Chương 33

Hoắc Vô Cữu không biết, vị Tĩnh Vương điện hạ này rõ ràng ra ngoài bị chèn ép, tự chuốc say bản thân rồi về, sao còn có hơi sức quan tâm chân y có đau hay không.

Thế nhưng, hiện giờ người này nhu nhược nằm trong lòng y, đôi mắt rã rời, mang theo men say chăm chú nhìn y, khiến tim anh tan chảy, như bị ai chọc vào chỗ yếu ớt đấy.

Tựa như đến anh cũng bị ngấm men say.

Y khựng lại một lúc rồi hạ giọng nói: “Không đau.”

Giang Tùy Châu vẫn chăm chú nhìn y, nói: “Nhưng bên ngoài trời đang mưa.”

Hoắc Vô Cữu hít sâu một hơi.

Lần đầu tiên y biết, người uống say rầy rà như thế, nhưng cũng là lần đầu tiên y cảm thấy, một người rõ ràng rầy rà như thế, lại không hề khiến người khác sinh lòng chán ghét.

Y kiên nhẫn trả lời: “Nên ngươi bị ướt rồi. Đứng dậy, đi thay đồ.”

Giang Tùy Châu dừng một lúc rồi như mới nhận ra: “À… Ta mắc mưa.”

Anh thuận tay ấn xuống, chống lên vai Hoắc Vô Cữu, cố gắng đứng dậy. Nhưng uống say rồi, một khi thoát lực sẽ rất khó lấy lại thế, vì vậy anh cố mấy lần, vẫn tốn công vô ích.

Nhướng lên nhướng xuống, trái lại giống như đang mè nheo làm nũng trong lòng Hoắc Vô Cữu vậy.

Sắc mặt Hoắc Vô Cữu dần trở nên khó coi.

Bỗng dưng, Giang Tùy Châu cảm giác cánh tay mình bị siết mạnh, đẩy lên, dựng anh đứng thẳng dậy.

Sau đấy, người ấy một tay dìu anh, một tay điều khiển xe lăn, đỡ anh đi thẳng đến giường, xong xốc anh ngồi lên giường.

“Thay đồ trước.” Người ấy nói.

Giang Tùy Châu được dìu đi, chỉ cảm giác đầu choáng váng, đến khi ngồi xuống giường, không còn phân biệt đông tây nam bắc.

Nhưng anh vẫn vâng lời. Nghe Hoắc Vô Cữu nói vậy, bèn lóng ngóng cởϊ áσ ngoài bị ướt xuống, thuận tay vứt ra đất.

“Cũng không ướt lắm…” Anh vừa cởi, vừa nhỏ giọng lầm bầm.

Sau khi làm xong hết, anh cảm giác không còn chút sức lực nào, ngồi ngả nghiêng, uể oải dựa vào cột giường.

Hoắc Vô Cữu thấy áo trong của anh khô ráo, đoán chắc không lạnh nên cũng không ép anh nữa, điều khiển xe lăn định trở về trường kỷ của mình.

Lại nghe thấy mép giường ngồi bên giường khẽ thở dài.

Rất khẽ, lại có thể nhận ra sự mệt mỏi cùng mê man được anh che giấu.

Hoắc Vô Cữu khựng lại, bàn tay định xoay bánh xe bỗng ngừng tại chỗ.

Y nghiêng đầu, nhìn về phía Giang Tùy Châu.

Trông thấy Giang Tùy Châu nghiêng người, trán gục trên khung giường, mắt nhìn xuống, im lìm không biết đang nghĩ gì.

Dưới ánh nến ấm áp, khung cảnh xung quanh tĩnh lặng. Bốn bề tô vàng nạm ngọc, người này rõ ràng đang ngồi trong lãnh địa của chính mình, nhưng giống như đang chơi vơi giữa hư không, không nơi nương tựa.

“…Sao vậy?” Hoắc Vô Cữu chưa từng thích xen vào việc của người khác nay lại như bị ma xui quỷ khiến mà mở miệng hỏi.

Giang Tùy Châu thoáng ngẩn ngơ rồi mới chợt nhận ra Hoắc Vô Cữu đang nói chuyện với anh.

Anh mở to mắt, dưới ánh nến, đôi mắt ánh long lanh sóng nước.

“Ta hại người rồi.” Nói đến đây, giọng anh hơi nghẹn ngào. “Ông ấy là vì ta, mới bị hãm hại.”

Hoắc Vô Cữu loáng thoáng đoán được “ông ấy” là ai, dù sao sáng nay, lúc Mạnh Tiềm Sơn xông vào, y cũng đang ở đấy.

“Không liên quan gì đến ngươi.” Hoắc Vô Cữu nói.

Dù đại đa số thời gian y đều ở trong quân, nhưng cũng biết, trong triều đình đấu đá mưu hại lẫn nhau, chung quy sẽ hi sinh một số người vô tội, dù người nọ không phải vì Giang Tùy Châu mà bị hi sinh, cũng rất khó chỉ lo bo bo giữ mình.

Giang Tùy Châu lại lắc đầu.

“Là ta hại ông ấy.” Anh nói. “Ta nhất định phải cứu ông ấy ra.”

Nói đến đây, anh như nghĩ đến gì đấy, chớp chớp mắt, một giọt nước mắt, bỗng từ hốc mắt anh lăn dài xuống.

Hoắc Vô Cữu vô cớ hoảng hốt, tay chân cũng luống cuống theo.

Theo giọt nước mắt ấy lăn dài, lông mày y chợt nhăn tít lại, tay vốn đang đặt trên đầu gối, cũng siết thành nắm đấm.

“Phải cứu thì cứu, khóc gì?” Hoắc Vô Cữu nói.

Thoắt ngừng lại rồi nói: “Chẳng lẽ không biết nên cứu thế nào?”

Mặc dù y không mấy hiểu biết về triều đình Nam Cảnh, nhưng vụ án tham ô, phạm vị rất rộng. Suy cho cùng, hướng chảy dòng tiền của một hạng mục, phải qua tay rất nhiều người, muốn cứu thoát một người tham ô từ trong đấy, không phải một việc quá khó khăn.

Nhưng Giang Tùy Châu lại lắc đầu, giương mắt nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.

Dường như anh không phát hiện bản thân đang rơi nước mắt, hiện giờ đang nước mắt lưng tròng nhìn Hoắc Vô Cữu, đến cả nước mắt vương trên mặt cũng không lau.

Bị đôi mắt như thế ấy nhìn, Hoắc Vô Cữu cảm giác ngực như thắt lại, rồi lại không biết tại sao, trái tim trở nên sống động hơn, thịch rồi thịch, đập mạnh vô cùng. Chăm chú nhìn Hoắc Vô Cữu một hồi lâu, Giang Tùy Châu khẽ thở dài.

“Hoắc Vô Cữu, chân ngươi khi nào mới khỏi.”

Hoắc Vô Cữu trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ là quai hàm siết chặt để lộ chút ưu tư.

…Đúng là người say, nói linh tinh.

Lúc thì đòi phải cứu một người chẳng dính dáng gì với mình, lúc thì muốn giúp chân y mau khôi phục. Người này hễ uống say thì như thể muốn quản lý toàn bộ việc linh tinh trong thiên hạ vậy.

Nhưng, nếu việc linh tinh đó là y, y không ngại.

Dường như y đã quen bộ dáng ngớ ngẩn luôn lấy mình làm đầu của thỏ ngốc này rồi.

Sau một thoáng im lặng, y đưa bàn tay chai sần lên lau sạch nước mặt đọng trên mặt Giang Tùy Châu.

Như thể muốn xoá hết những thứ khiến anh ưu sầu.

“Được rồi.” Y nói. “Ngủ.”

――――

Sau khi Giang Tùy Châu uống say, tuy đầu óc choáng váng, nhưng lại rất nghe lời. Hoắc Vô Cữu bảo anh ngủ, anh bèn ngoan ngoãn nằm xuống, để mặc Hoắc Vô Cữu buông màn giường cho anh, xong lại dập tắt nến trong phòng.

Nằm trên giường, Giang Tùy Châu cảm giác rối như tơ vò, nếu chân của Hoắc Vô Cữu có thể khỏi ngay, thì tốt biết bao?

Để y mau mau gϊếŧ gã Bàng Thiệu, thay đổi tiến trình lịch sử, để cái chết của lão đến sớm hơn.

Mang theo suy nghĩ như vậy, Giang Tùy Châu mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Anh ngủ khá say, lúc mở mắt ra, trời đã sáng trưng.

Ánh nắng chiếu vào mặt, chói đến độ Giang Tùy Châu phải híp mắt lại. Anh chỉ cảm thấy đau đầu, lúc ngồi dậy, còn hơi chóng mặt.

…Đúng là hôm qua uống quá nhiều mà.

Trí nhớ của anh chỉ dừng lại ở khúc còn trong quán rượu, sau khi ra ngoài để hóng gió lạnh, thì như những mảnh vỡ vụn. Anh ngồi trên giường day day trán, nhưng sống chết không nhớ nổi, ngày hôm qua mình trở về phủ bằng cách nào.

Vào đúng lúc này, Mạnh Tiềm Sơn đi vào.

Thấy Giang Tùy Châu đã tỉnh, Mạnh Tiềm Sơn sai tỳ nữ bưng cảnh giải rượu vào, còn mình thì mau chóng lại gần: “Vương gia tỉnh rồi?”

Giang Tùy Châu day trán, gật đầu.

Mạnh Tiềm Sơn vội nói: “Vương gia có chỗ nào khó chịu không? Hôm nay là ngày nghỉ, người có thể ngủ thêm lúc nữa mà. Hiện giờ Bộ Lễ đang bị các đại nhân của Bộ Hình điều tra, sáng có một vị đại nhân đến báo rằng, hôm nay Vương gia có thể không cần đến.”

Nghe được hai chữ Bộ Lễ, Giang Tùy Châu thoáng khựng lại, rồi lắc đầu.

“Không ngủ nữa.” Anh nói.

Mạnh Tiềm Sơn nhanh nhẩu dạ xong nhận lấy canh giải rượu tỳ nữ bưng vào, đưa đến tay Giang Tùy Châu.

“Vương gia uống canh trước đi ạ.” Nó nói.

Giang Tùy Châu ừ, nhận lấy chén canh giải rượu.

Uống mấy ngụm canh, thần trí tỉnh táo hơn, hết chóng mặt hoa mắt.

Anh bắt đầu tĩnh tâm nghĩ về chuyện của Quý Du.

Quý Du vì anh mà bị bắt, anh nhất định không thể bỏ mặc, nhưng hiện giờ anh thế đơn lực bạc, có thể nhờ cậy cũng không nhiều. Hiện Bàng Thiệu đang nhắm thẳng mũi dùi về phía Quý Du, địch mạnh ta yếu, thật sự là một chuyện quá mức khó khăn.

Vậy nên, anh nhất định phải tìm được lợi thế bản thân có thể tận dụng, cố ra tay từ góc khuất, khiến cho đối phương trở tay không kịp.

Nếu thế… Có lẽ đã đến lúc anh cần dùng hai vị “thϊếp” kia rồi.

Cố Trường Quân đầu óc nhanh nhạy, tuy không trung thành, nhưng anh đang nắm nhược điểm của hắn trong tay; Từ Độ đã trao đổi thẳng thắng với anh, hơn nữa còn thay anh nuôi tử sĩ, nếu muốn ra tay từ góc khuất, có lẽ có thể sử dụng họ…

Ngay lúc này, Giang Tùy Châu nghe tiếng xe lăn kèn kẹt.

Anh ngước đầu nhìn qua, trông thấy Hoắc Vô Cữu vừa rửa mặt xong, đang đi từ gian sau ra. Tóc mai của y còn vương nước, dưới ánh nắng, phản chiếu lấp lánh.

Phát hiện Giang Tùy Châu đang nhìn mình, Hoắc Vô Cữu xoay đầu qua, thản nhiên nhìn vào mắt anh.

“Tỉnh?” Anh nghe Hoắc Vô Cữu hỏi.

Đúng rồi… Hôm qua mình say bí tỉ trở về, không biết bản thân đã làm gì nữa. Nhưng Hoắc Vô Cữu luôn ở trong phòng, chắc hôm qua mình làm gì, y đều biết hết.

Giang Tùy Châu có chút băn khoăn, lại có chút không chắc, e dè quan sát sắc mặt của Hoắc Vô Cữu.

Chắc không có nói gì không nên nói đâu nhỉ?

Có lẽ do hôm nay trời trong nắng đẹp, lúc quan sát gương mặt vô cảm của Hoắc Vô Cữu, lại cảm thấy tâm tình của y không tệ.

Đoán chắc hôm qua mình không làm gì chọc đến y.

Đến giờ, Giang Tùy Châu mới yên tâm. Anh để Mạnh Tiềm Sơn hầu hạ mình thay đồ, lại rửa sạch sẽ mùi rượu trên người, xong mới thoải mái ngồi vào bàn.

Hoắc Vô Cữu ngồi đối diện anh.

Hai người sống chung bấy lâu nay, trong mấy chuyện lặt vặt gần như đã hình thành một sự ăn ý đầy tự nhiên. Ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, hai người im lặng ăn sáng, trong một thoáng, bầu không khí trở nên bình thản ấm áp.

Vì Giang Tùy Châu uống say nên hiện giờ hơi nhạt miệng, chỉ ăn chừng nửa chén cháo đã để đũa xuống.

Mạnh Tiềm Sơn vội bước lên, vừa bưng chậu đồng để anh rửa tay, vừa hỏi: “Chốc nữa, Vương gia đến nha môn hay đến thư phòng?”

Sau một hồi cân nhắc, Giang Tùy Châu chợt nhớ đến ý định hồi sáng của mình.

Việc này không thể chậm trễ.

“Không đi.” Anh nói. “Bây giờ ngươi phái ngay một người đến phòng của Cố Trường Quân thông báo, bổn vương sắp qua bên hắn, để hắn chuẩn bị sẵn.”

Giờ… Sáng tinh mơ?

Mạnh Tiềm Sơn thận trọng quan sát Giang Tùy Châu, sau đó ánh mắt lại thoáng qua mặt Hoắc Vô Cữu, e dè dạ một tiếng rồi lui ra ngoài.

Giang Tùy Châu bưng trà lên, hớp một ngụm.

Trà chưa kịp vào miệng, bỗng một tiếng “cạch” giòn dã vang lên, tiếng động không to, nhưng lại bất thình lình vang lên, khiến Giang Tùy Châu hết hồn, run tay.

Anh ngước đầu nhìn, trông thấy Hoắc Vô Cữu mặt vô cảm để chén xuống, chuyển hướng xe lăn, lại mặt vô cảm tự mình lăn xe đi.

… Không ăn?

Giang Tùy Châu nhìn về phía cái chén y để trên bàn.

Hoắc Vô Cữu rất dễ ăn, ngày thường chén cơm của y, chưa từng để mứa. Nhưng hôm nay, trong chén của y rõ ràng còn dư hơn nửa cháo, món chính và món ăn kèm trên bàn, cũng chỉ ăn một nửa.

Anh ngạc nhìn quay ngoắt đầu, nhìn theo Hoắc Vô Cữu đang đi vào phòng ngủ.

Ban nãy trông y có vẻ đang khá vui mà, sao tự nhiên giờ lại xụ mặt xuống, trông như có ai ghẹo y ấy?

――――

Tác giả có lời muốn nói:

Liên khúc ba gì của trai thẳng Giang Tùy Châu: Tức giận gì? Có chuyện gì? Ta làm gì?

.