Chương 44

Editor: Cung Quảng Hằng

Vương Nhị Ny trong lòng cả kinh, mơ hồ cảm thấy đối phương có chuyện gạt mình: "Tứ Lang ca ca, khoan đã, tại sao huynh lại nói như vậy"

Tống Tứ Lang như là muốn đem vương Nhị Ny sáp nhập vào trong thân thế của chính mình, ôm chặt Vương Nhị Ny: "Ta và tam ca sẽ đi xa"

"A! Đi đâu?"

Tống Tam Lang ở bên cạnh, vươn tay sờ sờ khuôn mặt non mềm của Vương Nhị Ny: "Đi rất xa, nếu thuận lợi thì trong một năm có thể trở về, đến lúc ấy, nương tử của chúng ta đã là đại cô nương"

"Rốt cuộc là thế nào?" Vương Nhị Ny dùng ánh mắt hỏi Tống Đại Lang.

Tống Đại Lang vươn tay về phía Vương Nhị Ny, trực tiếp ôm vào trong ngực, trấn an vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Nàng còn nhớ ông lão Tứ Lang đẩ cứu không?"

"ừm". Ông lão kia nửa đêm tự mình rời khỏi, khiến huynh đệ Tống gia lo lắng một phen, nghĩ rằng ông ta là một người mù, làm sao có thể sống sót, nhưng dù sao cũng là không quen biết nhau, qua một hồi cũng liền quên.

"ông tìm đến ta". Tống Đại Lang nói đến đây thở dài một hơiế "Ông ta làm sao mà biết chúng ta ở đây"

"Nói là đi ngang qua ngẫu nhiên nhìn thấy"

"Nhìn thấy? Đại Lang ca ca có phải huynh nói sai rồi không, ông ta không phải là..."

Tống Đại Lang nắm tay nhỏ bé của vương Nhị Ny, chỉ cảm thấy mềm mại đáng yêu, trong lòng càng yêu thương: "ông ấy nói lúc đó là dịch dung, ánh mắt kỳ thật là nhìn thấy được"

"Thật không nghĩ đến a, nhưng mà tại sao ông ấy phải dịch dung? Tại sao lại đến tìm chúng ta?" Một câu lại tiếp một câu nghi vãn theo nhau mà đến, vương Nhị Ny càng nghĩ càng không rõ.

"Ông lão kia cũng là người có nỗi khổ... xem như là một người đáng thương, ông ta xuất thân là đại gia thương nhân, là đệ nhất thương gia của tiền triều trung nguyên - Ngô gia, nàng có từng nghe qua không?"

Vương Nhị Ny lắc lắc đầu, nàng căn bản chính là hàng giả, nào biết việc này: "Chẳng lẽ ông lão kia chính là hậu nhân của Ngô gia?"

"ừm, ông ta tên là Ngô Côn Bằng, chính là hậu nhân duy nhất của Ngô gia, lúc đó thế cục hỗn loạn, Ngô gia lại đắc tội với nội thần của bạo quân Quảng đế, bị vu cáo xét nhà, nhưng có lẽ ông trời thương tiếc Ngô gia, đúng ngày bị xét nhà, nghĩa quân như tia chớp tấn công kinh đô, kinh đô đại loạn, ai còn nhớ đến Ngô gia... Gia chủ của Ngô gia mang theo gia tài cùng nữ quyến trong nhà thừa dịp loạn lạc mà trốn thoát, không nghĩ đến khi tới địa giới của Ngưu Hà thôn chúng ta, đại quản sự của Ngô gia nối lên lòng xấu xa, mang theo tâm phúc đắc lực, đem toàn bộ Ngô gia hơn ba mươi người đều gϊếŧ sạch"

"Như thế mà cũng làm được! Nhưng Ngô gia đâ có thể chạy trốn tới địa giới của chúng ta, tất nhiên cũng có mang theo gia đinh? Dễ dàng như vậy đã bị..."

"Đại quản sự kia được gia chủ Ngô gia tín nhiệm, làm sao lại nghĩ đến tâm phúc bản thân tín nhiệm nhất sẽ nổi lên tâm tư độc ác như vậy, đại quản sự cũng xảo quyệt, sợ có biến, còn hạ độc trong cơm"

"Thật sự là không nghĩ đến..."

"Sau này đại quản sự kia liền đem gia tài phân cho vài tâm phúc, từ đây mỗi người đi một ngả, đều tiêu dao khoái hoạt". Nói đến đây Tống Đại Lang trầm mặc không nói gì, tựa hồ tâm sự trùng trùng.

"Ngô Côn Bằng đã là hậu nhân của Ngô gia, lúc đó làm sao có thế chạy thoát .."

"Nói là người không thoải mái không thèm ăn... mới có thế né qua một kiếp này". Thấy Tống Đại Lang không nói, Tống Tam Lang bổ sung nói.

"... A, ta đã hiểu", Vương Nhị Ny vỗ vỗ đầu: "Hôm đoán mệnh, Ngô Côn Bằng nói cái gì mà trăng sáng nhô lên cao, chỉ là đang nói thời gian và địa điểm mà nhà bọn họ bị hại, nhưng hán tử kia tuổi trẻ như vậy, không phải là hung thủ, việc Quảng đế treo cổ ở trước điện Ngự Tiền không phải là chuyện hơn ba mươi năm trước sao?"

Tống Tam Lang ấm áp cười: "Nương tử của chúng ta thật thông minh, mau để Tam Lang ca ca hôn một cái"

Vương Nhị Ny mất hứng trừng mẳt Tống Tam Lang: "Tam Lang ca ca, ta đang nói chuyện nghiêm túc với huynh a"

"Được, được, vẫn là để đại ca nói với nàng đi, ta cũng là nghe đại ca nói". Tống Tam Lang sủng nịch lắc đầu nói. Tống Đại Lang thở dài một hơi: "Hán tử kia là con trai nhỏ của đại quản sự"

"Hắn quả nhiên là vì báo thù, nhưng việc này cùng Tam Lang ca ca và Tứ Lang ca ca có quan hệ gì?"

"Ngô Côn Bằng đại cừu đã báo, không còn vướng bận, đã muốn trọng chấn gia nghiệp, đem cờ hiệu Ngô gia một lần nữa bay cao"

"Là muốn Tam Lang ca ca và Tứ Lang ca đi giúp hắn sao?"

"ừm, đúng, Ngô gia muốn nhờ giúp đỡ, nàng còn nhớ tấm dư đồ cửu châu kia không?"

"Nhớ, chẳng lẽ Ngô Côn Bằng muốn một lần nữa xây dựng lại, từ nam chí bắc?" Vương Nhị Ny biết việc này không chỉ cần một tấm bản đồ, còn cần một con đường quen thuộc dẫn dắt, có chỗ không phải nói muốn đi là đi, đều phải có liên quan, phải biết lộ trình, nhưng mà việc liên quan đến Ngô gia này đều đã là việc mười mấy năm trước, hiện thời cảnh còn người mất.

"Đúng, thế đạo rối loạn lâu như vậy, sáu năm trước tân đế đăng cơ mới vững chắc, nhưng hàng hóa lại thiếu, đặc biệt là trà tốt ở phía nam này, chỗ chúng ta đều không nhìn thấy... hiện tại là thời điểm tốt, Ngô Côn Bằng nhớ đến ân cứu mạng ngày đó của chúng ta, đã muốn để nhà chúng ta tham gia một phen"

"Rất nguy hiểm, ta nghe nói có rất nhiều chỗ còn có loạn a, cướp bóc khắp nơi, không được, không thể đi", Vương Nhị Ny vội lắc dầu nói.

"Con mẹ nó, lũ cướp này chỉ tính là cái lông, nương tử, nàng còn chưa tin ta sao?" Tống Tứ Lang chẳng hề để ý nói.

"Không phải, Tứ Lang ca ca, tục ngữ nói hai đấm khó địch lại bốn tay, còn có Tam Lang ca ca a... Không được, ta không đồng ý" Vương Nhị Ny càng nghĩ càng sợ hãi.

"Nương tử, đừng lo lắng, Ngô lão gia mướn Hằng Vận Long tiêu cục có tiếng trên giang hồ, mấy người ta đã gặp qua, nghe nói người người đều là cao thủ, còn chưa gặp qua địch thủ. Nhiều người như vậy, hơn mấy chục người, hơn nữa Ngô lão gia trước kia cũng từng đi qua, sẽ không xảy ra vấn đề gì" Tống Tam Lang một bộ dạng có lòng tin.

"Tam Lang ca ca, chúng ta không đi được không?", Vương Nhị Ny túm cánh tay Tống Tam Lang khuyên nhủ.

Tống Tam Lang thuận thế nắm tay Vương Nhị Ny hôn hôn, yêu thương nói: "Nương tử, đây là một cơ hội khó có được, ta biết nàng có thể hiểu được, người khác cho dù muốn đi còn chưa có cơ hội a". Tống Tam Lang là người khôn khéo, sự việc này hắn nghĩ đến rất nhiều lần, lại cảm thấy tuy rằng có vài chỗ hung hiểm, nhưng cũng là vận may khó có được. Nhà bọn họ có thế làm giàu hay không cũng chỉ xem lúc này đây, coi như là đập nồi dìm thuyền, trong nhà đại ca thân thể yếu ớt không thể đi, Ngũ Lang còn nhỏ, chỉ còn lại có hắn cùng nhị ca và Tứ Lang, nhưng vẫn nên lưu lại một ngưởi ở nhà giúp đõ, nhị ca là người có khả năng trồng trọt, việc ở lại tất nhiên là huynh ấy.

"Trong nhà hiện tại không phải tốt lắm sao, tuy rằng tiền bạc thiếu một chút, n hưng vẫn tốt... Tại sao phải mạo hiểm như vậy? Ta từng nghe nói Vân Xuyên toàn là trộm cướp, ngay cả quan phủ đều bất lực, Tam Lang ca ca..." Vương Nhị Ny đến đây thấy Tống Tam Lang quay mặt, lại nói với Tống Tứ Lang: "Tứ Lang ca ca, huynh cũng nhất định phải đi sao?"

Tống Tứ Lang thấy Vương Nhị Ny một bộ dạng sốt ruột, biết là dọa đến nàng: "Nương tử, chúng ta đều biết, đừng quá lo lắng"

"Các huynh cũng không nghe ta! Đại Lang ca ca..." Vương Nhị Ny đem ánh mắt hướng về phía Tống Đại Lang. Tống Đại Lang ôn nhu vỗ vỗ sau lưng vương Nhị Ny: "Ăn cơm trước đi!" một bộ dạng không muốn nói nhiều.

"Nhưng mà..." Vương Nhị Ny thấy Tống Đại Lang thả hai chiếc đũa vào tay nàng, đành phải im miệng.

Tống Nhị Lang đem thức ăn dọn xong, có lẽ là bởi vì sau này sẽ xa nhau, ngay cả chút thịt cất giữ đều làm: "Đều ăn cơm đi!"

Tống Ngũ Lang lo lắng đứng lên: "Ta đi thăm nương tử, nói không chừng đã khóc..."

"Đừng đi, để nương tử yên tĩnh một lát đi, trong lòng nàng cần chậm rãi tiếp nhận". Tổng Đại Lang vội ngăn trở nói.

Tống Ngũ Lang bất đắc dĩ ngồi xuống, mấy huynh đệ khác của Tống gia làm sao mà dễ chịu, cho tới bây giờ đều là che chở Vương Nhị Ny, sợ nàng chịu ủy khuất. Nhưng cũng biết Tống Đại Lang nói rất đúng, có một số việc phải để bản thân suy nghĩ cẩn thận, bữa cơm này huynh đệ Tống gia đều ăn không yên lòng, ngay cả bình thường khó có được ăn thịt cũng cảm thấy như ăn sáp.

Đến buổi tối, Vương Nhị Ny còn đang tức giận, nàng vẫn cảm thấy cuộc sống trong nhà cũng không đến nỗi tệ, chỉ bởi vì Tống Đại Lang bị bệnh và chuyển nhà mới hao hết tài lực, chỉ cần chờ thêm mấy tháng sẽ tốt, làm gì phải đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, kỳ thật nàng nào biết rằng trong lòng nam nhân không phải nghĩ như vậy, luôn hi vọng có thể vực dậy gia đình, có thể để nữ nhân của mình sống tốt, đây là một loại kiêu ngạo thuộc về nam nhân.

Tống Nhị Lang đi vào trong phòng, thấy huynh đệ Tống gia đều đang chờ đợi nhìn mình, lắc lắc đầu: ""Nương tử nói đêm nay muốn ngủ ở phòng bếp"

Trong phòng bếp có một giường nhỏ đặt gần lò sưởi, hai ba người nằm không thành vấn đề, Vương Nhị Ny hiển nhiên vốn định tức giận không nguôi.

Tổng Đại Lang thở dài một hơi, suy nghĩ một lát nói với Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang: "Các đệ đi xem nương tử, nếu được thì đêm nay ngủ ở chỗ đó luôn đi"

Tổng Tam Lang nhãn tình sáng lên, Tống Tứ Lang cũng nhịn không được thân thể lửa nóng: "Việc này được không?"

"Mau đi đi, ngày mai phải khởi hành, cố gắng cùng nương tử nói chuyện, nàng không phải người không hiểu chuyện, là một cô nương tốt", Tống Đại Lang nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sắc mặt càng tái nhợt.

Tống Tam Lang nhìn nhíu nhíu đầu mày: "Đại ca, thân thể huynh suy yếu như thế, vẫn nên uống thuốc theo đơn thuốc kia đi, hiện tại không phải đã có bạc sao?" Ngô Côn Bằng không chỉ cho bọn họ tham dự, còn cho một chút bạc, nếu là bình thường Tống Đại Lang nhất định không nhận, nhưng hiện tại tình trạng trong nhà không tốt, cũng liền da mặt dày tiếp lấy. Nhưng Tống Đại Lang hiển nhiên không đến thời khắc mấu chốt cũng không dùng bạc này, thân mình yếu như thế vẫn cứng rắn chịu đựng.

"Không sao, các đệ mau đi đi". Tống Đại Lang thúc giục nói.

Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang không có cách, cũng biết đêm nay chính là đêm cuối cùng ở nhà, bọn họ vốn muốn cùng Vương Nhị Ny nói chuyện ngày mai lên đường, nhưng xem nàng tức giận vô cùng cũng không dám nói.

Vương Nhị Ny bình thường đều là do huynh đệ Tống gia thay phiên nhau ôm nàng ngủ, bất thình lình tự mình ngủ, thật có chút không quen, nàng ở trêngiường xoay tới xoay lui, nghĩ đến chuyện ban ngày, trong lòng càng hoảng.

Đúng lúc này, chợt thấy cửa bị đẩy ra, Vương Nhị Ny nương theo ánh trăng nhìn thấy Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang đi đến. Nàng xoay lưng không để ý bọn họ.

Tống Tam Lang mỉm cười đi qua, thuận thế đem Vương Nhị Ny ôm vào trong lòng, ôn nhu hỏi: "Còn đang tức giận?"

"Không có"

"Không có vậy bĩu môi làm gì? Có phải chờ Tam Lang ca ca đến hôn nàng không?" Tống Tam Lang điểm điểm môi của Vương Nhị Ny bởi vì tức giận mà hơi chu lên, trêu ghẹo nói.