Chương 8

Editor: Cung Quảng Hằng

Âm thanh nữ hài mang theo rung động cảm ơn, giống như một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trái tim của Tống Tam Lang. Hắn xoay người gắt gao ôm nữ hài vào trong lòng, sợ vừa buông tay sẽ không tìm thấy... bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Ta biết nàng không cam lòng, nhưng mà huynh đệ bọn ta đều là thật lòng yêu thương nàng, đừng suy nghĩ nữa"

Trong lòng Vương Nhị Ny chấn động, nàng đã rất nỗ lực muốn dung nhập vào trong gia đình này, tận lực để bản thân thả lỏng, hơn nữa ôn hòa đối đãi từng người, tuy rằng nàng thật chán ghét bị xâm phạm như vậy, tuy rằng nàng thật không thích loại ánh măt thèm muốn này... Nhưng mà nàng từng nghĩ qua, Tống Tam Lang nhìn như chẳng hề đế ý lại luôn cẩn thận quan sát nhìn ra nội tâm của nàng: "Ta không có"

Nụ hôn ấm áp chạm vào trán của Vương Nhị Ny, mang theo sự thương tiếc khó nói: "Nương tử, không cần phủ nhận, nàng còn nhỏ, về sau từ từ rồi sẽ hiểu, thế đạo vốn gian nan"

Vương Nhị Ny bỗng nhiên có loại cảm giác khó che giấu... Thần sắc nàng ảm đạm, đúng vậy, thế giới này đối với nàng mà nói quá mức xa. Từ nay về sau khó mà thoát ra ngoài, nàng còn có thể làm được gì? Bỗng nhiên nàng có cảm giác đất trời bao la nhưng không có chốn nương tựa, tựa hồ... Tựa hồ hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào mấy vị trượng phu này.

Tống Tam Lang cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn trong lòng dần dần thả lỏng, trong mắt lướt qua ánh sáng giảo hoạt, bất quá trong một cái chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy trong ngực ướŧ áŧ... Trong lòng hắn hốt hoảng, vội muốn kéo Vương Nhị Ny ra, nhưng nàng gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của hắn không buông.

"Nương từ, nàng làm sao vậy? Có phải Tam Lang ca nặng lời hay không?".

Tống Tam Lang tựa hồ cảm thấy nước mắt ẩm ướt kia theo ngực, chậm rãi rót vào trong lòng, khiẽn hắn có cảm giác chua xót.

"Không phái... Ta chỉ là nhớ nhà". Thanh âm của Vương Nhị Ny mang theo tíẽng khóc, như một đứa trẻ bị lạc đường, giọng đầy run rẩy.

Trong lòng Tống Tam Lang thương tiẽc, nhẹ tay vỗ vỗ sau lưng Vương Nhị Ny, càng ôm sát thắt lưng cùa nàng: "Sau nảy, nơi này chính là nhà của nàng, bọn ta đều là tướng công của nàng, là người thân thiẽt nhất của nàng, sẽ không để người khác khi dễ nàng, cũng sẽ không để cho nàng chịu khổ, nương từ, nàng có tin tưởng bọn ta không?"

Vương Nhị Ny rưng rưng ngấng đău, nước mắt trong suốt còn đọng trên mi... Giống như một đóa hoa phù dung trắng noãn, ở trong bóng đêm lẳng lặng tỏa sắc.

Trong nháy mắt, Tống Tam Lang bị mê hoặc, hắn kìm lòng không đậu vương tay lau nước mắt Vương Nhị Ny, dùng gò má của mình cọ qua, mỉm cười nói: "Thật lả nha đầu ngõc, thế này mả cũng khóc"

Đêm càng lúc càng khuya, Tống Tam Lang tiếp tục hỏi chuyện, Vương Nhị Ny không đáp lời, nhưng mà hai người đều cảm thấy khoáng cách dường như ngắn lại.

Sáng sớm hôm sau, Tống Đại Lang thấy Vương Nhị Ny tích cực giúp đỡ hắn rửa rau nấu cơm, có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn khuyên nửa ngày mới đem Vương Nhị Ny trở về phòng ngủ, nói thân thế muốn tốt phải ngủ nhiều, Vương Nhị Ny nhìn vóc người thấp bé của bản thân, lại nhìn bộ ngực lép, mới miễn cưỡng đồng ý đi ngủ.

Thật vất vả đến lúc ăn sáng, Vương Nhị Ny cũng hoạt bát rẩt nhiều, lúc trước khi gắp thức ăn cho các huynh đệ đều ngại ngùng nấn ná, còn bây giờ thì chủ động rất nhiều.

Tống Ngũ Lang nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny nhìn nửa ngày mới nói: "Ta cảm thấy nương tử hôm nay có chút không giống ngày thường"

"Có phải càng đẹp hơn không?". Tống Tam Lang cười hắc hắc, lại gắp một khối khoai tây, hắn đối với Vương Nhị Ny kỳ vọng rất cao, hiển nhiên đối với thân hình chưa phát dục hiện tại của nàng không vừa lòng lắm.

Bất quá lần này lại khiến Tống Tam Lang xấu hố , Vương Nhị Ny bình thường gắp cho cái gì thì ăn cái nấy, hôm nay lại mất hứng nói: "Tam Lang ca, ăn khoai tây ngực không có to lên đâu!". Nàng nên sớm điều chỉnh lại suy nghĩ này của Tống Tam Lang.

Tống Đại Lang một ngụm cơm xém chút nữa là phun ra..

Tống Ngũ Lang ở bên cạnh đang ăn canh há to miệng, ngay cả trứng gà đều có thể bỏ vào... Hắn hút hấp nước mũi, kỳ quái nói: "Tam ca, không phải huynh nói Lưu nương tử có bộ ngực như thế là do ăn khoai tây sao? Nương tử nói không phải kìa?"

Tống Tam Lang rốt cục chống đỡ không được mặt đỏ lên, đánh vào cái ót của Tống Ngũ Lang: "Không được nói bậy!"

Tống Ngũ Lang ủy khuất vuốt đầu, một bộ dạng muốn khóc: "Ta không có nói bậy, huynh đã quên, huynh cố ý mang theo ta đi đến bờ sông, ở sau tảng đá nhìn Lưu nương tử giặt quần áo... Mỗi lần Lưu nương tử dùng gậy gỗ đập xuống, lúc bộ ngực rung động, huynh đều nhìn không chuyển mắt..."

Tống Tam Lang không ngăn được Tống Ngũ Lang, trong lòng liền tức giận. Lúc trước, đầu tiên là để cho Tống Tứ Lang tuôn ra việc trộm tiểt khố, hôm nay lại...

Ngày hôm qua thật vất vả ở trước mặt Vương Nhị Ny xây dựng hình tượng anh minh thần võ cứ như vậy tiêu tán sao? Hắn thật có chút khóc không ra nước mắt

Tống Đại Lang nhìn Vương Nhị Ny khϊếp sợ, ho nhẹ một tiếng: Nương tử, Tam Lang còn nhỏ a, không hiểu chuyện, việc trước kia đã qua rồi, ăn cơm! Ăn cơm!"

Vương Nhị Ny nhìn dáng người cao to của Tống Tam Lang, âm thầm suy nghĩ, thế này mà còn nhỏ à? Quả nhiên cảm giác đêm qua đều là ảo giác, Tống Tam Lang căn bản chính là một tên sắc lang, nàng oán hận cắn miểng khoai tây, giống như là để hả giận, bản thân còn cảm thấy rốt cục có thể gặp được người hiểu mình,

Tống Ngũ Lang nhìn biểu cảm quỷ dị của mọi người, có chút không biểt nói cái gì: "Đại ca, có phải ta nói sai cái gì hay không?"

Tống Đại Lang bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ đầu của hắn: "Đệ vẫn thành thật ăn cơm đi!"

"À "

Lúc ăn cơm chiều, Tống Đại Lang thu thập bát đũa, mấy ngày nay trong nhà không có việc gì, Tống Tam Lang phải đi chặt cành liễu ngồi đan thành sọt, đem ra chợ bán lấy tiền phụ giúp trong nhà.

Vương Nhị Ny từ sau khi gả vào nhà thì luôn làm sâu gạo, trong nhà đệm chăn tốt nhất đều cho nàng, quần áo tốt nhất cũng cho nàng mặc. Lúc ăn cơm phàm là thức ăn có thịt đều sẽ cho nàng ăn, ngay cả Tống Ngũ Lang còn nhỏ cũng biẽt nhường Vương Nhị Ny, điều này làm cho Vương Nhị Ny cảm thấy trong lòng áy náy. Hôm qua Tống Tam Lang một phen chỉ điểm, nàng cảm thấy mặc kệ về sau thẽ nào, hôm nay đã ở chung với nhau thì phải nỗ lực để sống tốt với nhau.

Vương Nhị Ny thay đổi quần áo vái thô ở trong nhả, không biẽt người chịu đựng như thế nào, nàng thật sự là rất khó chịu a, trên vai giống như có kim đâm, ngứa ngứa...

"Tống đại ca, đế ta giúp một tay", Vương Nhị Ny biẽt Tống Đại Lang chịu không nổi nhất là bộ dạng ôn nhu làm nũng của nàng, cố ý đế thanh âm thấp mấy phần.

Quảnhiên trong mắt Tống Đại Lang có một tia kính hỉ, bắt đầu do dự: "Nhưng mà sẽ khiến tay bị thương, nàng là một nữ hải tử vẫn không nên động vảo"

Tống Tam Lang cũng tiến vào: "Đúng vậy, nương tử, nàng vẫn nên đi nghỉ ngơi đi!"

Vương Nhị Ny quay đầu, giống như căn bản không nhìn thấy Tống Tam Lang, đối với Tống Đại Lang hồi đáp: "Nhưng nghỉ ngơi hoài sẽ sinh ra mốc meo a, huynh an bài cho ta chuyện gì đơn giản là được. Được không.. Đại Lang ca ca".

Tốt rồi, chiêu này là thiên hạ vô địch làm nũng cũng đều dùng đến, còn không quên bám lên cánh tay của Tống Đại Lang, giả bộ làm tư thái cô gái ngoan.

Tống Đại Lang làm sao chịu được thế này, hắn thu hồi biểu cảm vân đạm phong khinh, lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, dùng thanh âm ôn nhu đến mức có thể làm người ta chết chìm nói: "Được rồi, nhưng mà nàng phải cẩn thận, đến ngồi ở bên cạnh ta". Nói xong liền xê dịch một chút trên băng ghế dài.

Vương Nhị Ny vui sướиɠ ngồi qua, hai người gắt gao ngồi cùng với nhau, Tống Đại Lang so với Vương Nhị Ny cao hơn rất nhiều, hơn nữa tay chân lại dài, tự tay dạy nàng, từ xa nhìn thấy giống như là đang ôm nhau, thân mật vô cùng.

Tống Tam Lang có cảm giác trái tim giống như bị bỏ vào hầm băng giá rét, khung cảnh kia chua xót vô cùng, không cần phải nói có bao nhiêu khó chịu, hắn là một người thông minh, lại hiểu được sắc mặt của người khác, cho tới bây giờ mọi việc đều thuận lợi, bất kể là bạn bè hay phụ nữ trong thôn, còn chưa từng gặp phải chướng ngại vật...

Kỳ thực có câu quan tâm tất loạn, Tống Tam Lang căn bản chính là bởi vì quá quan tâm cho nên mới loạn mà thôi. Vương Nhị Ny cũng không phải thật sự là thiểu nữ mười bốn tuổi, nàng cũng biết nam nhân sẽ có lúc nhịn không được, đó gọi là bản năng tự nhiên, nàng hận là ngày hôm qua còn lời ngon tiếng ngọt, hôm nay liền bại lộ việc từng nhìn trộm, nói đến nói đi, cũng chỉ là tiểu cô nương ghen tị, chỉ cần hắn quan sát một chút sẽ nhìn thấy.

Bất quá giờ phút này... Tống Tam Lang của chúng ta như một pho tượng điêu khắc đứng ở giữa sân, trong đầu chỉ có một câu.. Vương Nhị Ny tức giận, nàng không thích mình...

Tống Đại Lang cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng, bởi vì khoảng cách gần có thể nhìn thấy cái cố trắng nõn, hắn cực lực khắc chế mới không có nhịn xuống hôn lên, bỗng nhiên dư quang khóe mắt nhìn thấy Tống Tam Lang thất hồn lạc phách, trong lòng hắn hiểu rõ, thầm thở dài một hơi, trong đầu lập tức có ý

"Nương tử, ta muốn đem chăn đệm đi giặt, nàng học với Tam Lang đi?" Tống Đại Lang giống như vô tình nói.

"Ta đây cũng muốn đi giặt đệm chăn!" Vương Nhị Ny vội vàng nói.

Tống Đại Lang trầm mặt: "Nghe lời, nàng không phải muốn học đan sọt sao? Lại muốn đi giặt chăn đệm"

"À, ta đã biết". Vương Nhị Ny ủ rũ nói.

Tống Đại Lang thấy lời nói có chút nặng, sờ sờ đầu của Vương Nhị Ny, lại ôn nhu nói: "Thế này mới ngoan, một lát nữa, nàng phải nghe lời của Tam Lang ca"

Nhìn thân ảnh Tống Đại Lang đi xa, Vương Nhị Ny quay đầu, căn bản là không nói tiếng nào

"Nương tử, nàng có phải đang giận không?". Tống Tam Lang chỉ mê mang tạm thời, hắn rất nhanh liền khôi phục sức chiến đâu, hắn cũng không tín là không dỗ được nha đầu kia. Vương Nhị Ny tước cành liễu trong tay, xem như không nghe thấy...

"Nương tử, nàng tước cảnh liễu sai rồi... Ta nói nàng nghe, phải làm như thẽ này". Tống Tam Lang thấy cảnh liễu đáng thương bị Vương Nhị Ny tước chỉ còn lại có một nửa.

Tay Tống Tam Lang vương ra, bản năng Vương Nhị Ny liên kháng cự... Một hồi tới lui, con dao lại cắt trúng ngón trỏ của Vương Nhị Ny, lập tức máu chảy ra. Vương Nhị Ny đau muốn rụt tay về, lại bị Tống Tam Lang kéo qua, trực tiếp ngậm vào trong miệng.

"Huynh mau buông ra!", Vương Nhị Ny thấy Tống Tam Lang dùng ánh mắt cực nóng nhìn bản thân, một điểm cũng không ngại bẩn, trong lòng thẹn thùng, ngay cả cảm giác đau đớn cũng mất hết, chỉ cảm thấy từ cổ đến gò má đều đỏ lên.

Tống Tam Lang ôn nhu liếʍ liếʍ ngón tay của Vương Nhị Ny, còn có chút da^ʍ mị cắn một ngụm, hàm chứa tươi cười, xứng với dung mạo anh tuấn kia, khỏi cần phải nói có bao nhiêu phong lưu phóng khoáng...

"Còn đau không?"

"Ta... Ta đi đây!", Vương Nhị Ny thẹn thùng rút tay về, lập tức đứng lên, nhưng mà không đợi nàng bước đi, đã bịTống Tam Lang ôm lấy từ phía sau, hơi thở nam tính quen thuộc kia đập vào mặt, khiẽn Vương Nhị Ny run sợ, cảm thấy giống như, kỳ thực... Nàng cũng không phải tức giận.

Tống Tam Lang chôn đầu ở gáy trắng của Vương Nhị Ny, ôn nhu nói: "Kỳ thực ta không ghét bỏ ngực phẳng của nàng! Ta... A, nương tử sao lại cắn ta! Đừng đi"

Vương Nhị Ny hầm hừ chạy về trong phòng, nghĩ rằng, sắc lang chính làsắc lang, xém chút nữa lại bị hắn lừa gạt, còn tưởng rằng... Mỗi ngày chỉ biẽt nghĩ đến ngực to, nàng lại nhìn bộ ngực phẳng của mình, khóc không ra nước mắt, ngươi nhanh lớn một chút đi a, nàng cũng không muốn làm Thái Bình công chúa.