Chương 47

Editor: Cung Quảng Hằng

Trước khi tiến vào mê mang, Vương Nhị Ny còn không quên gắt gao túm chặt cánh tay của Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang, một tay cầm lấy một người, thế này mới mang theo yên tâm, tươi cười nặng nề ngủ.

Một đêm quá mức mỏi mệt, cũng trải qua nhiều cảm thụ khác thường, kí©h thí©ɧ cực hạn cảm quan khiến nàng kiệt sức, cũng thống khoái... Trong giấc ngủ sâu, nàng tựa hồ cảm giác được nụ hôn mang theo trìu mến, ngón tay kia mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, tất cả tình ý, luyến tiếc không nỡ, đều lả lướt hóa thành một phen thở dài.

Trong lòng Vương Nhị Ny bất an khác thường, nàng muốn mở to mắt nhìn xem, là ai đang hôn nàng, nhưng còn chưa mở mắt ra, đẵ bị một bàn tay ấm áp chặn tầm mắt, thanh âm quen thuộc ôn nhu nỉ non ở bên tai: "Nương tử, nàng phải ngoan ngoãn... Chờ chúng ta trở về"

Vương Nhị Ny bỗng nhiên nhớ đến Tống Tứ Lang cùng Tống Tam Lang nói muốn đi xa, dùng sức lắc lắc đầu, nơi hung hiểm như vậy, nếu có chuyện không hay xảy ra... nàng không chờ a, trong giây lát, Vương Nhị Ny mở mắt.

Trước mắt một mảnh ánh sáng, ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ đơn sơ, không phải tối qua nàng ngủ ở phòng bếp sao?

Cửa bị đẩy ra, một nam tử đi đến, bởi vì xoay lưng với ánh mặt trời nên không thấy rõ dung mạo, chỉ mơ hồ cảm thấy tuấn tú vô cùng, khóe miệng giơ lên, mang ra ý cưởi ôn nhu... Không phải Tống Đại Lang thì còn là ai.

"Đại Lang ca ca, hiện tại là mấy giờ?" Vương Nhị Ny cả người đau nhức, chi cảm thấy như bị xé rách, ngay cả vươn tay đều không còn sức, trách không được trong mơ luôn luôn muốn tỉnh, lại vẫn không tỉnh được.

"Đồ lười, đã giữa trưa, còn không rời giường?" Tống Đại Lang đi đến trước mặt Vương Nhị Ny, mang theo sủng nịch tươi cười, sờ sờ tóc nàng.

"Giữa trưa?" Vương Nhị Ny có chút ngượng ngùng đỏ mặt, lại nghĩ đến nguyên nhân mình ngủ trễ, đêm qua cùng Tống Tứ Lang và Tống Tam Lang tâm kỳ lay động, da thịt đυ.ng chạm, tựa hồ còn rành rành trước mắt, càng ngượng ngùng.

Tống Đại Lang hiểu rõ cười, vươn tay đem người ôm vào trong ngực, giống như đối xử với con nít, nhẹ vỗ nàng lưng nói: "Có đói bụng không? Muốn ta đem trứng đến không?"

Vương Nhị Ny vốn đang không đói, lúc này Tống Đại Lang vừa nói mới cảm thấy bụng kêu lên, lập tức gật gật đầu: "ừm, đói bụng, nhưng không cần ăn trứng, trứng là để cho Đại Lang ca ca ăn"

"Nha dầu ngốc, Đại Lang ca ca đã ăn rồi, nàng nằm một lát, ta đi làm". Tống Đại Lang đem Vương Nhị Ny nhét vào trong chăn, cẩn thận giúp nàng tém chặt chăn, mới đi ra ngoài.

Thân mình vương Nhị Ny đau nhức, nằm ở đầu giường gần lò sưởi liền im lặng, nàng trợn tròn mắt, nhìn trong phòng tĩnh mịch... nhưng không biết bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nàng cắn chặt răng, đứng dậy, phủ thêm quần áo, đang định ra khỏi giường lại thấy Tống Đại Lang bưng đồ ăn đến. Tống Đại Lang nhíu nhíu dầu mày, không đồng ý nói: "Sao lại ngồi dậy?"

"Đại Lang ca ca, thân thể huynh còn chưa tốt, sao có thể nấu cơm" Vương Nhị Ny vừa đứng lên mới biết được, hai cái đùi giống như không có xương cốt, loạn run lên, có thể thấy được hôm qua Tống Tứ Lang...

Tống Đại Lang đem thức ăn để trên bàn, thấy Vương Nhị Ny có chút bất ổn, liền ngồi xuống: "Nha đầu ngốc, thật sự là cậy mạnh, mau lại đây ăn cơm"

Vương Nhị Ny ngượng ngùng ngồi một bên nhìn, có cá có thịt... Nàng kinh ngạc ngẩng đầu: "Đây là..."

Tống Đại Lang trầm mặc một lát, mới dè dặt cẩn trọng nói: "Tam Lang cùng Tứ Lang đi rồi, buổi sáng phải cho bọn họ ăn ngon"

Một tiếng loáng xoảng, chiếc đũa trên tay Vương Nhị Ny rơi xuống trên mặt đất, biểu cảm trên mặt nàng khϊếp sợ cùng khổ sở, khiến Tống Đại Lang có chút không dám nhìn thẳng.

"Không thể, ngày hôm qua còn... Rõ ràng nói với ta, làm sao cũng không đi". Thanh âm Vương Nhị Ny giống như là con thú non mất đi che chở, khiến trong lòng người ta luyến tiếc.

"Nương tử, đừng buồn, chỉ là đi một năm, mau lắm, nếu cố gắng chưa đến một năm sẽ trở lại". Tống Đại Lang vội vàng trấn an nói. Vương Nhị Ny cúi đầu... nuốt chưa đến hai miếng cơm, bỗng nhiên đứng dậy: "Ta đi xem, ta không tin"

Nàng thất tha thất thểu đi ra ngoài, ánh sáng mặt trời chói mắt bắn qua khe cửa, khiến thân ảnh mảnh khảnh của Vương Nhị Ny mông lung, Tống Đại Lang vội vàng đuổi theo. Trong viện trống rỗng, đã không nhìn thấy bóng dáng của Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang, Vương Nhị Ny dựa vào cửa, nhìn cuối đường, không khỏi lau nước mắt trên mặt.

"Nương tử, nàng muốn khóc thì khóc đi". Tống Đại Lang đi qua, đau lòng sờ sờ tóc nàng.

Lúc Tống Đại Lang cho rằng, Vương Nhị Ny sẽ ôm mình khóc rống, đã thấy Vương Nhị Ny lắc lắc đầu, khóe mắt nàng còn mang giọt nước, trong mắt mang theo kiên định: "Không khóc, Đại Lang ca ca, ta biết Tam Lang ca ca cùng Tứ Lang ca ca đều là vì trong nhà, mà ta chỉ là nhịn không được... Bọn họ nhất định sẽ bình an trở về, đúng không?"

Trong lòng Tống Đại Lang đau xót, nghĩ rằng cuối cùng vẫn là một tiểu cô nương, khó trách sẽ bị dọa, trấn an nắm tay nàng, ôn nhu nói: "Khẳng định sẽ không có chuyện gì, năng lực của Tứ Lang, người bình thường không đối phó được hắn, tuy rằng hắn lỗ mãng nhưng nàng có thấy hắn làm qua việc ngốc chưa? Kỳ thật trong lòng đều thông minh, Tam Lang lại là một người khôn khéo, càng sẽ biết làm việc, bọn họ hai người ở cùng với nhau, quan tâm lẫn nhau, nhất định là sẽ không có chuyện gì... Nàng cho là Đại Lang ca ca không lo lắng sao? Ta cũng suy nghĩ nhiều"

"ừm, phải một năm sao?" Vương Nhị Ny miễn cưỡng cười cười, thế mới biết, không chỉ một mình nàng, huynh đệ khác làm sao không lo lắng.

"Đúng vậy, thương đội phải đi ngang qua An Sơn, vượt qua sông Lam Giang, tiến vào nam, ở Hồ Châu, phải tiến vào có đất Thục, một năm xem như nhanh nhất"

"Ngô Côn Bằng kia cũng đi sao?"

"Tất nhiên, đây là thương đội hắn dẫn theo"

"Hắn làm sao có bạc? Một chuyến đi này sợ là cần không ít bạc?" Chưa ăn qua thịt heo, còn chưa thấy heo chạy sao, Vương Nhị Ny đánh giá, bạc này khẳng định là không ít.

"Ngô Côn Bằng kia, trong nhà từng là thế gia, cho dù xuống dốc, thường lưu lại hậu chiêu, nhà hắn khẳng định có chỗ giấu bạc, chỗ này chỉ sợ chỉ có gia chủ nhiều đời mới biết, bất quá, nhiều không có, mấy chục vạn lượng thì có thể có, xa không nói, ngày ấy tấm dư đồ cứu châu kia chính là vô giá, bảo vật khác tất nhiên không cần phải nói". Tống Đại Lang nhìn xa xa, có thâm ý nói.

"Mấy chục vạn lượng? Cần nhiều bạc như vậy sao?"

"Thế này vẫn là ít, ta nghe nói, trong trấn của chúng ta có lão thương khách, một lần thương đội đi ít nhất phải mấy trăm vạn lượng bạc, chỉ cần có thể đổi hàng hóa trở về, đây là việc làm ăn không tồi, hơn nữa lời lãi còn kếch sù!"

"Thật không nghĩ đến. Trách không được Tam Lang ca ca cùng Tứ Lang ca ca động tâm như vậy", Vương Nhị Ny bỗng nhiên nhớ đến, lần đầu tiên vào trấn trên, Tống Tam Lang ôm mình nói... Về sau nhất định sẽ không để bản thân chịu khổ, nhất định muốn nàng có cuộc sống áo cơm không lo. Nàng xót xa thở dài một hơi, mạo hiểm như vậy, mặc dù nói là nam tử thực hiện khát vọng, nhưng không thể không nói, hoặc nhiều hoặc ít cũng có nguyên nhân là do nàng.

Trong lúc tháng tư ấm áp như vậy... Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang, xa xứ, rời khỏi gia đình quen thuộc, nương tử cùng huynh đệ, bắt đầu một cuộc sống

Hai năm sau

Một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người cao to phiêu dật, mặc trường bào màu xanh, tay phải ôm sách bước vào đầu ngõ, hắn mặc áo nhỏ màu trắng, nhìn thấy nhẹ nhàng khoan khoái, tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng đã có hơi thở nho nhã đặc hữu của người đọc sách, một dôi mắt trong trẻo sáng ngần, làn da trắng nõn, quả nhiên một bộ dạng dung mạo tốt.

Thiếu niên cách cửa nhà càng gần thì càng nhảy nhót, hắn nắm thật chặt sách trong lòng, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có chút mồ hôi, thầm mắng mình không có tiền đồ, cũng không phải lần đầu tiên về nhà, không phải muốn nhìn thấy nương tử sao? Sao còn như vậy, lo sợ bất an, trong lòng như có con thò n hò nhảy bang bang.

Còn chưa đi đến cửa, liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng đón ánh mặt trời ở cửa, đang mỉm cười nhìn hắn.

Lúc này thiếu niên chỉ cảm thấy trái tim vừa mới còn đang bang bang nhảy lên, giống như muốn nhảy lên tận cố, bang bang... chỉ cảm thấy sắc mặt đỏ bừng, ngây người thẳng tẳp nhìn chăm chú vào thiếu nữ, đã không còn nhìn thấy thứ gì khác.

"Ngũ Lang, đệ ngẩn người gì vậy?" Vương Nhị Ny buồn cười trạc trạc cái trán của Tống Ngũ Lang.

"Nương tử, ta... ta đói bụng". Tống Ngũ Lang vốn muốn nói, ta nhớ nàng, cho dù lời nói đến bên miệng lại biến thành lời khác, hắn uể oải nghĩ, thật sự là rất vô dụng.

"Đã sớm chuẩn bị a, có món bao tử gà, dạ dày vịt xào hạt tiêu đệ thích ăn nhất..." Vương Nhị Ny đã trưởng thành, thiếu nữ mười sáu tuổi, dáng người linh lung, da dẻ nõn nà, đôi mắt trong suốt ngập nước, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền đáng yêu, thật là dung mạo hiếm thấy.

Nghe Vương Nhị Ny nói mấy món ăn hắn thích như thuộc trong lòng bàn tay, Tống Ngũ Lang cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, tay đặt ở bên hông nắm thật nhanh, vẫn nhịn không được cầm tay nhỏ bé trắng nõn: "Nương tử, nàng đối với ta thật tốt"

Vương Nhị Ny hé miệng cười, dùng tay kia sờ sờ tóc của Tống Ngũ Lang: "Sao còn giống như hồi nhỏ, khách khí với ta cái gì, bài vở trong thư viện có nhiều không?"

Tống Ngũ Lang biết bài vở là chỉ việc học, lộ ra nụ cười tự đắc, nụ cười ngượng ngùng, thể hiện khí chất trong sáng: "Không làm khó được ta, Triệu phu tử bảo ta cố gắng dụng công"

Vương Nhị Ny biết Triệu phu tử kia, là một cố giả cao ngạo, có thể khiến hắn chú ý thật đúng là không nhiều, chứng minh rằng Tống Ngũ Lang quả nhiên là nhân tài học hành.