Chương 50

Editor: Cung Quảng Hằng

"Nương tử, nàng thật đẹp".

Tống Nhị Lang si ngốc nhìn Vương Nhị Ny, chỉ cảm thấy một thời gian không gặp, Vương Nhị Ny thật sự càng kiều diễm động lòng, mê hoặc vô cùng. Vương Nhị Ny ngượng ngùng cúi đầu: "Nhị Lang ca ca, huynh mau rửa mặt đi"

"Ai, được rồi. Hắc hắc". Tống Nhị Lang thấy Vương Nhị Ny mặt như hoa đào có một vẻ đẹp khác, trong lòng khó nhịn vô cùng, thật muốn đem người kéo vào trong lòng yêu thương một phen. Chẳng qua lúc này hắn vừa mới vào nhà, trên người đều là tro bụi, trên mặt càng không cần phải nói, nhịn xuống ý tưởng trong lòng, chỉ ngốc ngốc cười, luyến tiếc sờ sờ tay nhỏ bé trắng nõn của nàng mới bắt đầu rửa mặt.

Vương Nhị Ny cầm khăn tới: "Chỗ cổ cũng phải rửa, sao toàn là ghét thế này? Nhị Lang ca ca thật vất vả"

Tống Nhị Lang dùng khăn lau mặt, lại đem khăn nhúng vào trong nước lau rửa, đem cổ cũng rửa sạch sẽ, chỉ thấy nước sạch đã trở nên đυ.c ngầu không chịu nổi, hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Mấy ngày nay đều ở ngoài đường, thật sự có chút dơ bẩn"

Vương Nhị Ny đau lòng một trận: "Buổi tối ta nấu nước ấm cho huynh tắm rửa"

Tống Nhị Lang vội lắc đầu: "Không cần, tự ta làm là được rồi, nương tử sẽ mệt"

Vương Nhị Ny hé miệng cười, trêu ghẹo nói: "Chút việc nhỏ ấy làm sao mà mệt, Nhị Lang ca ca cũng quá thương ta rồi"

Tống Nhị Lang đang định trả lời, đã thấy rèm cửa lay động, lập tức truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Nhị Lang?"

Tống Nhị Lang ngẩng đều nhìn, không phải Tống Đại Lang thi còn là ai, hắn kích động nói: "Đại ca"

"Quả thật là Nhị Lang sao? Được rồi, hình như lại đen hơn nhiều". Tống Đại Lang ha ha cười, cẩn thận đánh giá Tống Nhị Lang, chỉ cảm thấy so với trước kia càng thêm khỏe mạnh, càng thêm thành thục.

Hai huynh đệ khó có dịp gặp mặt, đều cao hứng, tự nhiên là hàn huyên một phen, Tống Đại Lang nhẫn nại nghe Tống Nhị Lang kể chuyện, thu hoạch năm nay như thế nào, ruộng đất nhà ai như thế nào... giá lương thực hiện nay bán được bao nhiêu.

Vương Nhị Ny thừa dịp hai huynh đệ tán gẫu, đem cơm canh chuẩn bị xong bưng lên, nàng đem đũa đưa cho Tống Nhị Lang: "Nhị Lang ca ca, đừng mãi nói chuyện, ăn cơm đi"

Tống Nhị Lang nhìn thức ăn đầy bàn, ngón trỏ động đậy, ăn hai miếng khen không dứt miệng: "Tuy rằng con dâu Thái gia nấu ăn cũng không tệ, nhưng vẫn là cơm nhà mình thơm hơn a!"

"Vậy ăn nhiều một chút đi!". Tống Đại Lang thấy Tống Nhị Lang một phen cảm khái, mỉm cười nói.

Tống Nhị Lang không kiêng kỵ, ngay lập tức giống như gió thu cuốn lá vàng, đem cơm canh ăn sạch sành sanh, hắn ợ lên no nê, ngồi ở mép giường, vẫy vẫy tay với vương Nhị Ny đang chuẩn bị thu dọn bát đũa: "Nương tử, nàng lại đây"

"Muốn uống nước sao?" Vương Nhị Ny đi qua, săn sóc hỏi. Ánh mắt Tống Nhị Lang sáng lấp lánh, mang theo sủng nịch nhìn Vương Nhị Ny: "Có cái này cho nương tử"

"Không phải đã nói không cần lại mua này nọ cho ta sao?" Vương Nhị Ny tuy rằng trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Không phải..." Tống Nhị Lang lục lọi nửa ngày, lúc này mới lấy ra một cái túi tiền nặng trịch bỏ vào trong tay của Vương Nhị Ny.

"Nhiều như vậy?" Vương Nhị Ny ước lượng, mở to hai mắt kinh ngạc nói.

Tống Nhị Lang khó có được lộ ra nụ cười tự hào, cả người toả sáng: "ừm, năm nay thu hoạch tốt, giá lương thực lại cao, tất nhiên là không tệ, nàng cầm lấy đi"

"Ta? Ta đưa cho Đại Lang ca ca" Tiền bạc trong nhà đều là do Tống Đại Lang quản lý, hắn rất cẩn thận, cho đến bây giờ đều là trước khi Vương Nhị Ny nghĩ đến thì đã giúp nàng mua, khiến nàng tuy rằng trong tay không có tiền, nhưng cũng chưa từng cảm thấy quẫn bách.

"Nhị Lang bảo nàng cầm thì nàng cầm đi". Tống Đại Lang ở bên cạnh chen vào. "Nhưng ta..."

"Không nhưng nhị gì cả, nương tử, nàng cũng nên học cách quản lý nhà cửa đi, không thể luôn để đại ca lo lẳng, lại nói, chỗ bạc này còn không phải kiếm vì n làng sao". Tống Nhị Lang nắm giữ tay nhỏ bé của vương Nhị Ny, nhu tình mật ý nói.

Vương Nhị Ny thấy chối từ không được, biết đây là tâm ý của Tống Nhị Lang, lúc này mới vui vẻ đem túi tiền cất vào, hoạt bát chớp măt với Tống Đại Lang: "Đại Lang ca ca, tiền trong tay ta, huynh cũng đừng nghĩ lấy đi"

Tống Đại Lang buồn cười, nhéo cái mũi của Vương Nhị Ny: "Nương tử thật đúng là thấy tiền sáng mắt, biết rồi, không lấy của nàng là được"

Mấy người đùa giỡn một phen, rất nhanh liền đến buổi tối, cơm chiều tất nhiên là càng phong phú, Tống Đại Lang, Tống Nhị Lang, Tống Ngũ Lang, còn có Vương Nhị Ny tống cộng bốn người, khó có dịp sum vầy, uống chút rượu xem như trợ hứng.

Rượu quá ba tuần, thức ăn vào miệng, tự nhiên liền nói đến Tống Tam Lang và Tống Tứ Lang.

"Đại ca, gần đây Tam Lang và Tứ Lang có tin tức gì hay không?" Tống Nhị Lang uống một ngụm canh, đè ép mùi rượu hỏi.

Tống Đại Lang lắc lắc đều, trên mặt mang theo lo lắng: "Ngoại trừ năm ngoái có gửi thư về, thì cho đến bây giờ cũng chưa từng có tin tức khác"

Mọi người một trận trầm mặc, đều có chút lo lắng, vốn lúc Tống Tam Lang và Tống Tứ Lang đi có nói một năm sau sẽ trở về, nhưng mà năm ngoái viết thư nói, có việc trì hoãn, phải về trễ một chút, người đưa thư kia đúng là tiêu sư đi theo thương đội, tiêu sư kia không chỉ mang thư về, còn có không ít vàng bạc, nói là Tống Tam Lang và Tống Tứ Lang gửi về.

"Nhất định sẽ bình an", Vương Nhị Ny nhớ đến Tống Tam Lang mặt mày luôn luôn tươi cười và Tống Tứ Lang mặt mày kiên cường lại luôn mang theo nhu tình nhìn mình chăm chú, lời nói mang theo kiên định không đổi.

Tống Đại Lang sờ sờ tóc Vương Nhị Ny: "Đúng vậy, ăn uống cũng xong rồi, đi ngủ thôi, tối hôm nay, nương tử ngủ với Nhị Lang trong phòng bếp đi". Tống Đại Lang rất nhanh đưa ra an bày.

Vương Nhị Ny tự nhiên biết ý tứ của Tống Đại Lang khi an bày như vậy, lập tức đỏ mặt, nàng lóng ngóng đứng dậy: "Ta đi rửa bát"

"Mệt mỏi cả ngày, để ta làm, nàng đi với Nhị Lang đi, hắn hẳn một năm chưa cùng nàng nói chuyện rồi!" Tống Đại Lang mỉm cười nói.

Tống Nhị Lang cũng có chút mặt đỏ, lại nói hai người đến bây giờ còn chưa có...

Tống Tam Lang và Tống Tứ Lang đi rồi, lúc mới bắt đều thân thể Tống Đại Lang không tốt, mọi người lo lắnv một trận không còn tâm tư nghĩ đến việc này. Sau khi mua ruộng đất, hắn biết trong nhà đều phải dựa vào đó, không dám chậm trễ, mỗi ngày đều bận rộn, càng không có thời gian để suy nghĩ, sau đó... hắn đến Thái gia, không chỉ trông chừng ruộng của mình, còn phải giúp đỡ Thái Khuê, tất nhiên cũng có không thời gian, việc này cứ dùng dằng mãi, kéo dài cho tới hôm nay: "Ta vẫn nên ngủ cùng đại ca đi?"

"Nói bậy, cứ quyết định vậy đi". Tống Đại Lang trảm đinh tiệt thiết, nói xong liền vỗ vỗ lưng Tống Nhị Lang, xem như đã quyết định.

Bỗng nhiên, Vương Nhị Ny cảm nhận được một loại ánh mắt cực độ oán niệm, nàng giương mắt nhìn, đã thấy trong ánh mắt trong suốt của Tống Ngũ Lang mang theo vô hạn ủy khuất, chỉ thiếu hai hàng nước mắt, giống như một con vật nhỏ bị vứt bỏ, đáng thương hề hề, nàng mềm lòng, nhịn không được ôn nhu nói: "Ngũ Lang?"

"Nương tử, ta..." Tống Ngũ Lang vốn muốn nói hắn cũng muốn ngủ với nàng, nhưng sợ nói ra Vương Nhị Ny lại mất hứng.

"Rốt cuộc là thế nào? Không thoải mái, có phải hôm nay học hành nhiều quá không?" Vương Nhị Ny vuốt trán Tống Ngũ Lang lo lắng hỏi.

"Không sao... Ta đi đọc sách". Tống Ngũ Lang uể oải nói.

Bóng đêm lặng lẽ buông xuống, ánh trăng treo trên ngọn cây, trong phòng bếp chật hẹp, có một thùng nước to, chỉ thấy Tống Nhị Lang dáng người cường tráng lõa thân mình chôn ở trong đó, lộ ra biểu cảm sảng khoái: "vẫn là thùng tắm trong nhà thoải mái nhất, cho dù hơi nhỏ một chút". Mặc dù có bạc, bọn họ cũng không đổi căn nhà khác lớn hơn, sợ Tống Tam Lang và Tống Tứ Lang trở về, tìm không thấy bọn họ.

"Nhị Lang ca ca?" Vương Nhị Ny cầm quần áo sạch, đẩy cửa đi vào, đã thấy trong thùng tắm khói trắng vấn vít một nam tử đang ngồi, bả vai rộng lớn kia, cánh tay so với chân nàng càng thô to hơn, vẻ đẹp tràn ngập sức mạnh nam tính dương cương. Trong mấy huynh đệ nếu luận dáng người, vậy Tống Nhị Lang là khỏe mạnh nhất, cũng có thể liên quang đến việc thường xuyên làm ruộng,

"Nương tử? Ta... sắp tắm xong rồi". Tống Nhị Lang vẫn có chút ngại ngùng, nói lắp ba lắp bắp.

"Không sao, ngâm lâu một chút, ta giúp huynh chà lưng", Vương Nhị Ny nói đến đây có chút ngượng ngùng đỏ mặt.