Chương 10: Tâm sự của Vương Lôi

Lúc này, xe của Tiểu Mẫn và Vương Lôi xuất hiện bên vệ đường trong công viên .

"Chị Lôi, chị không sao chứ?" Sau khi xuống xe, Tiểu Mẫn đỡ Vương Lôi và nói.

"Hmm...chị không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi..." Trong lời nói của Vương Lôi vẫn có chút say sưa.

"Haizz... Lôi tỷ, chị nói xem, uống nhiều rượu như vậy làm gì? Nhìn xem vừa rồi chị thảm như thế nào, Lão Trương cùng Tiểu Lục đều ở ngoài xem kịch hay."

"Tiểu Mẫn... em nói... chị có phải là một người mẹ tốt không?"

"Chị Lôi, em nghĩ..."

"Quên đi, Tiểu Mẫn, đi dạo với chị một lát..."

Vương Lôi cắt ngang câu trả lời của Tiểu Mẫn, như thể sự do dự nhỏ đó đã cho cô ấy biết câu trả lời.

Thời tiết đầu hè rất trong lành, hai người đi dạo một lúc rồi đi đến hàng rào ven sông, Vương Lôi chống khuỷu tay lên lan can, hướng mặt sang bờ đối diện, gió thổi tung mái tóc và vạt áo gió mỏng manh của cô. Một đôi chân bọc trong tất lụa đen tuyệt đẹp thấp thoáng trong váy. Mùi rượu trên người cô xen lẫn với một chút mùi xạ hương của Chanel, khiến ngay cả Tiểu Mẫn là phụ nữ cũng bị say đắm bởi vẻ đẹp này của Vương Lôi.

"Chị Lôi, chị đẹp quá..." Tiểu Mẫn đứng bên cạnh, chống cằm nói với bà chủ của mình.

Vương Lôi nhìn thành phố trước mắt được phản chiếu bởi hồ nước, làn gió nhẹ thổi qua trên khuôn mặt ửng hồng vì rượu của cô cũng mang đi phần nào cơn say.

"Xinh đẹp chỉ là vẻ ngoài nhất thời, ai có thể sống cả đời bằng khuôn mặt? Em không cần trả lời, chị cũng biết, chị không phải là một người mẹ tốt, cũng không phải là một nhà lãnh đạo giỏi, chị không quản lý gia đình hay điều hành công ty được một cách tốt nhất, chị chỉ là một hạt bụi trôi dạt trong xã hội suốt bao năm qua. Mối quan hệ giữa chị và chồng không thể suôn sẻ đến ngày hôm nay. Em cũng biết một người phụ nữ thật khó thành danh trong ngành người mẫu như thế nào." Vương Lôi xúc động nói.

"Chị Lôi, thật ra mọi người đều công nhận chị là lãnh đạo giỏi, công ty vẫn luôn có hậu thuẫn làm ăn, chị chưa bao giờ đối xử tệ với chúng em, hơn nữa, mặc dù Tiểu Bằng bỏ học sớm, nhưng đây hoàn toàn là chủ ý của chính nó, hơn nữa là cũng không trách được chị. Nó cũng không có học những cái xấu, không dính vào tệ nạn xã hội, đã là sự thành công rồi. Bây giờ, các thế hệ thứ hai của những ngôi sao giàu có, v.v., có rất nhiều đứa gây rắc rối ở khắp mọi nơi, nhưng Tiểu Bằng vẫn có thể đến công ty để làm việc, điều đó không phải tốt sao? Có lẽ sau này nó có thể kế thừa vị trí của mẹ nó để lại đấy, ha ha!"

Vương Lôi mỉm cười, liếc nhìn Tiểu Mẫn và nói: "Tiểu Mẫn, em có biết không? Chị sống ở thành phố này từ khi còn nhỏ, lúc đó chị được vô tư chạy chơi khắp nơi, đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, đến tận bây giờ có ba nơi mà chị không thể quên được. Một là Công viên Trung tâm, một là cầu Vân Môn, còn lại chính là ở đây. Đây là nơi mà Tiểu Bằng đã ba lần bỏ nhà ra đi, khi đó đối với nó, dường như dù ở đâu nó cũng sẽ thấy thoải mái hơn ở nhà. Chị là một người phụ nữ được chiều chuộng từ nhỏ và chị không biết cách chăm sóc và giáo dục con cái là gì. Chỉ cần nó không nghe lời và không làm theo ý muốn của chị, là chị sẽ lại đánh nó. Em nói xem, nếu đứa trẻ này thực sự không có tương lai, thì chị còn có tư cách làm một người mẹ sao?"

Tiểu Mẫn nói: "A! Cái này thì... Em chưa từng nghe chị nói đến trước đây"

Vương Lôi thở dài một hơi, chậm rãi tiếp tục nói: "Chiều nay chị đã nghĩ đến rất nhiều chuyện. Thực ra đây không phải là lần đầu tiên có 1 thằng tâm thần lao đến xúc phạm chị, nhưng lần này thì khác, kẻ điên kia đã bị Tiểu Bằng lao ra đạp xuống đất, không biết nó lấy đâu ra sức lực để làm vậy nữa. Và hai ngày trước, chị đã xem trộm điện thoại của nó, đoán xem chị đã thấy gì?"

Tiểu Mẫn cười nói: "Ha ha! Nó có thể lưu một số bức ảnh không đứng đắn sao?"

"Ha ha ha! Có một số bức ảnh lộn xộn đối với những chàng trai trẻ tuổi cũng bình thường, nhưng đây không phải là trọng điểm, chị đã xem được rất nhiều thông tin hóa đơn, tất cả đều là nước, điện, ga, dọn dẹp, quản lý tài sản, phí đỗ xe, v.v. Chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gia đình, chưa bao giờ hỏi han, và bố nó cũng luôn đi vắng, vậy ai là người đã giải quyết những việc linh tinh này?"

"Có phải Tiểu Bằng không?"

"Hừ, mặc dù không phải chuyện gì to tát, nhưng đối mặt với hai vị phụ huynh không hiểu chuyện, đây có lẽ là điều duy nhất nó có thể làm để duy trì mối quan hệ gia đình này? Và chị cảm thấy mình là gánh nặng khi phải nấu cho nó những bữa ăn không ngon."

"Vậy thì... vậy, chị Lôi, chịcó cảm thấy áy náy không?"

"Lão Lý và chị đều mắc nợ con trai."

Tiểu Mẫn an ủi: "Không sao đâu, chị Lôi, bây giờ chị chưa nhận ra sao? Kỳ thực em nghĩ chị còn nhiều thời gian, còn có cơ hội để bù đắp, điều chị cần là...phải học nữ công gia chánh."

Vương Lôi chớp đôi mắt khô khốc: "Đã đến lúc phải thay đổi... học cách làm một người mẹ tốt... và làm một người lãnh đạo tốt."

Cơn gió chiều đầu hè làm người ta khoan khoái cả về thể chất lẫn tinh thần, hai người nhìn tiếng còi phà lướt qua trên sông rồi dần đi xa...