Chương 22

Buổi chiều, thời điểm Hồ Yến Lai đào rau dại luôn thất thần, luôn lưu ý phụ cận có hay không cái thân ảnh cao lớn kia không. Mãi cho đến khi trời sắp tối rồi, lúc này mới tiếc nuối mà trở về nhà.

Ai ngờ vừa rẽ vào một con đường, ở góc tường nhìn thấy một bóng người, nàng tức khắc kinh hô ra tiếng, “Vương Nhị Ma Tử!”

Vương Nhị Ma Tử nhận ra nàng, vội vàng đi lên, “Thúy Thúy có khỏe không? Hôm nay ta gặp được Khánh gia thúc thúc, hắn nói năm ngày sau làm ta đi nhà hắn đón Thúy Thúy. Thúy Thúy còn tốt sao?”

Đi đến gần, Hồ Yến Lai mới thấy rõ hắn một thân chật vật. Trên người đều là bùn đất, ngay cả trên mặt đều là tím tím xanh xanh, vừa thấy liền biết chính là bị người đánh.

“Khánh đại thúc đánh ngươi? Có phải hay không?”

Vương Nhị Ma Tử lắc đầu, “Không có việc gì, ngươi không cần cùng Thúy Thúy nói. Khánh gia thúc thúc không phải cố ý. Thúy Thúy đâu, Thúy Thúy có khỏe không?”

Hồ Yến Lai vì cuộc sống của bọn họ về sau sinh ra một tia buồn sầu, “Thúy Thúy một chút cũng không tốt. Khánh Kiều Kiều luôn khi dễ nàng, việc hôn nhân cùng Huyện thái gia thất bại, hiện tại thân phận trong nhà không khác gì con châu chấu, muội muội nàng đem đồ vật của Thúy Thúy cướp đoạt sạch sẽ.”

“Tuy nhiên đêm qua nhà Khánh đại thúc gia ồn ào đến tận khuya, còn nghe thấy tiếng đánh người. Thúy Thúy nói không phải đánh nàng, cũng không biết là thật hay giả.”

Hai người đều suy nghĩ: Như thế nào lại không đánh Thúy Thúy được chứ? Thúy Thúy không muốn gả cho Huyện thái gia, ngỗ nghịch với cha mẹ Khánh gia, khẳng định là bị đánh thật sự hung ác mới có thể bức Khánh phụ nhả ra.

Vương Nhị Ma Tử hốc mắt đỏ lên, một đôi bàn tay nắm chặt, đột nhiên xoay người từ đường nhỏ đi mất.

Hồ Yến Lai đã sớm đã quên khi ra cửa Thúy Thúy nhắn nhủ nàng, ôm một sọt rau dại nghĩ đem cho Khánh gia một nửa, thuận tiện đem chuyện mới vừa rồi nhìn thấy Vương Nhị Ma Tử nói cho Thúy Thúy.

Còn chưa có bước vào viện môn, liền nghe thấy bên trong la hét ầm ĩ thành một mảnh. Một chân bước vào, thấy ba bốn bà tử cường tráng làm thành một đoàn đang lôi kéo Khánh Thúy Thúy ra bên ngoài.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Khánh phụ không thể cùng phụ nhân lôi kéo, ở một bên gào khan, Khánh mẫu cùng Khánh Kiều Kiều bị mấy cái phụ nhân phía sau chặn lại, không thể nào chen đi lên.

Hồ Yến Lai nơi nào còn xem không hiểu. Cũng không rảnh lo lắng, đột nhiên lao ra ngoài cửa, gân cổ lên liền kêu.

—— “Người tới, mọi người mau tới, đoạt người, cường đạo vào thôn đoạt tiểu cô nương.”

***

Hoa Khê thôn, Khánh gia.

Trong viện ngoài viện đứng đầy đều là thôn dân Hoa Khê thôn, có chút người mới vừa rồi nghe thấy tiếng la, trong tay cầm cái cuốc đi tới, tới gần Khánh gia, tốp năm tốp ba vào nhà chính muốn đám bà tử đang lôi kéo người giải thích nguyên do.

Lí chính đại nhân đã bị người thỉnh đến nhà chính ở giữa an tọa, trừ bỏ lí chính, còn có hai người tuổi tác lớn, ăn mặc thập phần đại khí, nhìn ra là mấy lão giả trong thôn, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Ngoài phòng đám đang người xem náo nhiệt, đột nhiên có người giương giọng hô: “Lão tộc công Triệu gia đại phòng tới rồi.”

Khánh Thúy Thúy theo cửa sổ bắc phòng ngó ra xem, chỉ thấy đám người nhường ra một cái đường nhỏ, một vị lão giả đã ở tuổi cổ lai hi tinh thần minh mẫn, bên tay chống quải trượng, một bước một, bước đi không ngừng, thẳng đến vào chủ vị nhà chính ngồi xuống.

Trên bàn có ba người, bao gồm cả lí chính ở bên trong, thấy hắn tới, đều là biểu tình cung kính, đứng dậy chắp tay thăm hỏi. Đây là người tuổi tác lớn nhất Hoa Khê thôn, cũng là lão tộc công một trong ba họ lớn trong thôn, Triệu gia, mỗi khi trong thôn có đại sự, đều phải có vị này ra mặt quyết đoán.

Nàng không đoán trước được hôn sự của chính mình thế nhưng nháo đến lớn như vậy.