Chương 20

Tôi lại một lần nữa dâng trào cảm giác phẫn nộ. Nhưng cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại. Cho dù sự không cam lòng và ghen tuông có lớn hơn nữa thì sau cùng chúng cũng không giúp ích được gì cho tôi, khiến tôi không thể không ép buộc mình bình tĩnh lại. Dù sao tôi cũng là một vị thần sống lâu như vậy. Hơn nữa làm sao để che dấu sự ưu tư của mình, không để bất kỳ kẻ nào nhìn ra sự chán nản cất giấu bên dưới chỉ cao khí ngang *, loại kỹ xảo này được tôi diễn vô cùng thành thục.

* Chỉ cao khí ngang: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế hay chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý.

Tất nhiên Hera phải vô cùng kiêu ngạo hơn nữa còn nóng nảy âm trầm. Bất kỳ cảm xúc mềm yếu nào bị lộ ra cũng là lỗi lầm không thể tha thứ. Tôi có quá nhiều kẻ thù, mặc dù phần lớn bọn họ đều cho rằng tôi khắt khe vô lý mới gây thù chuốc oán. Nếu một lần nữa tôi không đứng thẳng lưng, làm bộ tất cả các việc Zeus làm hoàn toàn không tạo ra bất kỳ thương tổn nào, bị bọn họ nhìn ra phần mềm yếu kia, cuối cùng hậu quả sẽ như thế nào, cho dù bây giờ chỉ mới suy nghĩ kỹ một chút cũng khiến tôi phát run.

Tất cả các vị thần đều biết tôi nóng nảy ghen tuông, nhưng mà sợ rằng bọn họ chỉ biết cái loại hành động đó thuần túy là do sự tôn nghiêm bị xúc phạm. Tình yêu đối với các vị thần sống quá lâu mà nói quả là một chuyện nực cười. Ngay cả bản thân nữ hoàng tình yêu cũng không ngừng thay đổi tình nhân thì còn có thể trông cậy vào những vị thần đã sớm nhìn thấu mọi thứ mất đi hứng thú với mọi vật có thể trung thủy hay sao?

Cho nên, dù bây giờ nhìn thoáng qua tất cả đều tốt đẹp, vô cùng hài hòa, dù tôi buông thả một khoảng thời gian, đắm chìm trong mối tình đầu hạnh phúc của thiếu nữ mà không sợ bị ai phát hiện, thì lý trí vô cùng hiếm thấy đã kéo tôi lại.

Chuyện tôi cần phải làm không phải là lắng nghe những lời lải nhải tỏ tình ngu xuẩn không ngừng mà làm một nữ thần lý trí tỉnh táo. Tôi phải sớm tìm cách thoát khỏi cái trò chơi tìm mật mã nhàm chán này, càng sớm thoát khỏi giấc mộng đẹp như cơn ác mộng này, hung hăng thụi một cú vào gương mặt tự cho là đúng của Hades. Tất nhiên anh ấy vô cùng tốt bụng, nhưng tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào thương hại dù ở bất kỳ hình thức nào.

Xin lỗi, bát cháo nóng nhà anh ấy còn chưa có nguội kia kìa. Hãy tiết kiệm một chút một công sức giữ lại mà đối phó với người vợ lạnh lùng như tảng băng cho đến tận bây giờ chưa bao giờ cười đi.

Im lặng làm động tác ói mửa với Hades, tôi biết mình tỏ ra rất không biết điều, nhưng một màn trước mắt thật sự khiến cho người ta không cách nào nhẫn nại. Nếu không tìm một việc gì đó rời sự chú ý thì tôi thật muốn phát điên.

Ai có thể tưởng tượng một gia đình mấy ngàn năm năm hết tết đến cũng không gặp mặt thậm chí ngay cả lời cũng không muốn nói duy chỉ hình thức chém chém gϊếŧ gϊếŧ ngồi chung một chỗ, lại còn trong tình cảnh ăn cơm “hòa thuận vui vẻ” chứ? Nhìn bức tranh anh em đoàn kết gần gũi, tôi cảm thấy nổi hết da gà, gáy lạnh toát. Trong lúc khổ sở muốn suy nghĩ vui vẻ một chút, chúng tôi có phải được coi là gia đình số một thần giới hay không?

Không nhìn nữ thần đất đai đang ngồi ở đầu, tầm mắt tôi quét qua các anh chị em của mình theo thứ tự. Mặt Hades không có cảm xúc, Poseidon buồn bực không vui, Zeus và Demeter đang chụm đầu không biết nói cái gì, mà Hestia mang biểu cảm của một nữ tư tế, nghiêm cẩn ăn thức ăn trước mặt mình. Tôi ngây ngốc cắn cái thìa. Những thứ rối loạn hỏng bét không biết đến từ đâu và lũ tiểu quỷ đối nghịch với tôi còn chưa ra đời. Đỉnh Olympus cũng chưa xuất hiện. Trải qua một lần đại chiến, tộc người khổng lồ tổn thất vô vùng nặng nề, có rất nhiều dòng tộc bị xóa sổ vĩnh viễn. Mặc dù những nơi chúng tôi ở đều đã được sửa chữa xong nhưng không thể che giấu được mùi vị của sự suy tàn.

Nhưng mà, tôi nhìn Zues, kẻ đang ha hả cười thật lớn, chua chát nói, với sự “nỗ lực” không ngừng nghỉ bên dưới của hắn, rất nhanh chóng nơi này sẽ ngổn ngang nhét đầy các tên nhãi con có huyết thống nửa người nửa thần. Thời thiếu niên hắn thuần khiết bao nhiêu thì thanh xuân và tráng niên lộn xộn bấy nhiêu. Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi cảm thấy chỉ cần hắn còn sống là có thể sinh con đẻ cái. Dường như hắn rất hứng thú hồ thiên hồ địa* kéo tất cả lên trên giường làm bậy.

* Hồ thiên hồ địa: Một lời miệt thị hành vi kiêu ngạo, vô lối.

Bàn ăn rất lớn và dài, nhưng trừ Zeus và Demeter to nhỏ với nhau thì chỉ nghe thấy tiếng nhai thức ăn. Lúc đó không cảm thấy gì cả bởi vì phần lớn sinh lực của tôi dùng để phóng tia lửa điện lên người Demeter. Nhưng đối với các sự việc đã trải qua tôi vẫn còn sức chống cự, cho nên cơ bản là duy trì thái độ hòa nhã ôn hòa yên lặng quan sát bốn phía.

“Ta rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một lúc, các con cứ từ từ ăn”.

Mẹ của chúng tôi đứng lên, đẩy cái đĩa trước mặt, gật đầu tùy ý một cái rồi ưu nhã rời đi. Đối với mạch nước ngầm núp dưới bàn ăn đang âm thầm dâng cao kia, bà giả bộ coi như không nhìn thấy. Bà thống hận người đàn ông đã không còn có thể cãi nhau với bà, cho nên đối với những đứa trẻ chúng tôi cũng chỉ có làm những vai trò này mà thôi. Tiếp theo phát sinh những chuyện gì, rõ ràng biểu hiện của bà là không muốn nhúng tay.

Bà vừa rời đi, Poseidon cũng đứng dậy, âm trầm nhìn Zeus một cái rồi nghênh ngang rời đi. Tôi vô cùng hứng thú nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ấy. Nói thật, từ trước đến nay tôi không hề có nhiều chú ý đối với người anh trai này. Trong ký ức của tôi, anh ấy hung ác u ám, dã tâm bừng bừng, hơn nữa còn vô cùng tàn nhẫn, từ nhỏ đã như vậy. Anh ấy thích nhìn kẻ khác thống khổ la hét khóc lóc, tùy tâm sở dục, muốn làm cái gì sẽ làm bằng được cái đó. Cái tính cách đó sau khi đến biển khơi lại càng được bộc lộ rõ.

Tất nhiên, anh ấy cũng định phản kháng Zeus nhưng lại thất bại. Sau đó anh ấy đem hết những oán hận này đặt lên chúng tôi. Cảm thấy chúng tôi đứng về phía Zeus, đó là sự phản bội vô liêm sỉ. Khi đó tôi chưa bao giờ chú ý đến người anh em xấu tính này, ngay cả khi anh ấy thất bại chạy đến biển khơi cũng là nghe người ta kể lại. Trong lòng trừ có chút ngạc nhiên và phiền muộn, nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp lại Poseidon ra, cái gì cũng không nghĩ đến.

Chúng tôi quả nhiên không hổ danh là người một nhà có chảy chung một dòng máu, đều tự cao tự đại ích kỷ máu lạnh như vậy.

Hiển nhiên, Zeus phát hiện ra sự bất thường của Poseidon, nhưng hắn lại cười vô cùng sáng lạn, ngay cả lông mày cũng không động một cái, thản nhiên tiếp tục cười nói với Demeter như cũ, thỉnh thoảng nhìn Hestia với ánh mắt thân thiết. Tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì theo trí nhớ Zeus rất ghét Hades, vừa nghe đến tên anh ấy cũng bừng bừng giận dữ. Nhưng giờ phút này mặc dù chưa nói tới việc hắn có ý định lấy lòng, nhưng hành động nói chuyện với người anh nhiều tuổi nhất này luôn duy trì sự tôn kính.

Âm thầm cười châm biếm, tôn kính? Cái từ này mà liên quan đến Zeus thật khiến người ta hoảng sợ. Tôi thật sự không thể nhớ ra hắn có thể lễ phép đối với kẻ nào. Thật giống như ngay từ khi quen biết, hắn đã là một tên khốn luôn dương dương tự đắc tự cho mình là bất phàm.

Hắn đang làm cái gì vậy? Cố ý lôi kéo chúng tôi, muốn bài xích Poseidon khỏi cái “Gia đình đệ nhất thần giới” hay sao? Nếu đổi lại là phiên bản trưởng thành của Zeus, hắn sẽ không nhẫn nại với bất kỳ kẻ nào, chỉ gầm thét dùng sấm sét thiêu kẻ chống đối thành tro bụi. Tôi nhìn hắn, nhìn hắn dùng ngón tay chọc chọc cái đĩa ăn trước mặt, khóe miệng nở nụ cười. Nếu không phải làm vợ chồng với hắn nhiều năm, khi đó tôi tuyệt đối không hề nhìn ra sự vui thích của hắn giống như biểu hiện trên gương mặt. Đó là hành động nhỏ khi hắn cảm thấy nhàm chán.

Bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo. Nên như thế, nên như vậy, phải khẳng định rằng Zeus không giống như đại đa số người đều cho rằng hắn không có đầu óc. Hắn xảo quyệt như rắn, khi cần thiết còn có thể rất hèn hạ. Nhưng cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ suy nghĩ về điều này.

Lúc hắn điên cuồng theo đuổi tôi, khẳng định tuyên bố rằng không phải tôi thì sẽ không lập gia đình, hắn có bất kỳ tình cảm nào đối với tôi hay không? Tất cả các vị thần đều biết, quan hệ giữa tôi và Hades rất tốt, mà chưa tính đến việc hắn lấy ai làm vợ thì đối với những việc lần này nhất định Hestia và Demeter sẽ tỏ ra bất mãn mà từ đó đứng về phía Poseidon. Muốn ổn định nội bộ, thủ đoạn tốt nhất chính là hôn nhân. Hestia đã sớm thề thốt cả đời không lấy chồng, tính cách Demeter mềm yếu ôn hòa sợ rằng không chèn ép được các nữ thần khác, còn tôi lại hống hách ngang ngược không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, còn có một lòng mê luyến hắn, thật sự là một ứng viên tốt. Hơn nữa, quan trọng nhất là, dù sao chúng tôi cũng là người một nhà, trên người cùng chảy dòng máu được thề nguyền từ các thần vương đời trước. Tuy ngoài miệng Zeus không nói, nhưng tôi vẫn biết hắn vẫn luôn tự hào về huyết thống của mình. Hắn luôn cảm thấy chỉ có huyết thống như vậy mới có thể sinh ra đứa trẻ có tư cách kế thừa ngai vàng của hắn.

Rất đáng tiếc là không một đứa nào do chúng tôi hạ sinh có thể khiến hắn hài lòng. Chỉ cần ánh mắt của người thường cũng biết hắn đối với Apollo và Dionysus có sự yêu thích. Tôi chắc chắn điều hắn bất mãn duy nhất là máu của chúng không thuần chủng.

“Hera, thử cái này đi, chị nhất định sẽ thích”.

Hình như thấy tôi thất thần, Zeus nở nụ cười lấy lòng đẩy một ly rượu hoàng kim về phía tôi. Bên trong là màu rượu đỏ tươi, nhẹ nhàng dao động.

Ánh mặt trời thật ấm áp, nụ cười và tóc hắn cùng nhau lấp lánh, thật khiến người ta hoa cả mắt. Đổi lại trước đây, chỉ cần hắn cười một cái với tôi như vậy, tôi đã sớm đỏ bừng mặt. Nhưng bây giờ, ngồi trước hắn không còn là Hera người đàn bà ngốc nghếch chỉ biết đùng đùng nổi giận. Mà nhiều thứ một khi đã nhìn thấu, tôi chỉ cảm thấy rét lạnh.

Nhìn qua rượu trong ly như máu tươi. Bỗng nhiên tôi thấy thật buồn nôn, không nhịn được đứng lên, đánh đổ ly rượu, nhìn dòng chất lỏng như máu kia tạo ra một vệt dài trên bàn.

“Thật xin lỗi, ta có chút không thoải mái”.

Vừa nói, tôi vừa nôn mửa mấy tiếng. Không để ý đến ánh mắt của bọn họ, che miệng chạy ra ngoài. Zeus gọi tôi mấy tiếng, biết hắn chỉ là ảo ảnh, nhưng trong đoạn trí nhớ kia, tôi thật sự sợ hãi, tôi sợ hắn đuổi theo, cho nên ôm váy chạy ra khỏi cái phòng khách hoa lệ kia.

Vai và đầu gối khẽ run. Tôi căn chặt răng. Những việc này sao bây giờ tôi mới nghĩ đến? Chẳng phải từ sớm đã bắt đầu mơ hồ nghi ngờ, nhưng lại không có bằng chứng mà là một lần nữa nhìn lại, những ảo mộng bị tôi cho là nhàm chán gạt bỏ lại dần dần biến thành cơn ác mộng ngày càng chân thực.

Nếu ngay từ lúc bắt đầu tất cả đều là giả thì rốt cuộc thứ gì mới là thật?

“Hera”.

Không phải là giọng nói của Zeus, nhưng vẫn khiến tôi bị dọa một trận, quay đầu nhìn Hades cau mày đứng phía sau.

“Rốt cuộc em bị làm sao? Giống như bị nữ thần báo thù đuổi theo phía sau vậy”.

Tôi nhào tới, gắt gao túm cổ áo anh ấy. Anh ấy mở to mắt, kinh ngạc nhìn tôi.

“Đây chính là điều anh muốn hay sao? Nói cho em biết tất cả chỉ là ảo mộng, nói cho em biết tất cả đều là giả, cho nên không cần vì nó mà thống khổ, không cần vì nó mà lưu luyến. Tốt nhất nên giống như anh vậy, vứt bỏ tất cả, giả bộ cái gì cũng không biết đúng không? Nói cho em biết, Hades, đây chính là mục đích của anh đúng không!”.

“Nhất định em bị điên rồi”.

Anh ấy vừa giận vừa sợ, nắm lấy cổ tay tôi mà mắng. Tôi nhìn vào đôi mắt đen cùng gương mặt tái nhợt, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ hận anh ấy như vậy. Tôi nên đánh vỡ cái ảo ảnh này, bất kể phải trả bằng cái giá nào cũng phải kết thúc vở kịch này. Nhưng đầu tôi rất đau, trước mắt tối đen, trời đất quay cuồng. Cuối cùng không thể khống chế được ngã về phía Hades.

Xung quanh quay tròn, trong thoáng chốc tôi nghe được giọng nói kia, không phải là của Hades người đang ôm tôi, mà là của kẻ đứng đầu Âm phủ đã đem mình chôn trong bóng tối và cái chết.

“Đừng giãy giụa, đừng nóng nảy, đừng tức giận. Ngủ một giấc, em sẽ tìm được sự thật mà em muốn”.

Nếu còn một chút sức lực, tôi tuyệt đối giơ một ngón tay giữa với anh ấy.

Đi mà tìm sự thật của anh, cái giấc mộng biếи ŧɦái này, tôi không muốn chơi.