Chương 48

Editor: Cung Quảng Hằng

Có lẽ nghe được thanh âm nói chuyện bên ngoài, Tống Đại Lang mở cửa, thấy hai người nói nói cười cười đi vào, bộ dạng thân mật, chỉ cảm thấy hai người trẻ con vô cùng, sủng nịch cười: "Ngũ Lang, đệ đã về?"

Lúc này Tống Ngũ Lang mới nhìn thấy Tống Đại Lang. Vội đi lên phía trước hành lễ nói: "Đại ca, thân thể huynh thế nào?" Sau trận bệnh hai năm trước, sức khỏe của Tống Đại Lang lúc tốt lúc xấu, phần lớn đều ở trong nhà.

Tống Đại Lang cẩn thận đánh giá Tống Ngũ Lang, nửa năm không gặp, mặt mày nảy nở, lúc này đã có hương vị thiếu niên nhẹ nhàng, lại mang theo vài phần khí chất thanh minh của người đọc sách, Tống Đại Lang cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy năm đó bản thân quyết định đúng...

Tống Ngũ Lang đối với học hành rất có thiên phú, bằng không người khác đều sáu bảy tuổi bắt đầu học, còn hắn thì hơn mười tuổi mới bắt đầu, có thể hai năm nay đã đuổi kịp việc học, xem như không nhìn lầm : "Tốt hơn nhiều, học hành như thế nào?"

"Cũng tốt, cũng tốt, ngày hôm qua ta còn viết một bài văn, phu tử nói rất tốt" Tống Ngũ Lang nói đến đây thần thái phấn khởi. Tống Đại Lang sờ sờ tóc Tống Ngũ Lang, mang theo sủng ái nói: "Vậy thì tốt"

Tống Ngũ Lang tránh đi vuốt ve của Tống Đại Lang, quay đầu nhìn Vương Nhị Ny, thấy nàng thờ ơ, thanh thanh yết hầu trịnh trọng nói: "Đại ca, hiện tại ta không còn là tiểu hài tử, đừng vuốt đầu ta như vậy..."

"Cũng đúng, vóc người đã cao như vậy, so với Đại Lang ca ca còn muốn cao hơn rồi?" Vương Nhị Ny hé miệng cười, dùng bản thân thân mình so với Tống Ngũ Lang, có chút giật mình nói.

Tống Ngũ Lang càng đứng thẳng tắp, ưỡn ngực: "ở trong thư việc, vóc người của ta là cao nhất"

"Thời gian như dòng nước a, nhanh như vậy đã trưởng thành", Vương Nhị Ny cùng Tống Đại Lang nhìn nhau liếc mắt một cái, đều có cảm giác đệ đệ nhà bọn họ đã trưởng thành.

"Cho nên sau này không được xem ta là tiểu hài tử, ta đường đường là đại nam tử". Tống Ngũ Lang gằn từng tiếng, trịnh trọng nói, như đang tuyên bố hắn đã trưởng thành, một loại tâm tình không muốn bị bỏ qua.

Ở cổ đại có phải hẳn là nên tìm nương tử không? Bất quá nhỏ như vậy đã cưới nương tử có phải sẽ ảnh hưởng đến việc học tập hay không? Nàng liền đã quên bản thân chính là nương tử của Tống Ngũ Lang, bởi vì mấy năm nay Vương Nhị Ny luôn xem Tống Ngũ Lang là đệ đệ, chưa từng có tâm tư khác.

Tống Đại Lang cũng đồng ý gật đầu, mang theo tâm tình phức tạp của người cha cũng là người anh trai nói: "Sau này, Ngũ Lang của chúng ta cũng có thể tạo dựng sự nghiệp"

Tống Ngũ Lang bỗng nhiên có cảm giác hãnh diện, cuối cùng... Cuối cùng không còn bị xem là tiểu hài tử nữa phải không? cũng có thể cùng nương tử giống như những người khác phải không... nghĩ đến đây sắc mặt Tống Ngũ Lang đỏ lên, dùng ánh mắt trộm nhìn Vương Nhị Ny, chỉ thấy chân mày nàng nhẹ nhíu chặt, một bộ dạng suy nghĩ sâu xa, nhưng cũng xinh đẹp như vậy, đẹp vô cùng, trái tim hắn không khỏi nhảy "bang bang" lên. Vương Nhị Ny đã sớm làm xong thức ăn, đem thức ăn nóng hổi bưng lên, mấy năm nay thân thể Tống Đại Lang không tốt, Vương Nhị Ny luôn tận lực giúp đỡ. Hôm nay có Tống Ngũ Lang hỗ trợ, thức ăn rất nhanh liền dọn lên bàn, ba người ngồi cùng nhau, rất náo nhiệt.

Tống Ngũ Lang ăn một ngụm thức ăn, khen: "Vẫn là thức ăn đại ca làm là ngon nhất". Tống Đại Lang dùng chiếc đũa gõ vào mép chén, nhắc nhở Tống Ngũ Lang ăn chậm một chút, buồn cười nói: "Đây chính là nương tử làm".

"A, nương tử sao?", Vương Nhị Ny gật gật đầu: "Ngon không?"

"Ưm ừm, ngon, tự ta xới cơm!" Tống Ngũ Lang mấy ngụm đã ăn hết cơm, lại đưa bát không ra, làm sao còn là bộ dạng bình tĩnh như vừa rồi.

"Ha ha, ăn từ từ..." Vương Nhị Ny giúp Tống Ngũ Lang gắp thức ăn, ôn nhu khuyên nhủ.

"Nhị ca khi nào thì về?" Tống Ngũ Lang vừa ăn cơm vừa hỏi, Tống Nhị Lang những năm gần đây cũng thường xuyên ra ngoài, cả nhà bọn họ thật sự là gần thì ít mà xa cách thì nhiều.

Vương Nhị Ny giúp Tống Ngũ Lang xới cơm: "Chắc cũng vài ngày nữa, nói là qua vụ xuân này sẽ trở lại"

Tống Ngũ Lang cắn một phải hạt tiêu, cảm thấy vị cay trong miệng xông đến mũi, rất đã ghiền, lại vù vù ăn hai miếng cơm, hỏi tiếp: "Nhị ca rốt cuộc muốn ở Thái gia đến khi nào a, đất đai của chúng ta chẳng phải đã mười mấy mẫu rồi sao?"

Tống Đại Lang ăn cơm rất văn tĩnh, chậm rãi, hắn tinh tế ăn thức ăn trong miệng, gắp khối thịt bỏ vào trong chén của Vương Nhị Ny, đáp: "Năm nay, năm đó nếu không là Thái gia giúp đỡ ... Nhi Lang đi qua giúp cũng đúng"

Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang đi rồi, Tống Đại Lang lấy bạc Ngô Côn Bằng cho mua hai mươi mấy mẫu ruộng tốt ở gần trấn, vừa vặn mùa thu năm đó chờ thu hoạch, Tống Đại Lang lại bệnh nặng một hồi, cần dùng nhân sâm... Trong nhà mua sắm, lại cho Tống Ngũ Lang đi đọc sách, làm sao còn dư bạc, cũng là vận khí tốt, ruộng Tống gia mới mua kế bên ruộng một nhà phú hộ họ Thái, người nọ gọi là Thái Khuê, hai nhà kề bên, Nhi Lang lại nhiệt tình, thường xuyên qua lại liền trở thành bằng hữu, Thái Khuê kia rất thích Tống Nhị Lang hàm hậu, lại cảm thấy hắn có thể là người đáng tin cậy, biết Tống gia khó khăn liền cho mượn bạc, có thế này mới giải quyết được khẩn cấp.

Tuy rằng sau này Tống Nhị Lang thu hoạch xong, trả lại bạc, nhưng vẫn luôn thiếu người ta nhân tình, Thái Khuê kia lại là người tốt, nhà ruộng đất gần thôn Vĩnh Tuyền, dứt khoát để Tống Nhị Lang xuống đó, miễn phải chạy qua chạy lại, vừa ở liền hơn một năm, bình thường giúp đỡ việc trong Thái gia, lại trông coi ruộng đất nhà mình, thời gian cũng trôi nhanh.

"Đã hơn một năm chưa gặp nhị ca, chỉ là da bị phơi đen", Vương Nhị Ny nhớ đến mấy tháng trước nhìn thấy bộ dạng Tống Nhị Lang, cười nói.

"Vậy thật tốt, nương tử, đại ca, hai người cũng ăn đi, đừng gắp thức ăn cho ta nữa". Tống Ngũ Lang nhu thuận gắp thức ăn cho Tống Đại Lang, rồi lấy xương cá ra, thịt cá thì bò vào bát của Vương Nhị Ny. Cả nhà khó gặp được nhau, rất là vui vẻ ăn một bữa cơm.

Sau khi cơm nước xong xuôi, đã là buổi tối, bốn phía một mảnh tối đen, trong phòng bếp có một ngọn đèn, Tống Đại Lang cầm chén rửa xong, Vương Nhị Ny đem chén đã rửa, đặt ở quầy bên cạnh, hai người luôn ở cùng nhau, rất ăn ý, có đôi khi chỉ một ánh mắt, Vương Nhị Ny đã biết Tống Đại Lang muốn nàng làm gì.

Tống Đại Lang xong việc, xoay thắt lưng, giãn gân cốt... lại thấy Vương Nhị Ny đang ngơ ngác nhìn mình, trong mắt kia có luyến tiếc không muốn xa rời, trong lòng mềm nhũn, nở nụ cười như gió xuân, ôn nhu nói: "Đang nhìn cái gì?"

Vương Nhị Ny ngượng ngùng lắc lắc đầu: "Không nhìn gì cả, chúng ta về phòng đi"

"Đừng nhúc nhích". Tổng Đại Lang đi đến trước mặt vương Nhị Ny, từ trên tay áo của nàng lấy ra hạt cơm, buồn cười nói: "Sao lại qua loa như vậy? Hửm?"

Hai người chỉ cách nhau một ngón tay, ngay cả tiếng hít thở của đối phương đều nghe thấy, Vương Nhị Ny cảm thấy khuôn mặt tuấn tú của Tống Đại Lang phóng đại ở trước mắt, trong ánh mắt mỉm cười chứa đựng tinh cảm nồng đậm... Nàng há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không biết nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn.

Tống Đại Lang cảm thấy bộ dạng của Vương Nhị Ny thật sự vừa đáng thương vừa đáng yêu, trong lòng yêu thương, vươn tay ôm vào trong ngực, nâng khuôn mặt xinh đẹp kia lên hôn.

Tựa hồ môi Tống Đại Lang vừa chạm phải, Vương Nhị Ny liền run run ôm lấy thắt lưng của Tống Đại Lang, hai người gắn bó như môi với răng, đầu tiên là ôn nhu ôm hôn, càng về sau, càng nóng bỏng, thân mình Tống Đại Lang buộc chặt vô cùng, chỉ cảm thấy miệng đầy mật dịch mê người, lại nghe Vương Nhị Ny yêu kiều, chỉ hận không thể đem người nuốt vào trong bụng mới có thể thỏa mãn.

Qua một hồi lâu hai người mới tách ra, đều thở hổn hển, Tống Đại Lang ôm Vương Nhị Ny, lấy tay yêu thương sờ hai gò má nàng, cảm thấy dưới ngọn đèn mông lung, khuôn mặt như hoa đào, trong ánh mắt mê mang như nai con kia mang theo tình ý say lòng người, trong lòng hắn càng động tình, liền đem người trực tiếp ôm ngang.

"Đại Lang ca ca?" vương Nhị Ny cả kinh kêu lên.

"Đừng sợ... Chúng ta lên giường". Tống Đại Lang trấn an xong, liền đem Vương Nhị Ny ôn nhu để lên giường, sắc mặt vương Nhị Ny càng thêm hồng, thuận miệng nói: "Nhưng Ngũ Lang còn đang ở trong phòng a"

"Hẳn đang làm bài, sẽ không đến được, nghe lời.."

Lúc này Tống Đại Lang đã dựa vào trên người Vương Nhị Ny, tay kia dán lên da thịt nõn nà như một loại ngọc tốt của Vương Nhị Ny tán thưởng nói: "ừm, thật đẹp, bảo bối, để Đại Lang ca ca nếm thử"

Cái hôn nóng bỏng nồng nhiệt đổ lên da thịt loã lồ, mang đến từng đợt tê ngứa, Vương Nhị Ny bị hôn cả người khô nóng, khó nhịn phát ra tiếng yêu kiều, cánh tay của nàng bất lực vung giữa không trung, cuối cùng bắt lấy ống tay áo của Tống Đại Lang.

"Có muốn như vậy hay không? Hửm?" Tống Đại Lang từ hôn xuống xương quai xanh, đi đến bộ ngực đang hở ra kia mới ngừng lại, chỉ cảm thấy vật kia đẫy đà mềm nhũn, xinh đẹp như một đóa hoa nở rộ, trong lòng hắn rốt cuộc nhịn không được một ngụm cẳn, hàm hồ nói: "Chỗ này càng mềm"

Vẻ mặt Vương Nhị Ny ngượng ngùng, nhận lấy kɧoáı ©ảʍ liên tục kia, bởi vì nguyên nhân do sức khỏe của Tống Đại Lang, hai người rất ít sinh hoạt vợ chồng. Tống Nhị Lang từ khi có ruộng đất cũng rất ít về nhà, do vậy, Tống Nhị Lang cùng Vương Nhị Ny đến bây giờ còn chưa từng viên phòng, Vương Nhị Ny khó quên được tư vị đó, hôm nay lại bị Tống Đại Lang làm nổi dậy, chỉ cảm thấy khát vọng trong lòng rốt cuộc ức chế không được bừng lên, nàng nũng nịu hô: "Đại Lang ca ca..."

Tống Đại Lang hôn phần đẫy đà làm hẳn yêu thích không buông tay kia, một bàn tay khác lại tiến đến phần hạ thân, cách lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu đáp: "ở đây sao, nương tử thật ngoan, thật sự là ngọt vô cùng"