đến chạng vạng, đoàn người rốt cục đến bên ngoài Chu Thành trấn, Bác Nhật nhẹ nhàng đấy đẩy vương Nhị Ny hô: "Vương cô nương, chúng ta đến rồ!"

Vương Nhị Ny nhu nhu ánh mẳt, ánh mắt chậm rãi có tiêu cự, chỉ thấy cách đó không xa, một mảnh tường thành quay xung quanh, không phải Chu Thành trấn thì còn là nơi nào, nàng kích động thiếu chút nửa rơi nước mắt, vội nói: "Bác đại ca, để ta xuống dưới đi, người ta thấy sẽ không tốt lắm"

Bác Nhật cũng có ý này mới đánh thức nàng, vội cởi dây ra, thả Vương Nhị Ny xuống dưới. Mấy người đến trong trấn liền chuẩn bị mỗi người một ngả, Vương Nhị Ny tuy rằng nóng vội về nhà, nhưng cũng cảm thấy đi như vậy có chút ngại ngùng, đoàn người Bác Nhật thật sự là thiện tâm... Trong tình huống kia, chỉ cần sinh ra một phần tâm tư không tốt, nàng đã chết cũng không chừng, nàng cúi cúi thân mình, tự đáy lòng nói: "Đa tạ các vị đại ca"

Bác Nhật mỉm cười nói: "Mau trở về nhà đi, đêm đã khuya, cô một mình đi đường cũng không tiện, ta đã giúp cô mướn xe la, đến Ngưu Hà thôn phải không? Người đánh xe này ta quen, là một người thành thật, cô cứ yên tâm đi đi"

Vương Nhị Ny càng cảm động, chỉ cảm thấy Bác Nhật thật sự là tâm tư trong sạch, lại làm sự chu toàn, muốn lấy bạc để cảm ơn, lại cảm thấy quá mức dung tục, làm nhục đối phương, chỉ rưng rưng, cảm ơn lần nữa, mới lên xe la.

Đoàn người Bác Nhật cùng vương Nhị Ny ở chung một đêm, đều cảm thấy nàng nhu thuận biết chuyện, trong lòng dần dần có hảo cảm, đừng nói là có chút luyến tiếc, đặc biệt là Bác Nhật nhìn xe la đi xa, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, cố nén không nói gì, chợt thấy xe la kia ngừng lại, vải che bị xốc lên, lộ ra vương Nhị Ny tươi cười xán lạn, nàng nỗ lực giơ tay hô: "Bác đại ca, các vị ca ca, sau này gặp lại!". Trong lòng Bác Nhật chỉ cảm thấy ấm áp, cũng giơ tay lên...

Vốn đi đến Ngưu Hà thôn cần ít nhất một ngày, nhưng ngồi xe la thì nhanh hơn, đến nửa đêm, vương Nhị Ny đã thấy thôn xóm quen thuộc, tâm tình nàng kích động tột đỉnh, chỉ cảm thấy theo xe la tiến vào trong, trái tim bang bang đập không ngừng, nhớ đến bộ dạng kinh hỉ của năm huynh đệ Tống gia, trong lòng giống như uống mật.

Vào trong nhà, Vương Nhị Ny đẩy cửa đi vào, cảm thấy có chút là lạ, ngay cả trong đêm khuya, cũng không nên có loại cảm giác yên tĩnh thế này... Chẳng lẽ đều ngủ cả rồi?

Vương Nhị Ny đè xuống tâm tư phức tạp, đi vào, chỉ thấy phòng tây vốn nên ấm áp, lại lạnh lẽo thanh thanh, một người đều không có. Trong lòng nàng khủng hoảng, khó khắn lắm mới giữ vững tinh thần, tìm được ngăn tủ, đốt đèn...

Chỉ thấy phòng trong một mảnh hỗn loạn, chăn bị vứt trên mặt đất, lò sưởi đặt gần đầu giường còn có chút đổ nhào, giống như bị cướp vậy. Đây rốt cuộc là thế nào?

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Vương Nhị Ny trong lòng kích động, nghĩ đến... vội mang giày đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa một trung niên phụ nhân đang đứng, nàng đánh giá Vương Nhị Ny nửa ngày mới nói: "Là Nhị Ny sao?"

"Lưu thẩm?"

"Ai da, là ta, cô đã trở về rồi, trong nhà này đều sắp bị phá đến lật trời". Lưu thẩm thấy đúng là Vương Nhị Ny, vô hạn thốn thức nói.

"Đây rốt cuộc là như thế nào?"

"Ngày đó, mấy người Đại Lang đi đón cô về, trở về nói, cô bị cha cô bẳt cóc, mấy người họ náo loạn không chịu được, cuối cùng nói là muốn đi tìm cô, cô xem trong nhà nhiều đồ vật đều không cần, cửa cũng không khóa liền vội vảng đi, cả mười ngày nay cũng chưa thấy trở về"

"Tại sao có thể như vậy", vương Nhị Ny suy sụp ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy niềm tin mấy ngày nay bản thân chống đổ bỗng chốc sụp đổ xuống.

"Đại Lang đến Lạc thành tìm không thấy cô, tự nhiên sẽ trở lại". Lưu thẩm vươn tay đỡ Vương Nhị Ny, muốn kéo nàng đứng dậy.

Vương Nhị Ny lắc đầu nói: "Thẩm, cảm ơn thẩm đến thăm ta, nhưng ta không thể đi, vạn nhất bọn họ trở về"

"Nhà này cũng không có giường sưởi, một mình cô, lại là nữ nhi..."

"Không có việc gì, thẩm, ta cho dù chết, cũng muốn ở đây, hu...", vương Nhị Ny nói đến đây bật khóc hu hu, nhiều ngày tra tấn, đè nén, còn có nhiều lần trải qua gian khổ xót xa, khống chế không được mà khóc ra.

"Đừng khóc a, thẩm biết rồi, ta cho cô chút thức ăn, ai, thật sự là nghiệp chướng

Vương Nhị Ny kiên cường ngoài ý muốn của Lưu thẩm, sau khi khóc liền lập tức lau nước mắt. Nàng ăn bánh Lưu thẩm cho, nói cảm ơn, liền bắt đầu sắp xếp phòng ốc, dọn dẹp rác trong phòng. Đem chăn đi phơi, đêm hôm khuya khoắc thế nhưng tuyệt không để ý, Lưu thẩm thở dài một hơi, biết khuyên không được, liền tự trở về.

Một đêm này đối với Vương Nhị Ny mà nói là một đêm không ngủ, mãi đến khi sắc trời tờ mờ sáng, nàng mới đem phòng ốc thu dọn xong, cả người nàng bủn rủn lợi hại, đã nhiều ngày liền đi bộ, lại cả đêm không ngủ, đầu óc mơ hồ. Nàng dựa vào lò sưởi sạch sẽ đầu giường, ngửi hơi thở ấm áp trong phòng, trong lòng đau xót vô cùng, tình cảnh cùng huynh đệ Tống gia ở chung nảy lên trong lòng, rốt cuộc nhịn không được lại mà khóc... Dần dần ngủ quên,

Trong lúc ngủ, Vương Nhị Ny cảm thấy bản thân đi tới một biển hoa, hoa hướng dương màu hoàng kim, phủ kín khắp nơi, trên mặt Vương Nhị Ny mang theo tươi cười, sung sướиɠ chạy nhảy... Như là trở về lúc còn nhỏ, vô ưu vô lự như vậy.

Đột nhiên từ xa xa đi tới vài bóng ngưởi, càng ngày càng gần, khuôn mặt quen thuộc kia khiến trái tim nàng khẩn trương nhảy dựng lên.

"Nương tử, nàng đang nghĩ cái gì vậy?" Mấy người quay xung quanh nàng, trong đó Tống Tứ Lang động tấc thô lỗ lau nước mắt nàng, nhưng mà trong mắt hàm chứa luyến tiếc.

"Nhớ mọi người, Tứ Lang ca ca, huynh làm ta đau"

"Bảo đệ nhẹ một chút, lại làm nương tử đau rồi"

Đây là thanh âm của Tống Tam Lang... thanh âm? Vương Nhị Ny đột nhiên mở to mắt, chỉ thấy trước mắt nàng đứng vài người, nàng không dám tin nhu nhu ánh mắt, lại nhìn nhìn, một, hai, ba... năm, là năm người, nàng nhẫn nại không hét lên.