Chương 4: Trẻ hư phải bị đánh

Mười phút trôi qua. Bạn nhỏ đã thoa sữa tắm đến lần thứ ba trong phòng tắm, và anh không muốn ra ngoài, đầu óc anh đang nghĩ ra nhiều cách để chống lại mẹ mình .

Lần cuối cùng anh lừa dối mẹ mình đã là nửa năm trước. Vương Lôi cùng vài bạn học cũ ăn tối ở bên ngoài, sau đó đến KTV chơi muộn, trong cơn tức giận vì không được quan tâm, đứa trẻ đã in vài tờ thông báo mất tích dán quanh chung cư. Có một tờ được dán trên bức tường gần nhà, trên tờ thông báo có viết mẹ anh là người mất trí và đã nhiều lần bỏ nhà mất tích, nếu ai biết thông tin, xin vui lòng liên hệ với cha của cô gái, Lý Thừa Bằng. Xin chân thành cảm ơn!.

Khi Vương Lôi về đến nhà, cô tò mò về thông báo tìm người mất tích trên tường nên bước tới xem, không ngờ là do chính con trai cô viết, mà cô - mẹ của nó - lại trở thành con gái của nó. Cô tức giận về nhà và khóa chặt cửa lại. Vương Lôi lao vào phòng con trai và chặn nó trong phòng bằng một cái Lăn Kim trên tay [Lăn Kim là dùng dụng cụ làm đẹp cho nữ, với hình dáng con lăn gắn các đầu kim nhỏ chi chít có tay cầm dài. Này mà lăn qua mông thì sướиɠ phải biết :))] , cùng với những chiếc gối đều bị đánh tơi bời, nhưng con trai cô, Tiểu Bằng, vẫn không biết xấu hổ vẫn thỉnh thoảng xúc phạm mẹ nó bằng biệt danh như đang ngứa đòn, thật không biết lần này đứa nhỏ có thể chống lại trận đòn của mẹ nó trong bao lâu.

Mười lăm phút trôi qua.

Vương Lôi có chút lo lắng, đứng dậy khỏi ghế sô pha, chậm rãi đến gần cửa phòng tắm, lắng nghe tiếng nước chảy bên trong xen lẫn với tiếng bọt nước rơi xuống nền.

Trước đây, Vương Lôi biết con trai Tiểu Bằng của cô thỉnh thoảng lén nhìn cô đi tắm, nhưng bây giờ thì ngược lại, Vương Lôi lại rón rén đến gần phòng tắm, giống như một con mèo đang chuẩn bị săn mồi vậy.

Mà đứa nhỏ, xuyên qua kính mờ trên cửa, đã phát hiện mẹ nó đang đi tới, bóng dáng mờ mịt không tiếng động đó ở ngay ngoài cửa, thật là đang muốn xông vào.

Lúc này, Vương Lôi lại đột nhiên hét lớn: "Tưởng là đi rửa ruột à, mau ra đây cho mẹ?"

Tiếng hét này làm người bạn nhỏ suýt nữa ngã bệt xuống đất, không biết bao nhiêu dũng khí báo cảnh sát bắt mẹ mình đã bay biến đi đâu mất rồi.

Tiểu Bằng chậm rãi nhìn về phía cửa phòng tắm và hít một hơi thật sâu, quả nhiên, tay nắm cửa đang từ từ bị người bên ngoài xoay, anh đột nhiên cảm thấy mình giống như một con cừu đang chờ bị làm thịt trong phim kinh dị, sợ tới mức tim như muốn ngừng đập.

"Mẹ đừng vào, con đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tắm xong là con ra ngay..."

Vừa nói chuyện, đứa trẻ vội đưa tay với lấy nắm đấm cửa nhưng trong số tất cả các loại khóa cửa trong nhà chỉ có phòng tắm là có tay nắm tròn, mà tay nó dính đầy bọt xà phòng nên không thể nắm chắc được.

Khi một đôi mắt sắc bén như chim ưng dần dần xuất hiện sau khe cửa hẹp, đứa trẻ mới thực sự hiểu được thế nào là không thể tránh khỏi tai họa, cửa phòng tắm từ từ mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp với thân hình quỷ dữ xuất hiện.

Người phụ nữ với đôi mắt lạnh lùng, lặng lẽ đứng đó, tay cầm một vật nho nhỏ, luồng sát khí lập tức bao trùm cả phòng tắm, còn giật mình hơn cả phim kinh dị.

Lúc này bạn nhỏ đang trần như nhộng, ngây ngô ngẩng đầu lên bắt đầu đọc thơ: "....."

Nhìn thấy bộ dạng buồn cười của con trai, Vương Lôi tức giận tiến lên một bước, giơ tay lên.

Bạn nhỏ vội vàng chống cự, liếc nhìn tay mẹ mình, hóa ra lại là cái thứ đó, kinh hãi nói: "Lại là Lăn Kim? Mẹ, con có chuyện muốn nói, con có chuyện muốn nói, con có thể giải thích mà... Mẹ, đừng tới đây! đừng đến gần! Con đang không mặc gì cả. Aaaaaaah....đau con...a...a...a...Chết tiệt! A...Mẹ không phải là mẹ con...a..a... mẹ là ác quỷ..a... ác quỷ...a.... cứu...a...cứu với."

"Nói lại cho mẹ! Ai là quỷ? Mẹ đánh chết mày. Chết đi!"

Cây lăn kim có cán bằng gỗ gụ kể từ khi Vương Lôi mua nó, cô còn chưa bao giờ được sử dụng, nhưng nó đã được bàn tay và mông của con trai cô đánh bóng trong nhiều năm.

Chung cư vào ban đêm đặc biệt sảng khoái, thỉnh thoảng có người dọc theo hành lang đi lại tập thể dục.

"Ông ơi, hình như cháu nghe thấy có người kêu cứu." Một cậu bé chừng vài tuổi đang đi dạo nói

"Ah? Đừng nói linh tinh! Chúng ta hãy về nhà thôi" Ông già bên cạnh nói.

"Ông nội, cháu thực sự nghe thấy ." Đứa trẻ nhấn mạnh một cách ngây thơ.

Ông già dừng bước, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, nhưng không nghe thấy âm thanh gì khác lạ, liền trách mắng đứa cháu nhỏ: “Ông không nghe thấy. Đi! về nhà thôi"

Đứa trẻ cũng cẩn thận lắng nghe một lần nữa, giống như thực sự không có âm thanh nào, mới lon ton chạy theo ông nội phía trước.