Chương 2.1: Thi đấu (1)

Editor: Tiểu tiên nữ

Ngày hôm sau, sau bữa sáng, Trình Nhược Lan dự định ra ngoài đi dạo, suy nghĩ kỹ càng về kế hoạch làm giàu thông qua áp tải hàng hóa và hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống đưa ra.

【Nhiệm vụ sơ cấp: Áp tải đơn hàng trị giá một trăm lượng bạc, khen thưởng:1000 điểm】

Trình Nhược Lan hỏi: “Đan Nguyệt, nhị tiểu thư ở đâu? Bữa sáng vừa rồi cũng không thấy muội ấy.”

Thần sắc Đan Nguyệt phức tạp, trả lời: “Đại tiểu thư, kể từ khi xảy ra chuyện đó, nhị tiểu thư đều ở trong phòng không muốn ra ngoài”

“Ồ, ta nên qua thăm muội ấy, dù sao ở mãi trong phòng cũng không quá tốt” Trình Nhược Lan cùng Đan Nguyệt đi hướng về phòng của nhị tiểu thư.

Nhị tiểu thư Trình Nhược Mai là hài tử của Liễu di nương. Từ nhỏ nàng đã là người hoạt bát, phóng khoáng, việc thích nhất là chọc tức phụ thân và làm nũng để phụ thân đưa đi áp tải cùng. Nguyên chủ tính tình hiền lành, là một tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ (nghĩa là con gái nhà tử tế, học rộng và cư xử đúng lễ nghi). Nàng chỉ thích ở trong nhà làm một ít nữ công, sao chép kinh thư.

Hai năm trước, khi Trình Nhược Mai đi cùng phụ thân, nàng đã gặp một thư sinh có diện mạo tuấn tú nhưng gia cảnh bần hàn. Ngay từ lần đầu gặp nàng đã nhất kiến chung tình với hắn. Bỏ ngoài tai những lời khuyên can của người nhà nàng đã cùng hắn đính ước.

Với sự giúp đỡ về tiền tài và các mối quan hệ của Trình Nhược Mai, năm nay thư sinh kia tham gia khỏa cử và trở thành cử nhân. Nhưng khi nghe tin phụ thân qua đời, thư sinh kia đi suốt đêm để tới cửa từ hôn. Trình Nhược Mai bị đả kích, không thể gượng dậy nổi, một mình trong phòng cả ngày, dù ai khuyên gì cũng không chịu ra ngoài.

Trình Nhược Lan giơ tay gõ cửa đóng kín nhưng không có người trả lời.

Đan Nguyệt nhìn cánh cửa khép chặt, trong lòng tràn đầy lo lắng “Tiểu thư, nhị tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Trình Nhược Lan cũng hơi nghi ngờ, trong lòng có chút lo lắng.

Sẽ không thực sự vì loại cặn bã đó mà nghĩ quẩn chứ?

Không đáng! Muội muội!

“Đan Nguyệt lùi lại một bước”

Đan Nguyệt không hiểu tiểu thư muốn làm gì nhưng nàng vẫn thành thật lùi lại một bước.

“Bang” một tiếng

Cánh cửa vốn đang đóng liền bị Trình Nhược Lan đá ra.

Trình Nhược Lan vỗ vỗ bụi trên váy, quay đầu nhìn Đan Nguyệt đang ngơ ngác đứng một chỗ, nói: “Vào thôi, Đan Nguyệt!”

Đan Nguyệt mê mang theo tiểu thư vào phòng. Trong lòng nàng không khỏi đặt lên vô vàn suy nghĩ: “sao tiểu thư từ một cô nương hiền lành lại đột nhiên trở nên... thô lỗ như vậy??”

Vào phòng, chỉ thấy trên bàn tròn rải rác điểm tâm thừa. Sau khi đi qua tấm bình phong được làm bằng ngọc lục bảo sơn vàng, kéo màn che giường sang hai bên liền nhìn thấy Trình Nhược Mai đang ngủ say. Lúc đầu trong lòng Trình Nhược Lan còn hơi lo lắng cuối cùng có thể bỏ xuống.

Trong giấc ngủ, Trình Nhược Mai mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn mình, đột nhiên liền tỉnh dậy.

Nàng ta giật mình nhìn Trình Nhược Lan và Đan Nguyệt đang nhìn mình chằm chằm, sau khi từ từ bình tĩnh lại, nàng nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại xuất hiện trong phòng ta?”

Nàng nhìn ánh mắt khó hiểu của Trình Nhược Mai, có chút xấu hổ, sờ mũi nói: “Haha, ta muốn rủ muội cùng đi ra ngoài dạo xung quanh một chút, muội có muốn đi ra ngoài với ta không? Coi như là đi giải sầu.”

Trình Nhược Mai dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng, trong ấn tượng của nàng ta, đại tỷ vốn không thích ra ngoài, sao hôm nay lại trở nên bất thường như vậy?

Bất quá, trong nhà gặp biến cố như vậy, hơn nữa chính mình xác thật cũng nên tỉnh lại, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, liền đồng ý đề nghị của Trình Nhược Lan.

Trong thời gian Trình Nhược Mai ở trong phòng, cuối cùng nàng cũng thông suốt, dựa vào gì mà nàng phải buồn bực vì một nam tử, mà đầu sỏ gây tội lại tiêu dao tự tại ? Nàng đột nhiên cảm thấy chính mình thật ngốc! Sao nàng có thể ngu xuẩn như vậy?

Hai tay Trình Nhược Mai vốc một ít nước lạnh lên mặt, nàng cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.

Huyện Lâm An là huyện thịnh vượng và sôi động nhất ở phủ An Khánh. Người dân chen chúc nhau trên con đường đá xanh, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, đan xen vào nhau tạo thành một khung cảnh vô cùng đẹp mắt.

Trình Nhược Lan tò mò nhìn khung cảnh xung quanh, cuối cùng lúc này nàng cũng có cảm giác thuộc về thế giới xa lạ này.

“ Hồ lô ngao đường đây, hồ lô ngao đường ngon và đẹp mắt đây! Mau tới ăn thử!”

Trình Nhược Lan nhìn thấy người bán hàng rong trên đường đang cầm một chuỗi dài hồ lô ngao đường. Lớp ngoài phủ một lớp đường trong suốt khiến người ta muốn nếm thử xem nó có thực sự ngon đến thế không.

“ Lão bản, bao nhiêu lượng một xiên?”

“Hai xu một xiên.”

“Vậy cho ta ba xiên.”

“Được, cô nương lấy đi.”

Trình Nhược Lan lấy ba xiên hồ lô, sau đó đưa cho Trình Nhược Mai và Đan Nguyệt mỗi người một xiên.

Vừa định cắn một miếng, đột nhiên trông thấy phía trước có rất nhiều người đang tụ tập, tiếng ồn ào và phấn khích được truyền ra từ đám đông.

Trình Nhược Lan dùng hết sức chen lên phía trước, nhìn thấy một mảnh giấy màu vàng dán trên bức tường đá. Mặt trên viết đại khái ý là : Cuộc thi áp tải ba năm một lần sắp bắt đầu. Để tham gia cuộc thi vui lòng đến phía Tây Nam của huyện để đăng ký trong vòng ba ngày, quá thời hạn sẽ không chờ”