Chương 5: Trả lại cái áo xanh lá

Tô Uẩn từ năm mười chín tuổi trở về mười lăm tuổi đã được hai ngày rồi.

Trong hai ngày này, ngoại trừ việc để bản thân thích ứng nhanh với đời sống thường ngày vào thời điểm bốn năm trước chưa xuất giá, nàng bất cứ lúc nào cũng cảnh giác những người bắt nàng đến sương phòng của Cố Thời Hành.

Lúc bị bắt đi, nàng mơ mơ màng màng nghe thấy nữ tử nói trong canh của nàng có thuốc, cho nên hai ngày này, phàm là ai đưa canh và bánh đến, nàng hầu như không đυ.ng đến.

Nếu bị bắt thêm lần nữa, dù bây giờ là thời điểm nóng nhất của mùa hè, buổi tối nóng đến oi bức, nàng cũng sẽ khoá kín cửa sổ lại, để phòng ngừa mình bị bắt đi lần nữa.

Hơn nữa tuy rằng thân thể đã thoải mái hơn nhưng vết đỏ trên người vẫn như cũ chưa tan hết, vẫn phải dùng phấn để che giấu.

Hôm nay cùng Tô Cầm đi ra ngoài, nàng kêu Sơ Ý đem khoảng mười hộp hương cao bỏ vào trong giỏ rồi dùng vải che lại.

Tô Uẩn điều chế hương cao học được từ tiểu nương, sau đó nàng tỷ mỷ nghiên cứu, cho nên hương cao được điều chế ra mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ, thơm mà không ngấy, bán rất chạy.

Tô Uẩn nghĩ đến việc bù vào chi tiêu là vì hai năm trước tam cô nương Tô phủ xuất giá, chủ mẫu vì tăng thêm đồ cưới mà đem một ít chi tiêu trong phủ cắt giảm.

Lưu thị không được sủng, chi phí đương nhiên bị cắt giảm rất nhiều. Chi phí của hai thϊếp thất khác không thay đổi, chỉ có chi phí của Lưu thị là bị cắt giảm.

Sau khi Lưu thị tự sinh Tô Uẩn, thân thể vẫn luôn yếu ớt. Để có bạc mua đồ bồi bổ thân thể cho nương nàng mới nghĩ đến làm chút đồ thêu và hương cao cầm đến cửa tiệm bán.

Hương cao bán rất chạy, một hộp cũng có thể kiếm được nửa thỏi bạc. Tiền hàng tháng của tiểu viện cũng không quá năm lượng bạc, một tháng đưa đến cửa hàng son phấn khoảng ba mươi hộp hương cao, tính luôn cả một ít đồ thêu, mỗi tháng cũng có thể kiếm được hai lượng bạc, là một khoản thu nhập vô cùng tốt.

Quản sổ sách nhà quyền quý mấy năm nàng cũng không xem nhẹ mấy đồng bạc này, dẫu sao tích góp một ít thì cũng thành nhiều.

Vả lại trông coi sổ sách hầu phủ nhiều năm như vậy, cũng từng quản cửa hàng, đối với cửa hàng nàng cũng có tâm đắc.

Nàng cũng bắt đầu kế hoạch dành dụm đủ tiền rồi âm thầm thuê một cửa hàng nhỏ, đến lúc đó thuê người quản lý.

Tuy rằng bây giờ còn quá sớm để nghĩ đến những chuyện này. Nhưng dẫu sao cũng sống lâu hơn bốn năm, suy nghĩ của nàng không như trước nữa, vẫn phải lên kế hoạch sớm mới thành.

Nàng cùng Sơ Ý ra khỏi phủ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.

Ở trong phủ chi phí ăn uống đều bị chủ mẫu Tô phủ cắt xén rất nhiều. Nhưng khi đi ra đường, xe ngựa lại rộng rãi thoải mái, dẫu sao chủ mẫu kia cũng muốn có danh tiếng tốt.

Ước chừng khoảng nửa canh giờ, Tô Uẩn và Tô Cầm đến cửa hàng son phấn.

Trong lúc Tô Uẩn cùng Tô Cầm đang chọn son phấn, nàng để cho Sơ Ý mang hương cao đến cửa hàng son phấn cách đó nửa con đường trước.

Mang đi rồi trở về cũng không đến một khắc. Nhưng bây giờ đã hơn một khắc rồi cũng không thấy Sơ Ý quay trở lại.

Bên người Tô Uẩn cũng chỉ có một nha đầu, cũng không thể sai người đi tìm. Suy tư một lúc, thấy Tô Cầm vẫn còn đang thử son phấn nên nàng liền tìm cái cớ đi ra khỏi cửa hàng.

Cách bốn năm, chỗ cửa tiệm không nhớ ở đâu, chỉ có thế dựa vào ký ức mà tìm. Cũng may cũng không xa, một hồi liền tìm thấy cửa hàng son phấn.

Đi vào cửa hàng nhưng lại không thấy bóng dáng Sơ Ý.

Nữ chưởng quỹ thấy Tô Uẩn, vội vàng đi ra đón, vui vẻ nói: "Lục nương, cô nương đến rồi."

Thân là thứ nữ phủ thượng thư, rốt cuộc cũng là một chủ tử, bán đồ thêu và hương cao trợ giúp chi phí,

nếu như truyền ra ngoài, danh tiếng sẽ rất khó nghe. Hơn nữa cũng bị chủ mẫu trách phạt cho nên Tô Uẩn đều lén lút đến, cũng chỉ nói với chưởng quỹ tên mình là Lục nương.

Nghe thấy lời của nữ chưởng quỹ, vẻ mặt Tô Uẩn không hiểu: "Chưởng quỹ muốn tìm ta?"

Nữ chưởng quỹ nói: "Có quý nhân muốn mua toàn bộ hương cao của Lục nương nhưng muốn gặp mặt ngươi."

Tổ Uẩn cũng không vì có người muốn toàn bộ hương cao của nàng mà vui mừng nên trầm tĩnh hỏi: "Nha đầu kia của ta đâu rồi?"

Nữ chưởng quỹ liếc mắt nhìn gác lửng một cái nói: "Bị quý nhân kêu lên gác rồi."

Nghe vậy chân mày Tô Uẩn căng chặt, lờ mờ cảm giác người đến không tốt.

Tô Uẩn hỏi chưởng quỹ: "Người khách đó là nam hay nữ?"

Thần sắc của nữ chưởng quỹ hơi do dự, Tô Uẩn biết rồi.

"Nếu là khách nam, nam nữ khác biệt, hơn nữa ta chưa xuất giá, không tiện một mình gặp mặt nam tử xa lạ, xin chưỡng quỹ thứ lỗi."

Sắc mặt nữ chưởng quỹ ngưng trệ, lại khuyên nhủ: "Người khách đó sau này sẽ mua hết hương cao mang đến, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một đó."

Tô Uẩn không động lòng, chỉ nói: "Hương cao ta có thể điều chế nhưng cùng khách nam lén lút gặp mặt là không thể, xin chưởng quỹ gọi tỳ nữ của ta ra đây."

Lúc nữ chưởng quỹ còn muốn khuyên nhủ, trên gác truyền đến tiếng động, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu thang trên gác.

Chỉ nhìn thấy Sơ Ý xách cái giỏ, sắc mặt bất an từ trên gác xuống. Ánh mặt chạm đến chủ tử nhà mình, ánh mắt thêm mấy phần thấp thỏm.

Hẳn là người trên gác nghhe thấy cuộc nói chuyện bên dưới cho nên mới thả người xuống.

Nhìn thấy Sơ Ý không mất một cọng tóc, Tô Uẩn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nữ chưởng quỹ vội hỏi: "Vị khách đó nói như thế nào?"

Sơ Ý liếc nhìn chủ tử nhà mình, sau đó mới nhìn nữ chưởng quỹ, nhỏ giọng nói: "Vị khách đó nói, sau này ta mang bao nhiêu hương cao đến, hắn liền lấy bấy nhiêu."

Nghe vậy, sắc mặt nữ chưởng quỹ vui vẻ cùng Tô Uẩn nói: "Lục nương, ngươi nghe thấy rồi đó, ngươi mang đến bao nhiêu, vị khách đó muốn bấy nhiêu, ngươi phải nắm chắc thời gian mang đến nhiều một chút đó."

Hương cao mà ngày thường Tô Uẩn mang đến, nữ chưởng quỹ từ trong số đó lời phân nửa, cho nên nghe thấy chuyện làm ăn lớn được thương lượng thành công, đương nhiên tươi cười rạng rỡ.

Tô Uẩn không muốn ở lâu, đành phải đáp ứng chưởng quỹ, lần tới sẽ mang nhiều một chút, sau đó mang theo Sơ Ý từ cửa tiệm rời đi.

Chủ tớ hai người từ trong cửa tiệm đi ra không để ý đến cửa sổ khẽ mở trên gác của cửa tiệm son phấn có một nam tử cao lớn đang đứng bên cửa sổ.

Nam tử nhìn xuống lầu, ánh mắt rơi vào cách ăn mặc giản dị kia lại không che giấu được gò má kiều mị.

Từ phía sau lưng, Mặc Đài đi khập khiễng liếc nhìn xuống phía dưới, nhận ra là Lục cô nương của Tô phủ.

Trong lòng nhất thời "lộp bộp" một cái, người làm bẩn trong sạch của chủ tử sẽ không phải là Lục cô nương chứ?!

Nếu không chủ tử làm sao có thể đột nhiên sai người điều tra Lục cô nương này chứ? Còn có sau khi nghe thấy Lục cô nương Tô phủ ra cửa cũng từ hầu phủ đi ra ngoài, đến chỗ này liền giữ lại tiểu tỳ nữ, còn nói rõ muốn gặp chủ tử của nàng ta.

Mặc Đài thấp thỏm ngẩng đầu, nhìn sắc mặt của Cố Thời Hành không thay đổi nhưng khi nhìn Lục cô nương Tô gia thì ánh mắt hơi khép lại.

Bóng dáng chủ tớ hai người dần biến mất trong đám người, Cố Thời Hành thu lại tầm mắt, xoay người lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Xuống lầu, ra khỏi cửa tiệm, Mặc Đài mới nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, có cần tiếp tục phái người theo dõi Lục cô nương Tô phủ không?"

Cố Thời Hành nhìn về phương hướng của Tô Uẩn rời đi, trầm ngâm một lúc sau đó nói: "Trước mắt vẫn nhìn."

Nói xong lên xe ngựa.

Sau khi Tô Uẩn cùng Sơ Ý ra khỏi cửa tiệm mới hỏi: "Chuyện là như thế nào?"

Sơ Ý mím môi do dự một lúc mới hạ thấp giọng, âm thanh cực kỳ nhỏ nói: "Là Cố thế tử."

Tô Uẩn ngừng bước chân, cả kinh.

Sao lại là Cố Thời Hành?!

Hắn sao lại biết quan hệ giữa nàng và chủ của cửa tiệm son phấn?! Hơn nữa còn biết hôm nay nàng sẽ mang hương cao đến?!

Sơ Ý nhìn thấy sắc mặt sững sờ của chủ tử, thấp thỏm nói: "Vị Cố thế tử kia còn bảo nô tỳ đưa cho cô nương một món quà."

Nói xong liền kéo cái giỏ ra, bên trong giỏ là một hộp gấm.

Tô Uẩn từ trong khϊếp sợ bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn về phía hộp gấm kia, cảm giác căng thẳng khó hiểu sinh ra.

Muốn kêu Sơ Ý trả lại đồ nhưng lại lo lắng việc tiếp tục dính líu đến Cố Thời Hành.

Ánh mắt Tô Uẩn khoá chặt vào hộp gấm kia, đáy lòng cực kỳ bất an.

Đợi đến cửa tiệm son phấn mà Tô Cầm đang ở đó, sau khi kêu Sơ Ý đi nói với Tô Cầm là nàng đang đợi nàng ta trên xe ngựa xong thì nàng cầm hộp gấm đi vào trong xe ngựa.

Buông màn trướng đang cuốn lên xuống, nàng căng thẳng chậm rãi mở hộp gấm ra, lúc nhìn thấy màu xanh lục nhạt, dường như ký ức nào đó tràn vào trong đầu, doạ đến nàng đóng hộp gấm lại, mắt hạnh trợn tròn nhìn chằm chằm vào hộp gấm.

Bốn năm trước, cái áo lúc nàng hoảng hốt mặc xiêm y vào chính là áσ ɭóŧ màu xanh lục nhạt, trên áσ ɭóŧ còn thêu hoa sen.

Cố Thời Hành biết người buổi tối hôm trước là nàng!

Hắn làm sao biết được?!

Hay là hắn cũng quay trở về giống như nàng!

Nghĩ đến khả năng này, Tô Uẩn đã bị doạ đến sắc mặt trắng bệt. Nếu như hắn thực sự cũng quay trở về, vậy tất nhiên hắn sẽ cưới nàng. Nàng muốn tránh vận mệnh kiếp trước lần nữa e là hơi khó.

Nghĩ đến bốn năm bị nhốt trong hầu phủ tối tăm không có ánh mặt trời, trong lòng nàng hơi run rẩy.

Ánh mắt lại rơi vào trên hộp gấm, nàng âm thầm nghĩ có lẽ không phải là áσ ɭóŧ mà chỉ là miếng vải lụa thôi.

Nghĩ như vậy, ngón tay run rẩy mở hộp gấm ra lần nữa.

Toàn bộ hộp gấm mở ra, nàng run rẩy lấy vải lụa màu xanh lục nhạt ra ngoài.

Không có mừng rỡ chỉ có kinh sợ, chính là áσ ɭóŧ màu xanh lục nhạt.

Tô Uẩn nghĩ đến hắn mang áσ ɭóŧ của mình đi, sắc mặt vừa trắng lại đỏ lên.

Kiếp trước, tuy rằng bọn họ là phu thê nhưng cực kỳ lạnh nhạt, lúc hành phòng, nàng đều tự mình cởi xiêm y trên người, chưa từng cho hắn đυ.ng vào xiêm y của mình.

Run rẩy lấy áσ ɭóŧ từ hộp gấm ra, mơ hồ có mùi hương lạnh lẽo quen thuộc nhàn nhạt tản ra, là mùi quần áo cất trong tủ của Cố Thời Hành.

Sắc mặt đỏ bừng một mảng.

Áσ ɭóŧ này cô tuyệt đối không thể mặc lên người nữa.

Đang muốn nhét áσ ɭóŧ về lại hộp gấm mới phát hiện trong hộp gấm còn có một lá thư không có viết tên.

Do dự hồi lâu, nàng mới đem lá thư ra, thấp thỏm bất an mở thư ra.

Đây là chữ của Cố Thời Hành. Bọn họ làm phu thê bốn năm, nàng vẫn nhận ra chữ viết của hắn.

Trên thư chỉ có có le que hai câu.

Ta biết là nàng.

Đợi song thân hồi kinh sẽ tự đến cửa cầu hôn.

Trong nháy mắt nhìn thấy nội dung trên thư, Tô Uẩn giống như bị sét đánh, cả người đần độn.

Hắn lại muốn cầu hôn?!

Hồi lâu sau, Tô Uẩn mới từ trong khϊếp sợ hồi phục lại, kinh ngạc nhìn lá thư trong tay.

Con dâu nhà quyền quý, cẩm y ngọc thực, Tô Uẩn không hiếm lạ.

Cho nên nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ, phải nghĩ cách ngăn hắn đến cửa cầu hôn. Một khi hắn đến cầu hôn, nàng sẽ không có bất kỳ quyền lựa chọn nào, chỉ có thể gả cho hắn.