Chương 6: Bạch Liên Hoa

Tâm sinh ý nghĩ thương xót, một đôi mắt hạnh phiếm hồng khẽ nâng lên, sau đó tựa hồ có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, ngây ngốc chảy xuống một hàng nước mắt.

Ở bên cạnh nàng là tỷ muội Nguyên Tĩnh của nàng, nàng ấy lau nước mắt, nhẹ nhàng an ủi.

Nguyên Tĩnh cũng là đích nữ thế gia, hơn nữa là bạn thanh mai trúc mã với Úc Đại tiểu thư. Nhưng Úc Đại tiểu thư là hắc liên hoa, còn Nguyên Tĩnh là một cô nương thật sự thiện tâm. Trong nguyên tác không miêu tả quá nhiều về nàng ấy, nhưng sau khi ở bên nhau mấy ngày nay, Úc Noãn cảm thấy nàng là một cô nương không tồi. Đặt ở hiện tại tuyệt đối là người có tam quan ngay thẳng, cũng không biết hai người họ ở chung như thế nào, thấy thế nào cũng không có tiếng nói chung.

Tần Khắc Chi ngồi xuống trước mặt nữ thần, có chút do dự đứng ngồi không yên, nhẹ giọng an ủi nói: “Úc Đại tiểu thư, chuyện xảy ra ở phủ Sùng Bắc Hầu, Khắc Chi thật sự….. Nàng mắng ta, đánh ta cũng được, chỉ cần không tổn thương bản thân! Bằng không… Bằng không Khắc Chi không thể nào an tâm!”

Úc Noãn bị Nguyên Tĩnh kéo tay, qua một lúc lâu sau, nhu nhược thở dài nói: “A Noãn sao dám trách tội Thế tử? Bất luận quan hệ giữa ta và Tần Đại tiểu thư như thế nào, đều sẽ không….. Sẽ không trách đến trên người huynh, huynh lại là người chính trực, ta còn không kịp cảm kích vì huynh đã giúp ta.”

Nàng nói lời này thập phần vi diệu, tựa hồ ám chỉ có người phía sau giở trò, lại giống như chỉ là nói nàng và Tần Uyển Khanh xưa nay quan hệ không tốt.

Quả nhiên, sắc mặt Tần Khắc Chi khẽ biến, đứng dậy nói: “Quả thật là muội ấy?!”

Hắn đã sớm bị nữ thần lừa đến choáng váng đầu óc. Trước đây Úc Noãn tiếp xúc với hắn, mặc dù cũng thoáng thân cận, nhưng trước sau không mặn không nhạt, đây chính là lần đầu đối với hắn tự xưng là "A Noãn", có thể thấy được là nàng nguyện ý ỷ lại hắn!

Úc Noãn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, rơi lệ nói: “Không phải… Mặc dù Uyển Khanh và ta có nhiều bất đồng, nhưng ta tin tỷ ấy vẫn là cô nương lương thiện. Thế tử đừng nghi ngờ nàng, ta không muốn huynh vì ta mà hủy hoại tình cảm huynh muội.”

Lúc này Nguyên Tĩnh một bên lên tiếng, nàng ấy nhíu mày khuyên nhủ Úc Noãn nói: “A Noãn chính là quá mức lương thiện, không phải người nhà họ Chu đã nói, trước khi chuyện kia xảy ra là Tần Uyển Khanh kêu ma ma nhà nàng ta…..”

Úc Noãn ngơ ngẩn lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần nói nữa, về sau cũng đừng nhắc đến.”

Nàng ngước đôi mắt vừa sáng vừa trong lên, ưu thương nhìn chăm chú vào Tần Khắc Chi: “Thế tử, huynh cứ coi như chưa nghe gì đi.”

Tần Khắc Chi nổi giận đều bị nàng nhìn thấy, đứng bật dậy như là gà trống bại trận, đi đi lại lại trong phòng lớn, lại không cam lòng nói: “Bất luận có phải muội ấy hay không, ta cũng không muốn nàng cho… Gả cho cái tên ngu xuẩn hạ lưu kia!”

Hai mắt hắn dường như đỏ lên, tiến lên nắm tay nàng chân thành nói: “Đại tiểu thư tin tưởng ta, ta đối với nàng là một mảnh chân thành, nàng nếu như lương thiện như thế thì càng không nên bị đối đãi như vậy! Chu gia kia là con vợ lẽ, làm sao xứng với nàng? Ta, hay là ta đi kêu hắn, kêu hắn không được cưới nàng!”

Úc Noãn làm như đã hao tổn tinh thần đến nói không nên lời, chỉ là ngồi một góc ở đó, qua sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Lòng tốt của Thế tử, A Noãn rất cảm kích. Chỉ là A Noãn không muốn tổn thương người khác, ta nguyện ý để mọi người đều vui vẻ. Lời này của huynh, đừng nên nói lần nào nữa.”

Lấy trình độ bạch liên của Đại tiểu thư, rõ ràng dù nàng có muốn liều chết với nam chủ cũng sẽ không nói thẳng. Dù sao muốn trải qua ngày tháng vui vẻ, thịnh thế bạch liên đây sao có thể bị OOC.

Tần Khắc Chi có vẻ bực bội, lại dường như không có cách nào với nàng, hắn ngồi thẳng lưng nói: “Chuyện này nàng không cần quản ta, ta sẽ tận lực…..”

Úc Noãn bị Nguyên Tĩnh ôm lấy, một câu cũng không nói, lại nghe Nguyên Tĩnh nói: “Thế tử đi trước đi, ta ở lại bồi A Noãn một lát, mấy ngày nay nàng ấy quá khổ sở rồi.”

Tần Khắc Chi có chút lưu luyến, nhưng hắn cũng không làm được gì, vì thế cũng chỉ có thể đứng dậy rời đi. Trước khi đi còn không quên dặn dò thị nữ tiếp đãi hai vị cô nương bên trong, không được xảy ra sơ xuất.

Úc Noãn ở trong phòng cũng không làm gì, chỉ biết tủi thân rơi lệ. Nhận được sự an ủi của Nguyên Tĩnh, lại bị cô nương Nguyên Tĩnh cưỡng ép, "bất đắc dĩ" phải dùng chút thức ăn. Tâm tình nàng tốt, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Cuối cùng, Úc Noãn vẫn nói: “Chúng ta đi thôi, ta muốn đến phủ của tỷ, đã lâu không bái kiến Nguyên bá mẫu. Cũng là ta thất lễ, không nên chỉ lo cho chính mình…..”

Nguyên Tĩnh vội vàng trấn an nói: “Sao có thể? Mẫu thân ta tất nhiên sẽ thông cảm cho muội. Nếu muội đến, bà ấy cũng sẽ xuống bếp làm món điểm tâm mà muội thích, không thể nào lạnh nhạt với muội đâu.”

Hai người đang nói chuyện, trên đầu mang nón có màng lụa mỏng, được thị nữ chậm rãi đỡ xuống lầu.

Nhưng mà vừa mới đi được vài bước, đã nghe thấy tiếng nói ở đằng trước.

“Huynh trưởng ngươi thua bạc, không phải đã nói ngươi chuẩn bị thành thân nên có rất nhiều bạc, kêu người đưa bạc sao? Bạc đâu?!”

Ngữ khí giống như đang đùa giỡn, nhưng lại cực kỳ hung hãn.

Úc Noãn tức khắc sững người, ánh mắt khẽ chuyển sau tấm lụa màu xanh lục, chậm rãi đối mặt với mấy người bên trong, nàng nhìn thấy sườn mặt nghiêng của một nam nhân bình thường.

Vóc dáng Chu Hàm thon dài cao lớn, nhưng ngoại hình và y phục bình thường khiến hắn mờ nhạt trong biển người. Lúc này hắn đang trầm mặc tiếp nhận sự khinh thường và trào phúng của người khác.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai gặp, cảm ơn các đại gia~

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!