Chương 4: Làm sủng phi quả là không dễ dàng

Cô cẩn thận nói, ánh mắt sáng ngời không chút âm mưu, vui vẻ như một đứa trẻ. Đồ ăn trong cung thật sự rất ngon, món nào cũng phải trụng trong nước hầm gà, cho dù kiếp trước không thiếu tiền cũng khó có thể thưởng thức được những món như vậy. Chưa kể một bữa có thể thưởng thức tận 7-8 món, thực đơn mỗi ngày lại không giống nhau quả thực rất đáng mong chờ.Thái tử nhìn cô cười cười" Chỉ cần nàng thích là được, ta còn sợ nàng lần đầu tới sẽ không quen."

Thái tử tự mình rót hai ly rượu ánh mắt nhìn cô sâu thẳm, từ từ bước đến. Nụ cười của hắn thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô thần hồn điên đảo hô hấp dần trở nên hỗn loạn.

Không được phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Cô xấu hổ hơi cúi đầu xuống, để lộ ra phần nhỏ chiếc cổ xinh đẹp.

Cho đến khi một bàn tay thon thả dừng lại trước mặt.

"Rượu hợp cẩn."

Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, trước khi cô kịp phản ứng, liền bị nhét ly rượu vào tay, móc cổ tay vào nhau uống một hơi cạn sạch.

Một giọt rượu theo khóe miệng của hắn rơi xuống, lướt qua yết hầu, lại rơi trên vạt áo của hắn.

Bọn họ kề sát nhau, cách lớp xiêm y mỏng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng trên người hắn, trong không khí tràn đầy mùi gỗ tùng nhàn nhạt trên người đối phương, giống như tuyết tùng lạnh thấu xương, trong trẻo nhưng cao quý lại nhịn không được khiến người ta muốn cùng trầm luân.

Ninh Dung có chút ngơ ngác, trong ánh mắt không rõ ý tứ của đối phương, đỏ mặt, cũng uống một hơi cạn sạch.

Chỉ sau một chén rượu thôi lại làm Ninh Dung cảm thấy có chút say.

Cô nheo mắt ngượng ngùng, không để ý tới thâm ý chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt Thái tử.

Ngay khi cô cho rằng đối phương muốn cùng cô tiến thêm một bước.

Hắn lại thờ ơ hỏi "Ta còn chưa biết khuê danh Thái tử phi là gì".

Ninh Dung ôn nhu nói "Thϊếp thân là Ninh Dung"".

Nàng đỏ mặt cười, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Ninh Dung tính toán rất tốt, dù sao đã xuyên sử lập gia đình, lại còn gả cho thái tử, hẳn là không còn cơ hội để nuôi lại một chú cún con.

Nếu không thể thoát khỏi vận mệnh, không bằng vui vẻ thích ứng.

Bây giờ mới chỉ là năm Khang Hi thứ 34, cách ngày Thái tử bị phế còn rất xa, cô miễn cưỡng có thể thoải mái làm Thái tử phi, miễn cưỡng mỗi ngày ăn mười bảy mười tám món ngon tính ra cũng không tệ.

Lại nói, Thái tử Doãn Nhưng cũng rất tốt có thể chấp nhận được.

Thái tử không nói thêm gì nữa, ánh mắt bị cô thu hút. Nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng đôi môi nóng bỏng đỏ rực ánh mắt mờ đυ.c mạnh mẽ hôn xuống, đẩy người cô nhẹ nhàng nằm xuống giường.

"Điện hạ..." Bị nam nhân đè lên người, Ninh Dung có chút xấu hổ, cô bất an bấm ngón tay, ánh mắt ngập nước, nhìn chằm chằm Thái tử, muốn nói lại thôi.

Ánh mắt Thái tử đυ.c ngầu, như là động tình, lại như có như không, khiến người ta không thấy rõ, bất quá đối diện với ánh mắt đẫm nước của Ninh Dung, thanh âm rốt cuộc hòa hoãn vài phần, hắn một tay che mắt cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Đừng khóc, ta sẽ nhẹ nhàng".

Hai người giằng co suốt đêm, tiếng kêu kẽo kẹt dữ dội của giường dần dần biến mất.

Thu Nhị Đan Quế đứng ở ngoài cửa, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều rất vui mừng.

Việc Thái tử phi được sủng ái chỉ là vấn đề thời gian bởi nhan sắc của nàng đâu phải hạng tép tôm nào cũng có thể so sánh, nhưng việc làm đến tận giờ này không tránh khỏi khiến người ta lo lắng cho sức khoẻ của người.

Đến giờ khắc này, hai người mới chậm rãi thở ra một hơi.

Chủ tử được sủng ái, các cô ở Dục Khánh cung mới có thể có chỗ đứng.

Chủ yếu là chủ tử ngàn vạn lần cũng đừng tái phạm hồ đồ. Vào cung rồi thì nên đem những thứ không nên nghĩ buông xuống, an an ổn ổn làm sủng phi của Thái Tử.

*

Ngày hôm sau khi Ninh Dung tỉnh lại, Thái tử còn đang ngủ say, cô khó khăn xoay người, chớp mắt, nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

Cả đêm, nhìn mãi vẫn không thấy chán, Thái tử quả thật là dáng vẻ phi phàm.

Giờ phút này đôi mắt hắn khép lại, sống mũi cao, mái tóc đen xõa xuống quấn lấy tóc cô có chút gì đó vương vấn, lông mi như chiếc quạt nhỏ theo hô hấp mà khẽ động.

Nhìn hồi lâu, cô khẽ nhắm mắt lại khuyên nhủ chính mình, cẩu nam nhân chính là cẩu nam nhân, khuôn mặt có anh tuấn đến mấy cũng không dùng được.

Đây chính là một nam nhân cổ đại bị tư tưởng phong kiến giam cầm, tam thê tứ thϊếp.

Đang lúc nghĩ ngợi, Thái tử cảnh giác mở mắt ra, vẻ hung ác trong mắt chợt loé lên rồi biến mất, khi cô nhìn qua, lại lập tức khôi phục thành bộ dáng ôn nhu như cũ.

Hắn cười trêu chọc, sáng sớm giọng nói của hắn có hơi khàn"Thái tử phi, sớm như vậy đã nhìn chằm chằm ta, trên mặt ta có chữ sao."

"Điện hạ lại trêu ta".Ninh Dung ngượng ngùng cúi đầu, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện hai vệt đỏ hồng.

Sáng sớm đã ôm chặt lấy cô hôn một cái, nếu không phải còn nhớ phải đi thỉnh an, vị Thái Tử này chắc sẽ không định buông tha cho cô mất.

Sau khi cả hai đã bình tĩnh lại, mới cho gọi cung nữ tiến vào.

Ngồi ở trước bàn trang điểm, Ninh Dung nhìn qua gương, nhìn thấy lão ma ma trong cung, nâng mâm đi vào, vui vẻ thu lấy chiếc khăn, bộ dáng trân trọng, chọc cho nàng đỏ mặt, thật có chút ngượng ngùng.

Người xưa rất cởi mở.

Đôi mắt xinh đẹp đầy ẩm ướt khiến người ta vừa nhìn một cái liền muốn yêu thương, trân trọng . Thấy Thái tử nhìn lại, cô hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Thái tử bật cười, ngữ khí sủng nịnh, "Thái tử phi sao lại nhìn ta như vậy? Mau nhanh một chút, nếu trễ nữa những thứ nàng muốn ăn đều sẽ nguội".

"Điện hạ!" Ninh Dung giận dỗi lườm hắn.

Trong điện các cung nữ đều lén cười, chủ tử tình cảm tốt, các cô tự nhiên cũng sẽ thoải mái tự tại.

Thu Nhị, Đan Quế trên mặt ý cười càng sâu, động tác trên tay càng lúc càng nhẹ nhàng.

Đúng lúc này, tiểu cung nữ ngoài điện tiến lên bẩm báo, "Điện hạ, nương nương, trắc phúc tấn cùng tiểu cách cách tới thỉnh an".

Tay Thu Nhị chợt khựng lại, cây trâm vốn muốn cài liền cũng khựng lại, khẽ nhìn Ninh Dung đầy khẩn trương.

Nương nương gả vào vốn là bất đắc dĩ, nhưng ngàn vạn lần đừng bởi vì Thái tử có thϊếp thất, gây ra chuyện gì.

Ninh Dung lại không hề phát giác, ngón tay trắng mịn nắm lấy cây trâm, chậm rãi cài vào trong tóc, nàng xoay người hỏi Thái tử: "Điện hạ, đẹp không?"

Đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn qua, rực rỡ như sao, hai má ửng đỏ, kiều diễm ướŧ áŧ.

Ánh mắt Thái tử tối sầm, nhìn cô không biết nghĩ tới cái gì, khàn giọng: "Thái tử phi dung mạo phi phàm dĩ nhiên đều rất đẹp".

Dĩ nhiên là đẹp mắt, nếu như không phải là quá đẹp mắt, hắn hôm qua sao lại có thể liền không dò la nàng, liền cùng nàng viên phòng.

Hai má Ninh Dung càng ngày càng đỏ.