Chương 52

Editor: Cung Quảng Hằng

Đêm nay đối với Vương Nhị Ny mà nói là một đêm có rất nhiều mới lạ lại có chút khủng hoảng, cho đến bây giờ đều là lo lắng rốt cuộc có muốn chấp nhận tình cảm của năm huynh đệ Tống gia hay không, bây giờ lại phát hiện, tất cả mọi người không phải đều giẫm chận tại chỗ đau khổ chờ đợi nàng, có lẽ chỉ cần đảo mắt, nàng sẽ mất đi cảm tình trân quý này.

So với tức giận hoặc là khó chịu, Vương Nhị Ny càng có một loại khủng hoảng, nàng nằm ở trên giường nhìn bên ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ phức tạp, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Bên cạnh truyền đến mùi thuốc quen thuộc, sau đó là l*иg ngực ấm áp khiến người khác an tâm, Vương Nhị Ny tự nhiên dựa vào trong ngực Tống Đại Lang, nàng đem mặt dán vào trong ngực hắn lẳng lặng nghe tiếng tim đập, rốt cuộc cảm thấy hoảng loạn an ổn một chút.

Tống Đại Lang cũng không nói gì, tay hắn trấn an vỗ trên lưng Vương Nhị Ny một lần lại một lần nhẹ nhàng, như đang dỗ một đứa trẻ.

Dần dần... Vương Nhị Ny nhắm hai mắt lại, mỏi mệt buồn ngủ đánh úp lại, cuối cùng tiến vào giấc mộng, Tống Đại Lang nương theo ánh trăng nhìn Vương Nhị Ny phát ra tiếng thở đều đặn, chỉ cảm thấy bụng đầy nhu tình không biết biểu đạt như thế nào, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành nụ hôn nhẹ trìu mến, dừng ở trên trán của nàng.

Một đêm Tống Nhị Lang cũng ngủ không được, cho đến bây giờ hắn đều nguyện ý ngủ bên cạnh Vương Nhị Ny, nhưng lần đầu tiên hắn không dám đến gần nàng, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, cau mày, cũng không biết phải giải quyết phiền não trong lòng như thế nào.

"nữ nhân kia, rốt cuộc đệ tính thế nào?" Trong ban đêm yên tĩnh truyền đến thanh âm lạnh lẽo của Tống Đại Lang, yên tĩnh bình thản, không mang theo cảm xúc gì, dường như theo lệ thường mà hỏi. Tống Nhị Lang sửng sốt, bản năng hỏi: "nữ nhân gì?"

"Thái Liên Hoa"

"A? Huynh nói Liên tỷ tỷ?"

"Ừ!"

" nàng cũng là một người đáng thương". Tống Nhị Lang nhớ đến khi nghe Thái Liên Hoa kể, cũng có chút thổn thức, Thái Liên Hoa từ nhỏ bộ dạng trông cũng được, tính tình lại dịu dàng, đến tuổi kết hôn không biết bao nhiêu người đến cầu thân, cha mẹ Thái Khuê mất sớm, hắn chỉ có một muội muội này, tất nhiên là ngàn chọn vạn tuyển, tìm được con trai Triệu gia cùng thôn cũng môn đăng hộ đối, thật không ngờ gả đi chưa đến hai năm, người nọ bị bệnh mất đi, năm thứ hai cha mẹ Triệu gia cũng là bệnh chết, lão nhị Triệu gia cũng không học hành, không nghề nghiệp, gom hết tài sản về mình, tất nhiên là vạn phần cao hứng, lại thấy tẩu tử nhà mình mang theo ấu nữ, lẻ loi hiu quạnh, không giúp đỡ thì thôi, còn sinh ra tâm tư khinh bạc... Thái Liên Hoa không còn cách nào, đành phải mang theo con gái trở về nhà mẹ đẻ, nhưng thành danh nàng khắc phu cũng là lan truyền, vợ Thái Khuê Tiền thị trước mặt thì ôn nhu đối đãi, sau lưng thì cả ngày khắc nghiệt ác ngữ, Thái Liên Hoa ở nhà cũng không sống tốt.

"Cho dù là người đáng thương, ở trong nhà cũng không thích hợp?"

"A... Đại ca, huynh có phải hiểu lầm cái gì không? với nàng thật sự không có gì, nàng tất nhiên không thể ở trong nhà chúng , ngày mai đi tìm Thái đại ca, bảo hắn đón nàng về". Tống Nhị Lang bỗng nhiên ngồi dậy, vội vàng nói. Sau một hồi trầm mặc, Tống Đại Lang nói: "Vậy tốt nhất"

Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa tờ mờ sáng Tống Đại Lang liền tỉnh, hắn nhìn Vương Nhị Ny còn đang ngủ ngon trong ngực mình, nhịn không được hôn hai gò má nàng, lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo đi ra ngoài, sáng sớm thời tiết còn có chút lạnh, Tống Đại Lang duỗi thân liền hướng đến phòng bếp.

Còn chưa đi vào phòng bếp hắn liền đứng lại, hiện giờ mẹ con Thái Liên Hoa ở trong này, hắn cũng không tiện đi vào, đang lúc hắn do dự mở miệng, cửa phòng bếp lại bị đẩy ra.

"Tống đại ca? Huynh muốn đến làm điểm tâm à?" Thái Liên Hoa hơi hơi cúi đầu, dù sao nam nữ khác biệt, không thể nhìn thẳng vào đối phương.

" không có việc gì, các ngươi cứ ngủ tiếp một lát đi" Tống Đại Lang khách khí nói.

"Đại Lang thúc thúc, mẹ làm điểm tâm xong rồi". Trong phòng truyền đến tiếng nữ hài tử, nàng vui vẻ cầm lấy tay Tống Đại Lang, kiêu ngạo nói.

Tống Đại Lang nhìn vào trong phòng bếp, quả thật có bày vài món thức ăn nóng hôi hổi, trong lòng hắn kinh ngạc, nhịn không được nói: "Sao lại thế này? Liên muội muội cũng quá khách khí rồi"

Thái Liên Hoa cười ngượng ngùng, cúi đầu, ôn nhu nói: "Tống gia đại ca không ghét bỏ, thu lưu mẹ con chúng , làm chút việc là phải"

"Đại Lang ca ca, mẹ làm thịt nướng rất ngon, người mau nếm thử". Triệu Hương Tú lôi kéo cánh tay Tống Đại Lang tiến trong phòng bếp.

Tống Đại Lang bất động thanh sắc rời khỏi, mỉm cười nói: "Hương tú ngoan, một lát cùng nhau ăn, nhớ được trong phòng bếp không có thịt, đây là..." Câu kế của Tống Đại Lang là nói với Thái Liên Hoa.

"Sáng sớm chạy đi chợ, mua chút thức ăn trở về, Tống đại ca, huynh sẽ không cảm thấy quá phận chứ?" Thái Liên Hoa một bộ dạng sợ Tống Đại Lang trách cứ, dè dặt cẩn trọng, càng có vẻ sinh động lòng người.

"Làm sao có thể, bao nhiêu bạc, trả cho cô"

Thái Liên Hoa vội lắc đầu, ánh mắt nai con mang theo khủng hoảng nói: "Tống đại ca, huynh đây là... Có phải cũng giống như người khác xem thường , cảm thấy ăn thứ làm, sẽ gặp rủi ro, tiền của đều là tiền sạch"

"Làm sao có thể... Đều đã làm xong, vậy ăn đi, Liên muội muội cứ nghỉ ngơi, tự làm là được". Tống Đại Lang thấy Thái Liên Hoa muốn hỗ trợ, vội ngăn cản nói.

Vương Nhị Ny là lần đầu ăn cơm sớm như vậy, thường thì nàng đều là ngủ đến tự nhiên tỉnh, bất quá hôm nay không thể so với ngày xưa, trong nhà có khách, phòng cũng chỉ có hai gian, phòng bếp nhỏ bày thức ăn không đủ, chỉ có thể đặt vào trên giường trong phòng lớn, nàng không ngừng gật gù, giống như là gà con mổ thóc.

Tống Đại Lang nhìn thấy mà đau lòng không thôi, bất chấp có người ngoài đỡ bả vai nàng, nhỏ giọng nói: "Buồn ngủ lắm sao?"

"Ưʍ... Đại Lang ca ca, tối hôm qua ngủ không ngon". Ánh mắt Vương Nhị Ny nửa mở, hờn dỗi làm nũng nói.

Tống Đại Lang yêu thương cười, bình thường bộ dạng đã tuấn tú, nụ cười này càng làm người cảm thấy như gió xuân, hắn nhẹ nhàng vỗ đầu Vương Nhị Ny: "Ăn cơm trước, ăn xong lại ngủ, hửm?"

Tống Nhị Lang cũng đau lòng, cầm cái thìa, múc một muỗng đưa đến bên môi của Vương Nhị Ny, dỗ nói: "Nương tử, uống miếng canh cho có tinh thần"

Tống Ngũ Lang cũng chen vào nói: "Nương tử, muốn mát xa bả vai cho nàng hay không?"

Vương Nhị Ny uống một ngụm canh, cảm thấy miệng thơm ngát, thật sự là rất ngon, mơ mơ màng màng tán dương: "Đại Lang ca ca nấu canh ngày càng ngon"

"Đây là mẹ làm!" Triệu Hương Tú ngồi ở một bên mất hứng nói.

Vương Nhị Ny nghe thanh âm trẻ con thanh thúy, đánh cái giật mình, nhìn quanh bốn phía, phát hiện có hai người không quen... Bỗng nhiên sự việc hôm qua dũng mãnh tiến vào trong đầu, nàng há miệng thở dốc không biết nói gì, buổi sáng nàng mơ mơ màng màng đã bị Tống Đại Lang mặc quần áo, lúc này mới thanh tỉnh. Tống Nhị Lang kinh ngạc nói: "Đây là Liên tỷ tỷ làm?"

"Nhị Lang thúc thúc, mẹ con sáng sớm đã đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị thật lâu". Triệu Hương Tú túm cánh tay Tống Nhị Lang tranh công nói, trên mặt mang theo thần sắc tự hào.

"Liên tỷ tỷ, thật sự là vất vả cho tỷ". Tống Nhị Lang mang theo xin lỗi nói.

Thái Liên Hoa thẹn thùng cúi đầu, dịu dàng nói: "Trong nhà , Nhị Lang đệ không phải thường ăn thức ăn làm sao? còn cho đưa cơm vài lần cho đệ mà, sao lúc này lại nói thế, đừng khách khí"

Mặt Tống Nhị Lang đỏ lên, trên mặt mang theo chút thần sắc mất tự nhiên, trộm nhìn Vương Nhị Ny, thanh thanh cổ họng, giải thích nói: "Đó là lúc tẩu tẩu không thoải mái, không có cách nào đưa cơm... bất đắc dĩ mới phiền toái Liên tỷ tỷ"

Thái Liên Hoa bỗng nhiên trầm mặc xuống, bất quá lập tức trên mặt nàng mang theo nước mắt trong suốt, nàng đè nén thống khổ nói: " biết, mệnh không tốt, là một người mang điềm xấu, đệ như vậy là khinh thường , sợ ăn thứ làm gặp rủi ro cũng đúng"

Tống Nhị Lang chân tay luống cuống, vội lắc đầu nói: "Liên tỷ tỷ, người khác không biết, tỷ còn không biết sao? là từ trước đến nay không tin việc này, tỷ đừng khóc nữa".

Thái Liên Hoa nghe xong lời này, trong mắt có lo lắng, xoa xoa khóe mắt, một đôi thủy mâu kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Tống Nhị Lang, hơi có chút hương vị ẩn tình: "Nhị Lang đệ, cũng chỉ có đệ đối xử tốt với "

Tống Nhị Lang bị nhìn có chút xấu hổ, ngượng ngùng gãi đầu: "Kỳ thật không có gì, trong nhà đều là không tin việc này, mau ăn cơm đi"

Thái Liên Hoa cao hứng lên tiếng, cầm bát cơm, từng ngụm từng ngụm ăn, còn không quên gắp thức ăn cho Vương Nhị Ny, nàng cười thản nhiên, ôn nhu nói: "Nhị Ny muội muội, muội cũng ăn đi, nếu làm không ngon, đừng ghét bỏ, còn có Tống đại ca, Tống ngũ đệ... nếu không hợp khẩu vị cứ việc nói với "

Vương Nhị Ny nghe hai người đối thoại, trong lòng ba đào mãnh liệt, mờ mịt đáp ứng một tiếng, thuận miệng ăn.

Huynh đệ Tống gia cho tới bây giờ không có chú ý cái gì mà ăn cơm thì không được nói chuyện, ngược lại thích nhất là đàm luận, thường rất là náo nhiệt, nhưng mà lúc này cũng đều yên tĩnh ăn, một loại hơi thở quỷ dị nói không nên lời vậy xung quanh toàn bộ căn nhà.

Ăn cơm xong, Tống Nhị Lang nói: "Liên tỷ tỷ, dẫn hai người đi nhé? nhất định phải tìm Thái đại ca hỏi một chút, rốt cuộc là như thế nào?"

Thái Liên Hoa đang chuẩn bị thu dọn bát đũa, lại bị Tống Đại Lang ngăn cản, nàng cũng không kiên trì, vừa khéo quay đầu nghe thấy Tống Nhị Lang nói, cúi đầu, một bộ dạng ủy khuất.

"Sao vậy? Liên tỷ tỷ, tỷ nói chuyện đi"

Triệu Hương Tú tựa hồ cảm nhận được mẹ khổ sở, cắn cắn môi dưới nói: "Cậu sẽ không để chúng trở về"

"Sao lại nói như thế?" Tống Nhị Lang cả kinh nói.

"Mợ đuổi mẹ con con ra ngoài, sau đó cậu đuổi theo cho bạc, nói mẹ con con đừng trở về nữa"

-------oOo-------

xin mạn phép trình bày với mọi người về việc xưng hô trong truyện nhé. Trước hết là xưng hô của Tống Đại với mẹ con tiểu tam kia. Tống Đại xưng với Triệu Hương Tú là " - ngươi" để thể hiện sự xa cách. Còn Triệu Hương Tú thì xưng với Tống Đại là " - người" chứ không phải là "con- thúc" cũng là thể hiện sự xa cách, vì con bé này chỉ khoái mỗi Tống Nhị mà thôi, những người khác nó không quan tâm.

cũng gọi mụ tiểu tam kia là " nàng " chứ không xưng là " nàng" vì để thể hiện sự chán ghét của bản thân . Các nàng hãy thông cảm, là người theo chủ nghĩa cực đoan nên mà ghét thì không thể nào xưng nàng này, nàng nọ được. Hic!