Chương 41

Editor: Cung Quảng Hằng

Vương Nhị Ny không biết giải thích như thế nào với Tống Đại Lang. Đối với cha mẹ hiện tại, cảm xúc của nàng rất phức tạp, nếu nói không khổ sở chút nào thì không phải, nhưng cũng không thống khổ như bọn họ tưởng tượng. Nếu như thay thế bằng "Vương Nhị Ny" chân chính thì chắc không bằng, cho nên nàng nhanh chóng đổi đề tài: "Sau đó, ta đã bị ép phải bái thiên địa... ta không có cách khác đành phải dùng liên hoàn kế... sau đó thì chạy ra ngoài, đi khách sạn ngồi xe la, Đại Lang ca ca, các huynh sẽ không ghét bỏ ta cùng người khác bái thiên địa chứ?". Vương Nhị Ny đối với đoạn thời gian đã trải qua, chỉ cảm thấy hữu kinh vô hiểm, dù sao cũng là người hiện đại, nhưng nàng biết người cổ đại rất coi trọng loại chuyện lễ tiết này.

Trong mắt Tống Tứ Lang hiện lên sự dữ dằn tức giận: "Con mẹ nó, thật sự là cầm thú không bằng"

Tống Nhị Lang an ủi nói: "Nương tử, đừng sợ, nàng có thể trở về, huynh đệ chúng ta đã rất vui mừng, làm sao sẽ để ý việc này"

Tống Đại Lang hít sâu vài lần mới cảm thấy sự đè nén trong lòng bình phục, hắn mềm nhẹ vỗ vỗ sau lưng Vương Nhị Ny: "ừm, Nhị Lang nói rất đúng, chúng ta cũng không phải loại người cổ hủ, làm sao có thể coi trọng việc này""

"Sau đó, ta về tới nhà, nhìn thấy nhà cửa trống rỗng, khỏi phải nói có bao nhiêu khố sở, ta cho rằng... cho rằng sau này sẽ không còn được gặp lại các huynh". Nói đến đây Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy mũi đau xót, loại cảm giác hít thở không thông này, giống như còn rõ ràng trước mắt. Đến một khắc kia nàng mới phát hiện, tại một thế giới xa lạ như vậy, chỉ có năm huynh đệ Tống gia mới là người thân của nàng.

"Đừng khố sở, không phải đã trở về rồi sao, chúng ta lại ở cùng nhau, nương tử, nàng không biết, khi chúng ta đi đến nhà nàng đón nàng, nhìn thấy người đi nhà trống, cảm giác này...". Tống Tam Lang nói đến đây, không nói tiếp nữa, bởi vì tâm tình sợ hãi mất mát này, hắn không bao giờ muốn nghĩ đến nữa,

Vương Nhị Ny nhu thuận gật gật đầu: "Tam Lang ca ca, đừng khó chịu, nói thế nào sao mà khéo, ta vừa trở về các huynh cũng về? Ta còn tưởng rằng là đang nằm mơ"

"Có thể là ông trời giúp chúng ta, lúc đó bạc đều dùng hết, đại ca nói cho dù bán nhà cũng phải tìm thấy nàng, vốn muốn đại ca cùng nhị ca trở về, nhưng lúc đó ngay cả tiền ăn cơm đều không có, thật sự quẫn bách vô cùng, dứt khoát trở về. Chúng ta mấy ngày trước đã vào trong trấn, nàng còn nhớ Triển lão tứ bán đậu phụ kia không?" Kỳ thật còn rất nhiều tình huống Tống Tam Lang không nói ra, bọn họ vì tiết kiệm tiền ngay cả khách sạn đều không vào, trực tiếp tìm một cái ngõ cụt ngồi nghỉ, trải qua từng đêm.

"ừm, có nhớ"

"Triển lão tứ cũng là người trong Ngưu Hà thôn của chúng ta, ta nhớ hắn từng nói, lá rụng về cội, sau này thế nào cũng sẽ trở về Ngưu Hà thôn, lúc cần dùng tiền gấp sợ nhất là bị người ta ép giá, Triển lão tứ không phải kẻ dối trá, ta nghĩ nên bán cho hắn, ít nhất có thể lấy được một cái giá tốt", Vương Nhị Ny tập trung tinh thần nghe, thúc giục hỏi: "Sau này thế nào?"

Tống Tam Lang uống môt ngụm nước: "Thật không ngờ hắn lại đi chỗ khác, cha của Triển lão tứ thật sự là một người phúc hậu, nghe xong việc của chúng ta, dám để chúng ta ở trong nhà hắn chờ Triển lão tứ trở về, nói nhà bọn họ nhất định sẽ mua, có thế chờ thêm hai ngày nữa không"

"Vậy có bán không?" vương Nhị Ny biết trừ phi là trong nhà xảy ra đại sự, bằng không bình thường là sẽ không bán.

"Không đợi đến lúc hắn về... Tối hôm kia Tứ Lang nằm mơ, nói nàng đã về nhà còn đang khóc, tính tình hắn nóng nảy nàng cũng biết, mặc kệ có phải là ban đêm hay không, mặc quần áo đòi trở về!"

"Tứ Lang ca ca..." Vương Nhị Ny một trận cảm động, nắm giữ tay Tống Tứ Lang, nhẹ nhàng vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay hắn.

Tống Tứ Lang nhìn thấy Vương Nhị Ny ân tình nhìn chăm chú vào bản thân, có chút vô thố xoay mặt, trên khuôn mặt kiên cường kia hiện lên màu đỏ cực nhẹ: "Đừng nghe tam ca nói lung tung, ta khi nào thì như vậy chứ"

"Ta làm sao mà nói lung tung, đệ không phải còn thiếu chút nữa sẽ khóc sao? Nói nương tử khóc thương tâm như vậy, chúng ta không mơ thấy, trong lòng căn bản là không có nàng... Lại nói chúng ta không còn cách nào khác, suốt đêm chạy trở về, vẻn vẹn đi một buổi tối". Tống Tam Lang nói đến đây tựa hồ nhớ lại một ngày trải qua kia, vốn chỉ là bán tín bán nghi, nhưng dưới sự kiên định của Tống Tứ Lang, cuối cùng tất cả đều mang theo chờ mong, càng đến gần cửa nhà càng khó có thể áp chế cảm xúc khẩn trương, sợ lại mừng hụt một hồi.

Một buổi tối? Tại sao không mướn xe? Trong mẳt Vương Nhị Ny hàm chứa nước mẳt, đau lòng nói.

"Không sao, chúng ta từ nhỏ đã quen, không mệt"

Vương Nhị Ny cúi đầu, chỉ cảm thấy rốt cuộc nhịn không được oà khóc , nàng ôm chặt lấy thắt lưng của Tống Đại Lang, oa oa khóc: "Đều là ta, không nên cùng bọn họ trở về, kỳ thật ta vốn không muốn trở về"

"Nương tử, đừng khóc, sao lại là lỗi của nàng chứ, ai da..." Tống Nhị Lang chân tay luống cuống, chà xát bàn tay nửa ngày, cũng không biết an ủi như thế nào.

"Chính là lỗi của ta", Vương Nhị Ny càng thương tâm, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đều là nước mắt, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.

Tống Đại Lang yêu thương sở sờ đầu Vương Nhị Ny chôn trong lòng mình: "Mặc kệ thế nào, nàng xem, hiện tại chúng ta đều ở cùng với nhau, nên cao hứng mới đúng, nghe lời, đừng khóc nữa, qua mấy tháng nữa nương tử cũng tròn mười lăm tuổi, phải giống một người lớn, có phải hay không?"

"Ta mới không phải là tiểu hài tử", Vương Nhị Ny ngừng khóc, có chút ngượng ngùng ngồi thẳng thân mình.

"Động một chút liền khóc nhè, còn không phải tiểu hài tử?" Tống Tam Lang trêu ghẹo ninh ninh cái mũi nhỏ của Vương Nhị Ny buồn cười nói.

Tống Tam Lang chọc một hồi, không khí trong phòng lập tức liền sinh động hẳn lên, mọi người ngươi một câu, ta một câu, rốt cục đem Vương Nhị Ny vui vẻ, lại ăn cơm, mấy người ngươi ôm một lát, ta hôn một cái, vành tai tóc mai chạm vào nhau, nếu không phải bận tâm Vương Nhị Ny hôm qua đã chịu qua một hồi, thân thể chịu không nổi, thật đúng không biết sẽ như thế nào.

Sau khi ngủ trưa, mọi người bắt đầu thu thập này nọ, Tống Đại Lang tuy rằng cảm thấy Vương Nhị Ny chạy trốn là biện pháp tuy tốt, nhưng sợ ngăn không được có người sẽ đuối đến đây. Tuy rằng bọn họ có hôn thư trong tay, nhưng mà thế đạo này... Bọn họ không quyền không thế, nếu gặp chuyện không chắc sẽ bình an, vẫn sớm chuyển đi là tương đối tốt nhất, quyết định đi tìm một chỗ ở trong trấn, tìm chút nghề nghiệp thì không sợ nữa.

Vương Nhị Ny tuy rằng luyến tiếc căn nhà đã sống trong một thời gian dài như vậy, nhưng biết Tống Đại Lang băn khoăn là đúng, cũng bẳt đầu giúp đỡ thu thập này nọ.

Sau khi Tống Đại Lang biết chỉ có Lưu thẩm thấy Vương Nhị Ny trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cầm chút thức ăn đi đến nhà Lưu thẩm, dặn dò nửa ngày, nếu có người tới hỏi, chỉ nói bọn hẳn không tìm thấy nương tử, cuối cùng chuyển đến chỗ khác.

Cách mấy ngày, Tống Tam Lang ở trong trấn thuê một căn nhà, cả nhà bọn họ chuyển đi, trong bóng đêm tối như mực, chỉ có một chút ánh sáng đến từ thôn nhỏ, chậm rãi biến mất ở trong màn đêm. Vương Nhị Ny dựa vào trong lòng Tống Đại Lang, luyến tiếc nhìn...

Tống Tam Lang thuê một tiểu viện, chỉ có hai gian, một phòng bếp, một phòng ngủ, tuy rằng nhỏ, nhưng huynh đệ Tống gia cùng Vương Nhị Ny đều thật thỏa mãn, rửa rấy một hồi, thu thập mấy ngày, bố trí nhà ở đơn sơ ấm áp mà khéo léo.

Bất quá bố trí đều là do Tống Đại Lang làm, Vương Nhị Ny cũng đi theo giúp việc, nàng phát hiện Tống Đại Lang rất có thiên phú, một cái ghế mây nho nhỏ, bàn vuông nhỏ, đặt ở vị trí mà Tống Đại Lang nói liền cảm thấy một hương vị k hác, nếu đưa đến hiện đại tuyệt đối là một nhà thiết kế.

Từ sau khi gặp lại, Vương Nhị Ny quả thật bị nuông chiều không chịu nổi. Ăn cơm có Tống Đại Lang đút, mặc quần áo có Tống Nhị Lang, đi chỗ nào đều có Tống Tứ Lang ôm, chải đầu có Tống Tam Lang, ngay cả Tống Ngũ Lang cũng biết lấy nước cho nàng rửa chân. Huynh đệ Tống gia mất mà tìm lại được, thật sự là nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, quả thật không biết yêu thương biết chừng nào. Vương Nhị Ny tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng yên lặng tiếp nhận, nàng biết, đây là biểu hiện của cảm giác thiếu sự an toàn, mọi người đều chưa có cảm giác chân thật, kỳ thật nàng cũng như thế, hận không thể ngày ngày ở cùng nhau như vậy.

Hôm nay, mấy huynh đệ Tống gia đều ra ngoài làm việc, trải qua sự tình lần trước, mặc kệ bận bịu bao nhiêu, trong nhà sẽ ở lại một người bảo vệ Vương Nhị Ny, sợ bị người tìm thấy, xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Vương Nhị Ny ăn cơm trưa, đang ngủ trưa, mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cám thấy cổ ngứa vô cùng, nàng đẩy cái tay gây họa kia ra, hờn dỗi nói: "Đại Lang ca ca, đừng, ngứa"

"Sao chỉ biết có mỗi đại ca, nương tử, nàng không nhớ ta sao?"

Vương Nhị Ny nghe được thanh âm, đột nhiên mở mắt, ánh mắt cười như trăng non cong cong, thanh âm sáng sủa, không phải Tống Tam Lang còn là ai: "Tam Lang ca ca!"

Vào trấn ngày thứ hai, Tống Tam Lang đến phòng thu chi làm việc, bởi vì cách khá xa, trực tiếp ở trong cửa hàng, hôm nay mới trở về.

Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny lộ ra kinh hỉ tươi cười, trên má phấn đô đô có lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu như vậy, trong lòng yêu thương không chịu được, ôm chặt nàng vào trong lòng mình, dùng cằm cọ cọ tóc nàng, trêu ghẹo nói: "Nhìn thấy Tam Lang ca ca, vui không?"

"ừm... sao huynh có thể trở về?"

"Hôm nay là ngày lãnh tiền công, ta xin nghỉ trở về nhà, xem, đây là mua cho nàng". Tống Tam Lang lấy từ trong ngực ra một dây vấn tóc màu hồng.

Một cặp dây này có chút thô ráp, màu nhuộm có chút không đều, nhưng Vương Nhị Ny vẫn vui vẻ nhận: "Thật đẹp, Tam Lang ca ca huynh làm sao mà biết dây cột tóc của ta hỏng rồi?"

Tống Tam Lang vốn bất an không yên, cảm thấy thứ này có chút thô ráp, nhưng hiện tại hắn quả thật không có nhiều tiền như vậy, thấy Vương Nhị Ny vui vẻ, trong lòng có chút ê ẩm, cảm thấy nương tử thật sự hiểu chuyện, lại có chút ngọt ngào, cảm thấy bản thân mua là đúng: "Lúc ta đi nhìn thấy, thật sự thích sao?"

"ừm, chỉ cần Tam Lang ca ca cho, đều thích", Vương Nhị Ny không phải là kẻ ngốc, làm sao không hiểu nỗi băn khoăn của Tống Tam Lang, bắt đầu lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Tống Tam Lang, còn không quên ở trên má hắn hôn một cái.

Trong lòng Tống Tam Lang càng ngọt ngào, làm sao có thể buông tha nàng, một phen ôm mặt Vương Nhị Ny, trực tiếp hôn lên.