Chương 7: Nàng có dự cảm, trong vòng hai ngày, nàng có thể đột phá tầng thứ nhất

Vụ hè kết thúc, Hứa gia đã ăn thịt thỏ được vài ngày, trong nhà vẫn còn treo mấy con thỏ hun khói, bên cạnh chuồng gà còn có mấy l*иg thỏ.Sau khi Như Ý bắt thỏ được ba ngày liên tục, nghe được bà nội Hứa nói: "Phải chi thỏ còn sống thì tốt rồi, có thể nuôi thêm mấy ngày, còn có thể sinh ra thỏ con." Nói xong, Như Ý lại mang về thêm hai con thỏ nhỏ nữa, để nuôi.

Ngày đầu tiên Như Ý bắt được đôi thỏ, buổi tối ăn thịt thỏ hầm khoai tây nóng hổi, ăn xong liền ghiền, hầu như ngày nào nàng cũng bắt vài con thỏ, hận không thể chờ đợi để ăn hết.

Không phải cô tham lam, à không, phải là cô tham ăn, chủ yếu bởi vì động vật biến dị ở mạt thế chứa đầy năng lượng nên thịt ăn không ngon, để cho hiện tại nồi thịt thỏ hầm khoai tây chinh phục được cô.

Trần Dung Dung cũng vì nồi thịt thỏ hầm mỗi ngày mà sữa ùa lên, khiến cho nguyên bản Hứa Cát Tường chỉ mới tính là béo đối với thời đại này chân chính trở thành tiểu mập mạp.

Hứa Như Ý nhẹ nhàng thở ra, em bé thật sự quá yếu, mỗi ngày trừ bỏ uống sữa chính là ngủ, còn có khóc lớn, khó trách lúc mạt thế hầu như chưa thấy qua trẻ sơ sinh.

Hứa Cát Tường vừa mới đến sinh được tròn trăng, đa số thời gian đều là đang ngủ,lúc tỉnh phần lớn thời gian là để uống sữa, thời điểm ngắn ngủi khi tỉnh thì biểu hiện khiến cho người trong nhà yêu thích, nhất là Như Ý.

Ở trong sách hắn chính là một tỷ khống, hiện tại Như Ý là dị năng giả hệ mộc, quanh hơi thở nhẹ nhàng càng làm cho người ta muốn lại gần. Như Ý cũng là thích đứa bé cả ngày đối với nàng lộ ra "nụ cười không răng" này.

Hứa Dao cũng không có lại tìm đến Hứa Bình An, nàng hiện tại với Hứa Bình An xác thực không thân, chỉ là biết sơ sơ, không thể cứ thế vồ tới. Trước mắt đối với nàng quan trọng nhất là lợi dụng không gian để trồng thực phẩm, thời gian trong không gian của nàng nhanh hơn thời gian bên ngoài tới 5 lần. Trong không gian năm ngày, bên ngoài một ngày, dùng để trồng lương thực là tốt nhất, có thể mau chóng thu hoạch.

Phiền toái chính là không gian cần phải tự đi vào và trồng thực phẩm. Nàng năm nay mới năm tuổi, trước kia thân thể do ăn không tốt, cơ thể cũng không khỏe mạnh, căn bản không có sức lực để phát triển nhiều. Hơn nữa cũng không có hạt giống, hạt giống hiện tại đều là thừa dịp người nhà ra ngoài làm việc mà lợi dụng không gian để trộm.

Chuyện lương thực chưa giải quyết xong, nàng cũng không có tâm trạng đi tấn công Hứa Bình An trước. Hơn nữa khoảng cách Hứa Bình An gặp gia gia hắn còn tới mười năm, nàng rất tin tưởng chính mình, mười năm thời gian cũng đủ làm cho Hứa Bình An đối với chính mình khăng khăng một mực.

Thu hoạch lúa mạch xong liền tới gieo trồng vụ hè, thời tiết mùa này là vất vả nhất, nhưng cũng không thể bỏ không làm, không có lúa mạch để nhặt, Hứa Bình An cùng Hứa Như Ý liền không cần đi theo xuống ruộng.

Hứa Bình An trở về cuộc sống khi trước, sáng sớm ăn cơm xong, liền đi lên núi đào rau dại, hái cỏ heo, chỉ là hiện tại có nhiều thêm một người.

Hứa Như Ý ở trên núi như chuột yêu gạo, vui đến quên trời quên đất. Phát ra dị năng hệ mộc, từng rừng cây bãi cỏ đều hấp thu cuồn cuộn không ngừng, sinh ra năng lượng, cảm giác được năng lượng trong cơ thể chậm rãi di chuyển, lại trả về một ít, làm cho núi rừng càng thêm bừng bừng sức sống.

Nàng có dự cảm, trong vòng hai ngày, nàng có thể đột phá tầng thứ nhất.

Hứa Bình An trong một chút không chú ý, em gái đã chạy đến sâu trong núi, vội vàng chạy tới: "Như Ý, đừng lại đi sâu vào trong, bên trong rất nguy hiểm, có lợn rừng, nó có thể ăn thịt người." Đây là lời nói mà người lớn thường dùng để dọa con nít, không cho đi vào trong núi nói.

Ngọn núi bên cạnh Hứa gia thôn không có tên, dù sao người trong thôn nói lên trên núi, đều biết là ngọn núi này, trên thực tế mặt sau của nó còn có vài dãy núi, bất quá cũng không có ai đi qua.

Trước giải phóng, trên núi thường xuyên có lợn rừng chạy ra, đạp hư hoa màu còn có làm chết người. Thời điểm giải phóng, có dân binh chuyên môn mang theo vũ khí tới đánh lợn rừng, đánh chết rất nhiều con, không chỉ lợn rừng còn có sói, từ đó về sau lợn rừng liền ít đi, dư lại vài con buộc phải quay về sâu trong núi sinh sôi nảy nở.

"Không có việc gì, anh ơi, anh đừng quên em có sức lực rất lớn, có lợn rừng cũng không sợ."

Hứa Bình An ngẫm lại, Như Ý có sức lực lớn thì hắn biết, một cục đá mà nàng có thể biến thành một phấn. Hắn trộm thử, nhặt cục đá rồi dùng sức niết, sau liền đau tay ba ngày.

Như Ý hướng về núi sâu cũng có nguyên nhân, hiện tại mọi người đều thiếu thịt ăn, nếu lên núi rồi thì cũng tự nhiên không thể bỏ qua, có thể nói bên ngoài rừng đã không tìm thấy con mồi, gà rừng cũng không có.

Càng đi vào trong núi, trời càng tối, bốn phía thực yên tĩnh, chỉ có tiếng chim kêu. Hứa Bình An cảm thấy u ám, có chút sợ hãi, định bảo Như Ý quay lại thì bỗng nhiên có một con gà rừng chạy đến.

"A, thực sự có gà rừng." Hứa Bình An hô lên. Ngay khi anh ta định lao tới và chộp lấy nó, Như Ý đã nhặt một viên đá và ném nó một cái thật mạnh.

"Wow, Như Ý, em giỏi quá." Nói xong anh ta chạy tới và nhặt con gà rừng lên.

"Con gà rừng này rất béo a, xách lên liền thấy nặng." Hứa Bình An hưng phấn nói.

Lần đầu tiên thì chỉ có gà rừng, sau đó đến thỏ hoang. Cuối cùng trước khi đi, đột nhiên ở đâu lao ra một con lợn rừng đυ.ng vào cây rồi ngã xuống đất.

Hứa Bình An: !!!

Như Ý: (>﹏<)

"Nhiều như vậy, hay là chúng ta trở về gọi chú đến?" Mặc dù em gái rất khỏe, nhưng nhiều như vậy cũng không dễ dàng a.

"Không cần đâu." nói xong Như Ý liền mang gà rừng và thỏ hoang để trên cái sọt sau lưng, còn một tay túm lợn rừng một cái, kéo một trong hai chân sau của lợn rừng, dễ dàng tiến lên vài bước.