Chương 14: Phu thê gặp lại

Sáng sớm hôm sau, Sơ Ý chưng xong cháo tổ yến, khi đến bữa ăn sáng thì dọn lên bàn nhỏ.

Tiểu Lưu thị nhìn thấy cháo tổ yến được đặt trước mặt mình thì kinh ngạc nói: "Ta nhớ tổ yến mà tháng trước viện phía trước mang đến đã ăn hết rồi, sao còn vậy?"

Hai mẹ con Tô Uẩn tuy rằng không được xem trọng, đãi ngộ ngày thường so với những thϊếp thất và cô nương khác đều tệ hơn nhưng nên có vẫn có.

Mỗi tháng, viện phía trước đều mang những đồ cần thiết đến. Nhưng đồ quý giá chút đều chất lượng khá kém.

Ví như tổ yến thì là tổ yến vụn.

Tô Uẩn nói: "Hôm qua ca ca cho người mang một hộp qua đây, có hai mươi tổ, đúng lúc có thể bồi bổ thân thể cho tiểu nương."

Tiểu Lưu thị sững sốt một chút, lập tức nói: "Đó là đại công tử đưa cho con bồi bổ thân thể, tiểu nương sao có thể ăn."

Vừa nói vừa đẩy tổ yến đến trước bàn Tô Uẩn.

Tô Uẩn khuyên nhủ: "Cách hầm tổ yến này là đặc biệt xin chỗ lão đại phu, bổ khí dưỡng huyết là tốt nhất, cũng có ích cho bệnh tình của tiểu nương. Con không bệnh không đau, ăn những cái này làm gì?

"Hơn nữa, tiểu nương nếu dưỡng tốt thân thể, con cũng sẽ không lo lắng nữa."

Tiểu Lưu thị suy nghĩ một chút, vẫn bưng chén tổ yến nhỏ đổ một nửa vào trong chén không của nữ nhi, có chút tuỳ hứng nói: "Mỗi người một nửa, nếu không ta sẽ không ăn."

Không biết làm sao, Tô Uẩn chỉ có thể cùng tiểu nương mỗi người ăn một nửa.

Sơ Ý ở một bên phục vụ đột nhiên nói: "Hôm nay sắc mặt tiểu nương nhìn tựa hồ tốt hơn hôm qua, có nhiều huyết sắc hơn."

Tiểu Lưu thị nghe vậy, vuốt vuốt mặt mình cười nói: "Tối qua Uẩn nhi đốt hương định thần cho ta, ta liền ngủ thϊếp đi đến trời sáng, cả người đều thư thản hơn rất nhiều."

Lúc nghe đến hương định thần, Sơ Ý ngẩn người, sau khi nhìn thấy cô nương nhà mình khẽ lắc đầu thì xem như cái gì cũng không biết.

Tô Uẩn nhìn lại tiểu nương, quả thực cảm thấy sắc mặt tiểu nương tốt hơn nhiều so với ngày thường, trong lòng cũng càng thêm mấy phần phức tạp. Nếu như có điều kiện, sức khoẻ của tiểu nương có lẽ có thể dưỡng tốt.

Chẳng qua là tổ yến này và hương định thần đều là đồ quý giá, phải tốn rất nhiều bạc.

Mà phụ thân kia của nàng trước giờ không quản chuyện của hậu trạch, tiểu nương cũng không bao giờ tiến tới, phụ thân càng không nhớ đến còn có một thϊếp thất như vậy.

Trong ấn tượng của Tô Uẩn, tiểu nương trước giờ chưa bao giờ nói chuyện với phụ thân, thật giống như người xa lạ sống trong phủ vậy.

Phụ thân không dựa vào, vậy chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Cửa hàng không thể mở, vậy thì nghĩ cách tìm một người đáng tin cậy, trước tiên làm một cái nhà kho nhỏ để chứa một ít hương cao và phấn hương, cùng với đó là bán son, có chút thu nhập trước rồi hẵng tính.

Chẳng qua là người đáng tin hơi khó tìm, nàng là một nữ tử khuê các, làm sao có thể biết người nào, nghĩ đến điểm này nàng thấy phiền não.

Sau bữa sáng, Tô Uẩn bắt đầu cùng Sơ Ý, còn có Chúc ma ma cùng làm hương cao.

Tiểu Lưu thị biết nữ nhi làm hương cao ra ngoài bán, vốn là rất lo lắng nhưng nghĩ đến chi phí sinh hoạt của tiểu viện nghèo rớt mồng tơi, cho nên chỉ đành để nàng cẩn thận một chút, chớ có bị chủ mẫu phát hiện.

Buổi chiều, có người làm mang dưa lạnh tới, nói là Cố thế tử tặng cho đại công tử. Tặng tới khá nhiều, cho nên đại công tử cho mỗi viện một ít.

Tiểu viện Tô Uẩn được chia một trái dưa lạnh, dưa lại khá lớn.

Lúc Tô Uẩn nghe được Cố Thời Hành bốn chữ kia, trong lòng lại giật mình, trong lòng buồn bực Cố Thời Hành rốt cuộc là có chuyện gì.

Hôm qua đưa hương cho nàng, hôm nay lại tặng dưa lạnh cho ca ca. Dưa lạnh này cách xa vạn dặm, lại được đưa đến Kim Đô này, đắt đến nổi gia đình bình thường cũng không ăn được.

Hầu phủ là gia đình quyền quý cũng không chịu nổi sự phá của của hắn, chớ nói chi hầu gia kia lại là người thích làm việc thiện, hay tài trợ cho những học sinh gia cảnh nghèo khổ kia.

Tóm lại là chuyện riêng của nhà hắn, giờ đây nàng không phải là con dâu Cố gia nên mới lười cùng hắn nói chuyện chi tiêu tiết kiệm.

Nếu dưa lạnh là mang đến cho viện của mọi người, nếu cự tuyệt ngược lại rất khó xử, cho nên nàng cũng nhận lấy.

Dưa lạnh có hơi nhiều nên kêu Sơ Ý cắt nhiều chút, để cho nàng và Chúc ma ma ăn một miếng, rồi mang một miếng đến cho bà tử trông coi cửa bí mật.

Từ nay về sau đi ra đi vào còn phải đi ra từ cửa bí mật, dĩ nhiên phải có quan hệ tốt với bà tử kia. Hơn nữa bà tử kia nhận nhiều đồ tốt từ nàng, tất nhiên không dám dễ dàng khai ra nàng.

Tô Uẩn cắt vỏ đi, cắt dưa hấu thành ba phần nhỏ đặt vào trong dĩa nhỏ, đặt thêm một cây tăm tre vào và bưng vào trong phòng của tiểu nương.

Tuy tiểu Lưu thị không có khẩu vị nhưng dưa lạnh không chỉ ngọt mà nước rất nhiều, ăn hết ba miếng nhỏ vẫn không đã ghiền nên giương mắt nhìn nữ nhi của mình.

Tô Uẩn làm bộ đen mặt, khuyên nhủ: "Sức khỏe tiểu nương yếu, không thể ăn quá nhiều."

Nàng nói cái gì cũng không cho tiểu nương tiếp tục ăn nữa.

Tô Uẩn bưng cái dĩa đi ra khỏi phòng tiểu nương, Sơ Ý cũng quay trở lại, chẳng qua là biểu tình có hơi phức tạp, nàng ta khẽ kêu nàng một tiếng "cô nương".

Tô Uẩn đặt cái dĩa vào trong phòng bếp, sau đó nói với nàng: "Ngươi đi theo ta."

Nói xong liền xoay người đi vào phòng.

Sơ Ý cũng đi theo vào, sau khi vào trong mới nhỏ giọng buồn bực: "Cô nương, người hầu bên cạnh Cố thế tử vừa ngăn nô tỳ lại, hình như hắn đang nhìn chằm chằm vào viện chúng ta!"

Có lẽ bị Cố Thời Hành và tên người hầu chặn mấy lần, cho nên Tô Uẩn cũng không thấy kỳ quái, chỉ hỏi: "Hắn ta nói cái gì?"

Sơ Ý đưa cục giấy nhỏ ra: "Hắn ta nhét vào tay cho nô tỳ, nói là rất quan trọng, không thể tùy tiện ném đi."

Tô Uẩn nhận lấy cục giấy nhỏ, sau đó xoay người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, mở cục giấy ra.

---Sự việc có tiến triển, hôm nay giờ Sửu ba tiếng quạ kêu, tiểu viện hải đường gặp.

Tiểu viện hải đường chính là tiểu viện lần trước bọn họ gặp nhau.

Ánh mắt dừng ở mấy câu "sự việc có tiến triển" này, Tô Uẩn có chút sững sờ.

Nghĩ đến nỗi oan khuất mà mình đã chịu có lẽ có khả năng được rửa sạch, trong lòng nàng có chút phức tạp. Tuy là nỗi oan của kiếp trước nhưng cách một đời cũng là nỗi oan mà nàng từng hứng chịu.

Đứng dậy cầm hộp quẹt, sau khi đốt tờ giấy đi rồi nhìn về phía Sơ Ý: "Tóm lại ngày mai không cần thỉnh an, tối nay giờ Sửu lại đi một chuyến đến tiểu viện hải đường."

Sơ Ý "A" một tiếng, có chút không hiểu nói: "Nhưng cô nương không phải là tránh né Cố thế tử sao, làm sao lại muốn gặp?"

Tô Uẩn thở dài một tiếng: "Hương kia, suy cho cùng phải trả lại bạc cho hắn."

Dù không biết hương định thần kia bao nhiêu tiền nhưng chắc hẳn không rẻ.

Đêm đã khuya, giống như lần đầu tiền vậy, sau khi có ba tiếng quạ kêu, chủ tớ hai người liền lén lút ra cửa.

Vì trong phòng của tiểu Lưu thị đốt hương, ngủ rất sâu, cả đêm cũng không ho khan.

Chủ tớ hai người như tên trộm đi ra ngoài viện, trong ngõ nhỏ nhìn ngó xung quanh, rón rén đi một hồi, lại nhìn thấy Cố Thời Hành và người hầu bên cạnh hắn đang đứng dưới cây hải đường kia.

Mặc Đài xách l*иg đèn, Cố Thời Hành chắp tay đứng dưới cây, có lẽ phát giác bọn nàng đến liền cầm l*иg đèn trên tay Mặc Đài khẽ gật đầu với Tô Uẩn, sắc mặt trầm tĩnh nói: "Đi vào nói."

Tô Uẩn quay đầu khẽ nói với Sơ Ý: "Ở bên ngoài chờ một chút."

Nói xong liền đi theo sau lưng hắn tiến vào tiểu viện.

Đi vào trong viện, Cố Thời Hành vẫn đặt l*иg đèn lên cái bàn đá có vài chiếc lá rụng kia.

Quay đầu nhìn Tô Uẩn phía trước mặt đang cúi đầu và không muốn nhìn vào mắt hắn.

Yên lặng hồi lầu, Tô Uẩn không chịu được hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình mà không nói tiếng nào, nàng lên tiếng mở miệng trước: "Không biết Cố thế tử muốn nói với ta sự việc tiến triển gì?"

Cố Thời Hành yên lặng hồi lâu, đang nghĩ làm thế nào mở miệng thì nghe lời của nàng mới nói: "Hương kia, quả thật là hương mê tình, có lẽ nàng bị ta liên lụy, xin lỗi."

Nghe thấy hai từ cuối cùng "xin lỗi" kia, không biết làm sao hốc mắt của Tô Uẩn đột nhiên ướt. Nhắm mắt lại đem nước mắt ép trở về, cũng không ngẩng đầu, lại hỏi: "Còn gì nữa không?"

Dù đã kìm nén cảm xúc của mình nhưng một tia nghẹn ngào vẫn trào ra.

Nghe được trong giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào, ánh mắt Cố Thời Hành u ám, sau đó nói: "Ngày mai cần nàng đến viện của huynh trưởng nàng để nhận giọng nói."

Nghe được lời này, Tô Uẩn nghi ngờ không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, mắt hạnh hơi đỏ ửng.

Cố Thời Hành liếc nhìn đôi mắt của nàng, sau đó hơi dời tầm mắt nói: "Ngày mai ta có cách khiến cho người hầu trong bếp tập hợp ở viện của Trường Thanh, đến lúc đó nàng để ý động tĩnh ở viện phía trước, động tĩnh lớn thì tìm cái cớ đi đến viện của Trường Thanh."

Tô Uẩn nghe thấy lời của hắn, trong lòng suy tư.

Giờ đây chỉ có nàng là đã từng nghe qua thanh âm của nữ tử đó, nếu như nàng không muốn đi phối hợp cũng không biết lúc nào mới có thể tra ra người đứng sau.

Tóm lại đã là phu thê, cũng không có ai xin lỗi ai, hôm nay có thể giúp hắn sớm điều tra ra được ai tính kế hắn, vậy giúp một tay, đồng thời cũng là giúp chính mình.

Nghĩ đến đây, Tô Uẩn thấp giọng đáp một tiếng: "Được."

Sau khi trả lời “Được” một lúc, Tô Uẩn cụp mắt xuống và nói: "Hương mà hôm qua Cố thế tử tặng, ta đã dùng rồi, đoán chừng bao nhiêu tiền, ta sẽ chia thành nhiều lần trả lại cho Cố thế tử."

Cố Thời Hành nghe nàng nói muốn trả bạc lại cho hắn thì chân mày cau chặt.

"Đó là..." Suy nghĩ một chút sau đó nói: "Là sự bồi thường do ta liên lụy đến nàng, cho nên không cần trả bạc."

Tô Uẩn còn cố chấp nói: "Xin Cố thế tử nói cho ta biết bao nhiêu bạc, nếu không lần sau ra ngoài tự ta sẽ đi đến Hương Vận Các hỏi thăm, đến lúc đó sẽ nghĩ cách trả bạc lại cho Cố thế tử."

Lời nói của nàng tựa hồ muốn vứt bỏ sạch sẽ mối quan hệ giữa hai người, không muốn có bất kỳ dính dáng gì đến hắn.

Đôi mắt đen nhánh căng chặt khóa trên người nàng, sau đó Cố Thời Hành trầm mặc hồi lâu nhưng vẫn thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: "A Uẩn, nàng và ta không cần phải tính toán đến mức này."

Nghe được từ "A Uẩn", trong lòng Tô Uẩn nhất thời trầm xuống.

A Uẩn là xưng hô của hắn với nàng kiếp trước.

Quả nhiên hắn là Cố Thời Hành của bốn năm sau và cũng đoán được nàng cũng quay trở lại.