Chương 3: Phải là điều tối kỵ

Cả gian phòng ăn đều trở nên lạnh lẽo, không khí dường như cô đọng lại.

Vu Phùng Cửu, người từ suốt đến giờ không lên tiếng đột ngột cau mày khó chịu, đập đũa xuống bàn rồi đẩy ghế rời đi.

“Bẩn quá đấy.”

Anh nói bằng một tông giọng tràn ngập sự chán ghét.

Trong cuộc sống Vu Phùng Cửu ghét nhất là những thứ bẩn thỉu, vậy mà cô dám trưng ra cái bộ dạng nhem nhuốc đó ở trước mắt anh, còn là khi anh đang ăn.

Anh không hề quay đầu ra sau nhìn bàn ăn thêm một lần nào cả, vô cảm bước lên trên tầng.

Những ánh mắt còn lại di chuyển từ người anh dời đến khuôn mặt lấm lem máu của cô.

Hướng Mãn Thanh phẫn nộ siết chặt lấy dĩa ăn, Vu Khải Liễm thì mặc kệ, cứ thế dửng dưng ăn nốt phần cơm của mình rồi lau miệng, rời đi.

Còn Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm, chúng lại có chút sợ hãi, tay bụm miệng buồn nôn.

Hướng Đường Nghi biết mình đã phá hỏng không khí của bữa tối rồi, kinh sợ, vội vàng đứng lên, gấp gáp rời khỏi gian nhà ăn.

“Con… Con xin phép ạ…”

Không cần đợi có người đáp lại hay không, cô cứ thế lao đầu chạy ra khỏi căn biệt thự, về lại căn nhà kho chật hẹp của mình.

Đôi chân nhỏ run rẩy bước vào trong phòng vệ sinh, nôn ra cả một ngụm máu tươi.

Máu loang lổ trên thành bồn rửa tay, cô nhìn mà đến cả người phát run, vội vã xả nước cho trôi đi.

Lưỡi là một trong những bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể, chỉ cần cắn nhẹ thôi cũng đã thấy đau rồi, còn cô thì…

Hướng Đường Nghi đau đến phát khóc, nấc nghẹn cả lên.

Máu vẫn không ngừng chảy, cô cố nuốt xuống bụng nhưng bị nghẹn, thành ra lại nôn hết ra.

Kinh quá. Đến cả cô còn kinh tởm chính mình, nói gì đến người khác trông thấy cô ra sao?

Cô không biết làm cách nào để cho máu ngừng chảy, nên vụng về cuốn một cuộn giấy vệ sinh, bọc lấy lưỡi, lủi thủi bò lên giường, bó gối nằm vào một góc.

Tấm thân nhỏ đang trong độ thời gian trưởng thành vì không được chăm sóc đầy đủ mà trở nên gầy nhom, ngực mông cũng chẳng phát triển mấy, chỉ được cái chiều cao tăng thì vẫn tăng.

Khi cô bó mình thành một khối, cả thân người vốn nhỏ bé nay lại càng trở nên tiều tụy hơn.



Cô khóc mãi vì đau rồi cũng tự mệt mà ngủ thϊếp đi, nhưng chẳng được bao lâu sau, đã có ai đó gõ cửa phòng kho của cô.

Hướng Đường Nghi ngơ ngác, chập chờn mà rùng mình tỉnh dậy.

Cô mơ màng liếc nhìn sang khung cửa sổ không cánh, thấy thấp thoáng có một cái bóng đen đang vội vã chạy đi.

Ai vậy?

Hướng Đường Nghi rời giường, mở cánh cửa chính bước ra bên ngoài.

Bên ngoài cánh cửa, đặt ngăn nắp trên thềm cỏ là một tip mỡ bôi và một chiếc chăn bông nhỏ.

Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn đống đồ đó rồi lại vội vàng ngước đầu, nhìn theo cái bóng đen vẫn đang hớt hải chạy đi kia.

Hình như cô nhận ra cậu trai ấy là ai rồi.

Là con trai của một người làm thêm trong nhà.

Cô có thấy qua cậu t vài lần, mỗi lúc trông thấy cô từ xa, cậu ta vội vã chạy đi mất, không dám nhìn thẳng vào mặt cô.

Tên là gì nhỉ? Hình như là Phan Lưu.

Tuổi cũng na ná cô.

Hướng Đường Nghi nhặt những món đồ ấy lên, nhìn tấm chăn bông ấm áp trên tay, cô liền đoán ra ngay là cậu ta đã lấy chiếc chăn của chính mình cho cô.

Dại quá. Sao lại đưa cho cô chứ? Cậu ta không sợ sẽ bị mẹ phát hiện rồi phạt nặng sao?

Tất cả đám người hầu ở đây đều tự ngấm ngầm ra hiệu cho nhau không được phép đối xử tốt với cô vì chủ nhân của họ không ưa cô. Nếu cậu làm vậy, sẽ bị chửi mắng rất thậm tệ đấy.

Hướng Đường Nghi muốn chạy theo để đưa trả lại nhưng Phan Lưu đã biến mất không tăm hơi, mà có đuổi được cậu thì sẽ bị lộ chuyện cậu ta thương hại cô.

Cuối cùng, Hướng Đường Nghi đành phải ngập ngừng mà quay trở vào nhà, không dám lấy chăn ra đắp vì sợ

sẽ làm bẩn chăn của cậu, để mai cô còn trả lại cho người ta chứ.

Cô bẩn lắm.

Phan Lưu chạy thục mạng từ trong rừng vào tới căn biệt thự, ngoái trông lại căn nhà kho giờ đã đóng cửa, trên gò má không khỏi ửng hồng, miệng hà ra những hơi khói trắng.

Cậu biết việc mình làm đã phạm phải tội gì, nhưng cậu vẫn muốn tặng cho cô một thứ gì đó mà cậu nghĩ là hữu dụng.



Đơn giản là vì, Phan Lưu thích Hướng Đường Nghi.

Lần đầu cậu nhìn thấy Hướng Đường Nghi là cái lúc mà cậu bị Vu Quang Đàm bắt nạt, ném bay cái giày – món quà sinh nhật của mẹ tặng cho cậu xuống hồ.

Đang trong lúc bế tắc chẳng biết phải làm sao, đột nhiên Hướng Đường Nghi từ đâu bước tới.

Cô đi xuống dưới hồ nước lạnh, vớt lấy cái giày cho cậu, tiện thể tìm lại cái cánh cửa sổ bị hai chị em sinh đôi nọ ném xuống đây.

“Đây này.”

Cô ném giày đến dưới chân cậu, rồi sau đó xoay lưng rời đi, kéo lê cái tấm gỗ ướt sũng quay về bìa rừng, miệng lẩm bẩm.

“Hỏng thế này rồi chắc không dùng nổi nữa, thôi cứ dựng lên tạm vậy…”

Trong tầm mắt của Phan Lưu lúc đó chỉ còn lại hình bóng của Hướng Đường Nghi, một thứ cảm giác như trống đập ở trong l*иg ngực hun cho hai mang tai cậu ửng đỏ.

Hóa ra, đây là phải lòng người ta sao?

Phan Lưu đứng cười ngây ngốc ở sảnh biệt thư, ho hắng giọng một tiếng rồi quay về phòng ở cho người làm thêm.

Nhưng cậu hoàn toàn không hề phát giác ra rằng suốt từ nãy đến giờ, luôn có một người đưa mắt theo dõi cậu.

Vu Kim Mĩ siết chặt nắm tay lại, tức tối đập mạnh vào lan can tầng hai, cặp mắt hung hung đỏ, ấm ức nghiến răng.

“Con nhỏ khốn kiếp kia! Nó dám cướp anh Lưu của em!!!”

Vu Phùng Cửu ngồi ở trên ghế bành, chẳng có bất cứ biểu cảm gì mà chỉ dửng dưng xem qua những tập tài liệu công việc trên Cristol.

Khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ của anh hiện lên bên dưới một lớp hào quang vàng của ánh đèn bàn làm việc.

“Về phòng em ngủ đi, mấy cái chuyện vớ vẩn này từ nay đừng có mang đến làm phiền anh.”

“Nhưng bố không chịu, chỉ có anh là đuổi được nó đi thôi! Em và Đàm Đàm làm đủ mọi cách để phá nó mà nó mặt lì kinh khủng! Chẳng ăn thua gì cả!”

Vu Kim Mĩ dậm chân bình bịch xuống sàn nhà, cực kì tủi thân khi Vu Phùng Cửu chẳng thèm để tâm lấy một cái.

Đột nhiên, cô ta nghĩ đến một kế hoạch mới.

Hiện tại Hướng Đường Nghi đang chẳng là gì trong mắt của Vu Phùng Cửu, vậy thì cô ta sẽ làm gì đó để khơi lên sự khinh thường trong anh với cô, từ đó để cho anh hạ lệnh đuổi cô đi thì sao?

Phải để cho Hướng Đường Nghi phạm vào điều cấm kỵ của Vu Phùng Cửu thế mới hả giận được!