Chương 19: Bệnh tim

Thể trạng Úc Noãn ốm yếu, các quý nhân ở Trường An đều biết. Cũng không phải là mọi người quản rộng, trọng điểm là Úc Đại tiểu thư đi đến nơi nào sắc mặt cũng tái nhợt, thần sắc yếu đuối không chịu nổi. Quả thực là gọi người thương tiếc, cũng không ít quý nữ nói nàng giả vờ.

Trường An đương thời đều xem gầy mới đẹp. Thân thể Úc Đại tiểu thư vốn dĩ không được tốt lắm, lại liều mạng giảm cân, kết quả chính là thân thể càng yếu. Hiển nhiên, loại chuyện này ấm lạnh tự biết, cũng không ai hiểu được.

Phủ Sùng Bắc Hầu bồi dưỡng đại phu, hiển nhiên y pháp cao minh. Cách tấm lụa mỏng chẩn mạch xong, đại phu vuốt râu nhíu mày nói: “Sợ là chứng hung thống(*), lại hư dương dễ ngất xỉu. Quý nhân e là bị sinh non, thêm thể hàn, hay nhịn đói, tích tụ quá độ làm tổn hại tâm huyết……”

(*): Hung thống là chỉ chứng trạng đau vùng ngực, bao gồm vị trí hai tạng Tâm Phế ở Thượng tiêu

Tần Khắc Chi nghe như lọt vào sương mù, có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi mau nói cách chữa trị luôn đi! Nói luôn cả phương thuốc, cụ thể là làm như thế nào?”

Đại phu xấu hổ cúi đầu nói: “Cái này…. Phương pháp cổ xưa có nói, chứng đau tim không có cách cứu. Mà hiện tại cũng không thể cứu. Quý nhân hẳn nên điều dưỡng thêm, dùng nhiều lương thực ngũ cốc, bình tâm tĩnh khí, kéo dài tuổi thọ.”

Điều đại phu nói tất nhiên có đạo lý, nhưng lại càng giống như chưa nói gì.

Phiên dịch một chút, cách trị liệu cụ thể chính là ăn uống điều độ, điều dưỡng cơ thể, không suy nghĩ quá nhiều. Sau đó chờ chết là được.

Sắc mặt Tần Khắc Chi đã xanh nay lại càng xanh hơn. Hắn nhíu chặt mày, ăn nói khí phách: “Bất luận như thế nào, ngươi đều phải tìm biện pháp cho ta! Bằng không nuôi ngươi làm gì!”

Đại phu có chút khó xử, một bó tuổi lại còn bị một tiểu tử không hiểu y thuật làm khó xử, nhưng cũng đành thở dài: “Thế tử chớ có khó xử lão phu. Cho dù tìm hết thành Trường An, lão phu dám chắc chắn không có một đại phu nào có thể chữa chứng bệnh này….. Tuy lão phu vô năng, nhưng làm cho quý nhân sống lâu thêm mấy năm vẫn có thể.”

Thực ra cũng không phải không có biện pháp, vẫn còn có cách. Nghe đồn rằng, vương triều hoàng thất có lưu lại sách cổ Kim Qùy. Chính là tiền triều y thánh trứ danh, nổi tiếng gần xa, biến mất đã lâu, bên trong là phương thuốc chuyên trị bệnh nan y.

Nhưng nghe đồn cũng chỉ là nghe đồn, đây lại là thiếu niên nhà quý tộc. Tuy xuất thân từ quý tộc, nhưng đến góc áo của hoàng đế cũng chưa sờ được. Hướng bọn hắn giải thích cũng vô ích, nói cũng như không.

Đại phu đã nói như thế, đủ thấy Úc Đại tiểu thư thật là hồng nhan bạc mệnh. Mặc dù nổi danh ở Trường An, bất quá cũng chỉ là hồi ức.

Tần Uyển Khanh ở một bên nghe, rất thức thời mà vô thanh vô tức.

Nàng ta cũng không muốn ở lại tại thời điểm xúi quẩy như vậy, nhưng bản thân lại tranh thủ được vui vẻ. Nàng ta muốn lén về phòng, vụиɠ ŧяộʍ che chăn cười để không ai biết. Mà hiện tại chỉ có đứa ngốc mới để lòi đuôi, mấy nam nhân ở đây đều đang khẩn trương, nàng ta cũng không thể khiến bọn hắn xem nàng ta là nữ nhân độc ác được.

Úc Noãn cũng xem như là chết có ý nghĩa, sớm chết sớm siêu sinh.

Con người là như vậy, chán ghét một người, trên người họ có khuyết điểm gì đều thấy đáng giá. Thực rõ ràng, Tần Đại tiểu thư cũng không cảm thấy chính mình …….

Úc Noãn ở trong phòng chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là trần nhà trong sương phòng của phủ Sùng Bắc Hầu, cùng đường vân phức tạp của màn giường.

Nha hoàn Thanh Tuyền vui sướиɠ nói: “Đại tiểu thư, người tỉnh rồi!”

Úc Noãn gật đầu, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Hầu hạ ta thay quần áo đã.”

Thanh Tuyền khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, đại phu nói thân thể người yếu, muốn người nằm nhiều chút. Không bằng như Thế tử an bài, ở lại Hầu phủ hai ngày được không? Xe ngựa xóc nảy, chỉ sợ thân thể…….”

Úc Noãn nhẹ giọng đánh gãy, sửa sang lại sợi tóc, nhìn thẳng gương đồng nói: “Không cần, hôm nay liền đi.”

Với tính cách của Úc Đại tiểu thư tất nhiên không hy vọng người khác nhìn nàng ốm yếu. Tuy rằng tình cảnh hiện tại, gả cho Tần Khắc Chi là lựa chọn tốt nhất, nhưng lấy bệnh ra ăn vạ ở nhà người khác tĩnh dưỡng, loại này mặt dày mày dạn, cũng chỉ có kẻ ngu dốt mới làm. Phủ Sùng Bắc Hầu và phủ Trung Quốc công, không nhiều không ít cũng có tí giao tình, nàng nhân lúc bị bệnh ở lại, nói như thế nào cũng không thông, lại không phải là bất tỉnh nhân sự. Không thể bởi vì muốn gả cho Tần Khắc Chi liền đánh mất ưu nhã và cao quý.

Bản thân Úc Noãn không định nghĩ nhưng đó là sự thật. Nàng gả cho ai đều không sao cả, có thể sống một ngày thì sống một ngày.

Huống chi, hiện tại chỉ mới bắt đầu.

Chờ nàng bị buộc bất đắc dĩ gả cho Thích Hàn Thời, hai người kia mới chính thức bắt đầu giương cung bạt kiếm.

Ách, là nàng đơn phương tìm đường chết, mà nam chủ chưa bao giờ động thủ đối với nữ nhân, điểm này xem ra còn rất ưu nhã thân sĩ. Rốt cục Úc Đại tiểu thư tìm chết, thật sự không thể tìm bao quát được.

Sắc mặt nàng tái nhợt được nha hoàn đỡ ra ngoài, đối với sắc mặt nôn nóng của Tần Khắc Chi nói: “Mới vừa rồi là ta đường đột, cơ thể không khỏe làm Thế tử và Đại tiểu thư lo lắng vì ta… Là ta không chu toàn.”

Tần Khắc Chi nhíu mày, có chút vội vàng nói: “Đại tiểu thư trăm triệu không cần nói như thế, đại phu nói thân thể nàng yếu, vẫn là nằm một hồi mới tốt.”

Hắn nghĩ kỹ rồi, ngàn vạn không thể nói cho Úc Noãn biết nàng có bệnh tim. Tâm bệnh này của nàng, chỉ sợ phu thê quận chúa Nam Hoa đều biết, chỉ là không nói cho nàng mà thôi.

Chỉ sợ Úc Đại tiểu thư biết được bản thân bạc mệnh, tiêu cực thê lương, đối với thân thể càng thêm bất lợi.

Nhưng mà cho dù có chim đầu đàn là hắn cũng khó lòng phòng bị người khác.

Tần Uyển Khanh thành khẩn lo lắng, mắt đẹp phiếm hồng, kéo tay Úc Noãn nói: “Ta cũng không biết Úc Đại tiểu thư có bệnh tim. Quá khứ đều là ta hiểu lầm ngươi, mong ngươi chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Úc Noãn cứng đờ nhìn nàng ta một cái: “................”