Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Làm Giàu Của Tiêu Cục Đại Tiểu Thư

Chương 3.1: Gặp mặt (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba ngày sau, cuộc thi áp tải chính thức bắt đầu.

Cuộc thi áp tải được diễn ra tại quảng trường trung tâm huyện Lâm An. Lúc này vẫn còn sớm, xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập xem náo nhiệt.

Khi nhóm người của Trình Nhược Lan tới, bên trong đã đứng chật kín người. Ở giữa vòng tròn bên trong là một bục gỗ tròn khổng lồ, phía sau treo một lá cờ màu vàng, trên đó viết: nghi thức mở màn sắp bắt đầu.

“Đông đông đông” Một lão nhân khuôn mặt nghiêm túc, mái tóc hoa râm gõ chiếc chiêng trong tay.

“Tất cả thí sinh dự thi đều đã đến đủ. Hiện tại ta tuyên bố cuộc thi áp tải đại tài lần thứ mười hai chính thức được bắt đầu.”

“Vòng đầu tiên, mời giám khảo vào bàn”

Chỉ thấy trên bục gỗ, ba người theo thứ tự mà đi lên, dẫn đầu là một nam tử trung niên, có dáng người cường tráng cao lớn. Vị thứ hai là một nam tử gầy gò với đôi mắt như đại bàng khiến người ta không tự giác mà sinh ra sợ hãi. Cuối cùng là một nam tử trông khá bình thường.

Theo thứ tự là Từ Như Hải, Quan Chi Lâm, Vương Đại Dũng, ba người này đều là nhân vật nổi tiếng trong giới áp tải. Ba người họ đảm nhận vai trò giám khảo, có thể thấy tri phủ đối với cuộc thi áp tải năm nay khá coi trọng.

Đột nhiên một gã sai vặt đi lên sân khấu, để sát vào tai lão nhân gõ chiêng, không biết nói gí đó, trong nháy mắt biểu tình lão nhân gia càng thêm nghiêm túc. Chỉ thấy lão nhân gia lại dùng sức gõ mạnh lên chiêng, lớn tiếng nói “ Mời vị giám khảo thứ tư vào bàn!”

Ở dưới đài, Trình Nhược Lan mơ hồ như sắp ngủ, duỗi tay ngáp một cái, tối hôm qua nàng đọc sách đến khuya mới ngủ.

Nghe thấy tiếng gõ của lão nhân gia trên bục mới có chút thanh tỉnh.

Vị giám khảo thứ tư? Nghe Trình Nhược Mai nói các cuộc thi trước chỉ có ba vị giám khảo, năm nay dĩ nhiên lại có bốn vị, chắc lại là một nam tử trung niên, không thú vị.

Đột nhiên, đám người kích động, thoáng chốc hiện trường càng thêm náo nhiệt ồn ào, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc một thân áo bào màu xanh, đầu đội mũ cánh chuồn, mặt như ngọc, mày kiếm mắt sáng từ trong đám người đi tới.

Hắn cao tới thước tám, bước chân trầm ổn, cho dù đi qua đám người ầm ĩ, thần sắc cũng bình tĩnh không gợn sóng, tựa hồ ồn ào xung quanh đều không quan hệ đến hắn.

Ba nhân vật nổi tiếng trong giới áp tải trên sân khấu lập tức đứng dậy, cúi đầu hành lễ: “Tri phủ đại nhân, mời ngài ngồi.”

Cố Hàn Bách hướng ba người gật đầu, liền ngồi xuống vị trí chủ vị.

“Bây giờ đến phần hai, điểm danh”

“Tiêu cục tạ gia”

Một nam tử lưng hùm vai gấu la lớn “Chúng ta đây”

“Tiêu cục Lâm gia”

......

“Trình gia tiêu cục”

Trình Nhược Lan khẽ mở đôi môi đỏ, giọng nói trong trẻo: “Chúng ta đây”

Nghe vậy, Cố Hàn Bách nhướng mi nhìn xung quanh, chỉ thấy một nữ tử có đôi mắt trong suốt đang nhìn mình chằm chằm.

Nàng búi tóc, mặc một chiếc áo bông thêu hoa màu xanh nhạt, váy xếp ly màu xanh, đôi mắt đẹp sáng ngời, trông rất dịu dàng, đoan trang nhưng cách cư xử lại khiến người ta cảm thấy lớn mất.

Tầm mắt Trình Nhược Lan và Cố Hàn Bách chạm nhau, thấy mình bị đương sự “bắt tại trận”, thần sắc không chút hoảng loạn, ngược lại còn tươi cười xinh đẹp nhìn hắn.

Cố Hàn Bách “....”

Ánh mắt Cố Hàn Bách hơi lóe, hắn cụp mắt xuống, nhanh chóng dời tầm mắt khỏi nữ tử kia.

Trình Nhược Lan nhìn thoáng qua hành động của Cố Hàn Bách, trong lòng thậm nghĩ: tựa hồ hành vi của cô có chút dọa hắn.

“Đã điểm danh xong, hiện tại sẽ bắt đầu vòng thi thứ nhất: Lý thuyết”

“Người tham gia hãy xếp hàng vào phòng để hoàn thành bài thi. Chú ý không được phép mang theo vật phẩm không hợp quy cử, nếu phát hiện sẽ lập tức hủy tư cách thi”

Trong phòng có bàn gỗ đàn hương đỏ được sắp xếp ngay ngắn, trên bàn có bút lông, mực, giấy và mực dùng để làm bài thi.

Các thí sinh nhanh chóng tìm chỗ ngồi và chờ được phát đề.

Khi Trình Nhược Lan nhận được đề thi, đầu tiên nàng lướt qua một lượt và phát hiện đều là kiến thức trong năm cuốn sách đó, nàng thở phào nhẹ nhõm, cầm bút lông lên bắt đầu viết nhanh.

Khi còn nhỏ Trình Nhược Lan đã học thư pháp, nàng còn biết sử dụng bút lông, bằng không trong vòng ba ngày nàng không thể học xong thư pháp được.

Trong phút chốc, cả căn phòng trở nên im lặng.

Sau khi Trình Nhược Lan viết xong các đáp án, nàng kiểm tra lại cả bài, phát hiện không vấn đề gì, liền nộp bài đi ra ngoài.

A, kỳ thi hành hạ nàng mấy ngày nay cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi Trình Nhược Lan và Đan Nguyệt bước ra, ba người bàn bạc liền đi Mãn Xuân lâu- tửu lâu lớn nhất huyện Lâm An để ăn một bữa thật ngon.

Mãn Xuân lâu rất náo nhiệt với những ly rượu và nhiều khách tới lui. Lầu một là nơi dân thường đến dùng bữa, lầu hai và lầu ba là nơi những khách quý ở lại và dùng bữa. Trên bàn bày những món ăn ngon đẹp mắt không khỏi khiến người ta thèm thuồng, tiểu nhị không ngừng chạy tới chạy lui các lầu.

Đám người Trình Nhược Lan đang định tìm một bàn trống ở lầu một để ngồi xống thì nhìn thấy Từ Nhạc Hiên đang đi về phía họ.

Từ Nhạc Hiên nhẹ nhàng vẫy chiếc quạt của mình, cúi đầu chào Trình Nhược Lan và những người khác: “Trình đại tiểu thư, Trình nhị tiểu thư, thật trùng hợp khi gặp các ngươi ở đây! Không biết hôm nay Từ mỗ có được vinh hạnh chiếu cố nhị vị tiểu thư không?”

Trình Nhược Lan khẽ mỉm cười nói: “Từ công tử đã nói như vậy, nếu chúng ta không đồng ý sợ là sẽ không hợp lễ nghĩa, nếu đã như vậy chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

Không có đạo lý người ta mời mà không đáp ứng huống chi hiện tại tiêu cục cũng đang đóng cửa, tiết kiệm được khoản nào hay khoản đó.

“Haha, Trình tiểu thư quả là người sảng khoái, quả là trăm nghe không bằng một thấy”

Tiểu nhị nhìn thấy Từ Nhạc Hiên, ánh mắt liền sáng lên, vị này chính là khách quý của Mãn Xuân lâu, vội vàng tới chào hỏi: “Từ gia, hai vị tiểu thư, mời quan bên này.”
« Chương TrướcChương Tiếp »