Chương 10.1: Vòng ba (1)

Chợ ngựa phía nam huyện Lâm An nhộn nhịp người qua lại, phi thường náo nhiệt, có người đang hối hả giao hàng, có quý công tử nhàn nhã đi dạo ngắm ngựa, có người bán hàng rong lớn tiếng bán hàng.

Trình Nhược Lan bồi Tiêu Anh Tuyết đi dạo, không chỉ để cảm ơn Tiêu Anh Tuyết đã gửi cho nàng những dược liệu quý giá giúp nàng bình phục trong thời gian ngắn mà còn để thực hiện lợi hứa của mình.

Tiêu Anh Tuyết cầm một chiếc chong chóng nhỏ nhắn, xin xắn trong tay, hứng thú nhìn các đồ vật bày bán hai bên đường.

Một nữ tử bán trâm nhìn thấy trên người Tiêu Ánh Tuyết mặc ty phục quý giá, đôi mắt lập tức sáng lên, nói: “Cô nương, có muốn mua trâm cài không? Nơi này của chúng ta có đủ loại trâm cài đẹp mắt, qua đây thư đi.”

Tiêu Anh Tuyết lập tức bị lời nói của nữ tử hấp dẫn, bước nhanh về phía sạp hàng. Trình Nhược Lan còn đang đi phía trước nàng, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy công chúa điện hạ đã đứng trước sạp bán trâm, chỉ có thể bất lực đi theo.

Tiêu Anh Tuyết cầm một chiếc trâm có màu xanh ngọc lục bảo, ướm thử lên đầu Trình Nhược Lan, cười hỏi: “Nhược Lan, trâm cài tóc này nhìn có đẹp không?”

Trong đầu Trình Nhược Lan chỉ nghĩ đến chuyện mua ngựa, muốn vừa mua ngựa tốt mà vẫn tiết kiệm được bạc, vì vậy nàng vô thức trả lời: “Rất đẹp”

Sau đó, Tiêu Anh Tuyết chọn thêm ba chiếc trâm cài tóc màu sắc rực rỡ rồi nói: “Ta lấy những thứ này, gói lại cho ta.”

Người bán hàng cười vui vẻ rồi nhanh chóng gói bốn chiếc trâm cài tóc được chế tác đẹp mặt bỏ vào hộp.

“Cô nương, của người đây, tổng cộng có hai mươi lượng bạc. Hoan nghênh lần sau lại ghé quá.”

“Tập Hương, trả tiền.”

Sau khi trả tiền, Tiêu Anh Tuyết lấy chiếc trâm đẹp mắt màu xanh lam đưa cho Trình Nhược Lan.

Trình Nhược Lan nhìn trâm cài tóc xinh đẹp trước mặt, có chút thụ sủng nhược kinh: “Công chúa, cái này là tặng cho ta?”

Tiêu Anh Tuyết nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Trình Nhược Lan, nhướng mày: “Đúng vậy, cái này là cho ngươi.”

“Không được phép từ chối, những đồ bản công chúa đã tặng như bát nước đổ đi. Nếu ngươi không muốn, liền vứt đi.”

Trời ạ, đây là chỗ tốt khi làm bạn cùng phú bà sao? Công chúa bá đạo ép yêu, ta rất thích. Hắc hắc.

Trình Nhược Lan nhướng mày, nở nụ cười chân thành: “Tạ ơn điện hạ.”

“Đã nói ở bên ngoài không được gọi ta là công chúa. Nhân tiện, không phải ngươi muốn đi chợ ngựa sao? Bây giờ đi thôi.”

Ở chợ ngựa, Trình Nhược Lan nhìn thấy mã phu dắt những chú ngựa cao lớn dũng mãnh, hầu hết chúng đều có bộ lông mượt mà, ánh mắt sáng ngời.

Rất nhanh Trình Nhược Lan liền có hứng thứ với ba chiếc xe ngựa đơn giản tao nhã, ngay lúc nàng định bước tới hỏi thì một giọng nói vang lên bên tai Trình Nhược Lan.

“Trình đại tiểu thư, đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp tiểu thư ở đây.”

Chỉ thấy Từ Nhạc Hiên một thân lụa xạnh, trong tay phe phẩy chiếc quạt quý giá, chậm rãi tiến về phía Trình Nhược Lan.

Từ Nhạc Hiên nhìn thấy Tiêu Anh Tuyết bên cạnh Trình Nhược Lan nghi ngờ hỏi: “Vì này là?”

Trình Nhược Lan mỉm cười trả lời: “Đây là Tiêu tiểu thư.”

Sau đó nàng hướng về phía Tiêu Anh Tuyết giới thiệu: “ Vị này chính là Từ công tử của tiêu cục Từ gia ở huyện Lâm An.”

Từ Nhạc Hiên nhìn y phục quý giá và khí chất không tầm thường của Tiêu Anh Tuyết như có điểm suy tư, sau đó chắp tay thi lễ nói: “Tại hạ, gặp qua Tiêu tiểu thư.”

Tiêu Anh Tuyết đáp lễ nói: “Tiểu nữ tử gặp qua Từ công tử.”

Sau màn chào hỏi lịch sự, Từ Nhạc Hiên lắc nhẹ chiếc quạt, khóe miệng nhàn nhạt cười, nói: “Trình đại tiểu thư, Từ mỗ còn chưa chúc mừng tiêu cục Trình gia, chúc mừng tiêu cục Trình gia đã tiến vào vòng ba của cuộc thi áp tải.”

Tiêu Anh Tuyết nghe được từ ngữ xa lạ, giương mắt nhìn Từ Nhạc Hiên hỏi: “Cuộc thi áp tải là gì?”

Từ Nhạc Hiên giải thích nói: “Cuộc thi áp tải là cuộc thi cạnh tranh giữa các tiêu cục trong huyện Lâm An của chúng ta, chia làm ba vòng đấu.”

Từ Nhạc Hiên nhìn Trình Nhược Lan: “Trình đại tiểu thư đến chợ ngựa để mua xe ngựa phải không?”

Thấy Trình Nhược Lan khẽ gật đầu, Từ Nhạc Hiên nói tiếp: “Nếu vậy, không bằng Trình đại tiểu thư tới trại nuôi ngựa của tiêu cục Từ gia ta nhìn xem, kia đều là những chú ngựa tốt nhất. Về phương diện giá cả, tiểu thư có thể yên tâm, nể mặt ta, chắc chắn sẽ để tiểu thư giá tốt nhất.”

Trình Nhược Lan suy nghĩ một hồi, liền đồng ý với yêu cầu của Từ Nhạc Hiên. “Vậy tiểu nữ đa tạ Từ công tử.”

Dù sao người ta cũng đã nói đến mức này cũng không thể từ chối ý tốt của hắn.