Chương 2: Một người vợ dưới danh nghĩa của một trợ lý

Anh ấy yêu sạch sẽ, lại kén ăn, giống y hệt mấy bà mẹ ý.

Mặc dù làm trợ lý cho anh ấy tôi kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng tôi khổ tâm lắm.

Tôi cảm thấy cơ thể hai mươi sáu tuổi của mình đang níu giữ trái tim của một bà mẹ bốn mươi tuổi.

Ngày nào tôi cũng phải lo anh ấy ăn gì, uống gì, mặc gì, đi chơi với ai, gặp nhau bao lâu, thỉnh thoảng anh ấy say tôi phải làm tài xế đưa anh ấy về.

Người bạn thân nhất của tôi phàn nàn với tôi: “Cậu đang làm công việc của một người vợ dưới danh nghĩa của một trợ lý đó.”

Sau khi cô ấy nói xong, hầu như tôi toàn lờ đi.

Nhưng mà cũng đúng thật, có người tốt nào mà mồm cứ chửi liên tục như thế không.

Để tôi cưới Lục Nhiễm thì thà tôi chết già còn hơn.

Lục Nhiễm như thói quen ngồi trên ghế sô pha, còn tôi đi pha cà phê cho anh ấy.

Trong lúc uống cà phê, Lục Nhiễm hỏi tôi: “Mấy hôm nay em đang nghỉ phép đúng không?”

Tôi cảnh giác nhìn anh ấy: “Sếp Lục, chuyện này là do chính anh phê duyệt, trắng đen rõ ràng…” Anh không thể nuốt lời.

Anh xua tay: “Anh không có ý gì khác, chỉ là anh sắp đi công tác, không có người chăm sóc An An.”

“Em có thể giúp anh thuê một người chăm sóc thú cưng, chính là kiểu ngày nào cũng sẽ đến trông mèo ấy.”

Tôi không được để anh ấy chiếm mất thời gian và không gian riêng tư của mình.

Lục Nhiễm lập tức gạt đi: “An An sợ người lạ.”

Tôi và An An nhìn nhau.

Làm sao? Tôi không được tính là người lạ à?

Lục Nhiễm khẽ liếc An An.

An An bước đến bên tôi, trìu mến dụi đầu vào chân tôi, sau đó duỗi hai chân trước trèo lên đầu gối tôi, dùng đôi mắt to xanh biếc nhìn tôi đầy đáng thương, nó còn kêu meo meo vài tiếng rất dễ thương nữa.

Chết tiệt, nó dám dùng mỹ nhân kế với tôi!

Lòng tôi vẫn đang đấu tranh dữ dội.

“Sếp Lục, thật ra đối với mấy con vật nhiều lông thì em…”

“Em chăm sóc nó nửa tháng, anh thưởng cho em 30 vạn.”

“Thực sự đối với mấy con vật nhiều lông thì em yêu không rời tay. An An dễ thương và xinh đẹp như vậy. Em cũng không yên tâm khi giao nó cho người khác. Sếp Lục, anh cứ yên tâm giao An An cho em đi. Em nhất định sẽ nuôi nấng nó mập mạp trắng trẻo.”

Tôi vỗ ngực.

Miễn là tiền đủ nhiều, chăm sóc một con mèo có là gì đâu chứ.

Kể cả chăm sóc cho con của anh ấy, tôi cũng sẵn lòng.

Nhưng trước tiên anh ấy cần lấy vợ sinh con đã.

Lục Nhiễm rất hài lòng với câu trả lời của tôi, lập tức chuyển 50 vạn cho tôi, trong đó 20 vạn là tiền ăn của An An.

Tôi nhìn con số trên tài khoản thẻ ngân hàng, nghiêm mặt hỏi Lục Nhiễm: “À thì, nhà anh còn con vật nào biết nói không?”

Lục Nhiễm: “...”