Chương 37: Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời

Điều khiến Tô Nhan không tưởng tượng nổi là, Bạch Khuynh lại tới, đang nói gì đó với đạo diễn.

Nghi ngờ bước tới, gật đầu với đạo diễn một cái rồi nhìn Bạch Khuynh mở miệng: "Bạch tiểu thư."

Bạch Khuynh nhìn Tô Nhan trong trang phục hóa trang, sắc mặt cứng đờ, kéo kéo khóe môi nói: "Tô tiểu thư, cảm giác một bước lên trời thế nào?"

Tô Nhan cũng biết Bạch Khuynh sẽ không cho cô sắc mặt tốt, đã vậy thì...

"Cũng không tệ lắm." Tô Nhan nhàn nhạt nói.

"Cô..." Bạch Khuynh thấy cô lạnh nhạt như thế, không khỏi dấy lên một ngọn lửa, nhớ tới cuộc điện thoại cô gọi cho Trình Tự Cẩm tối qua.

Không khỏi có chút nghi ngờ, cô gái này dột nhiên được đạo diễn chọn trúng, thật sự không có chút quan hệ nào với anh sao, thế nên cô không cam lòng, ngược lại cô muốn xem xem cô gái này rốt cuộc có năng lực gì.

Suy nghĩ, lại lộ ra một nụ cười giễu cợt, nhẹ giọng nói: "Đừng có mà đắc ý quá sớm."

Tô Nhan chỉ cong môi, không nói gì. Đạo diễn nhìn hai người đối chọi gay gắt, cũng không nói gì, Tô Nhan là người ông không thể chọc tới, nhưng ngoài mặt thì Bạch Khuynh này cũng là người của vị kia, thật đúng là để ông cỡi hổ khó xuống mà.

"Khụ khụ, được rồi, trước hết phải tiếp tục quay xong cảnh của hai người đã."

Bạch Khuynh nhíu mày, đứng lên đi trước, cô không cho rằng một người tốt nghiệp hệ trợ lý lại biết diễn.

Tô Nhan nhìn bóng lưng Bạch Khuynh như có chiều suy nghĩ, sau lưng lại vang lên giọng nói của đạo diễn.

"Còn chưa đi, nghĩ gì thế? Cố hết sức là được rồi."

Tô Nhan hơi ngạc nhiên khi đạo diễn nói thế với mình, cười cười, gật đầu nói cảm ơn.

"Cảm ơn đạo diễn, nhất định tôi sẽ cố hết sức."

"Ừ, đi đi."

Tô Nhan gật đầu một cái rồi đi theo, đây là cảnh đầu tiên, vai của cô là một cô gái sắc bén, âm độc, chính là vai nữ phản diện trong truyền thuyết.

"A."

"Tại sao? Mỹ nhi, sao phải đối xử với tôi như thế? Tôi, tôi thật lòng xem cô là bạn tốt, tại sao, tại sao cô phải đối xử với tôi như vậy?"

"Bạn tốt? Từ trước tới giờ tôi chưa từng xem cô là bạn tốt, cô chẳng qua chỉ là bàn đạp để tôi đến gần A Niên mà thôi."

"Không, không thể nào, cô gạt tôi, người A Niên yêu là tôi, là tôi..." Bạch Khuynh trong vai Lam Linh Hi điềm đạm đáng yêu giờ phút này đang run rẩy nghẹn ngào đầy nhu nhược.

"Lam Linh Hi, cô cho rằng A Niên yêu cô thật sao, cô cũng không soi lại gương đi, xem coi bộ dáng này của cô là gì, một bà cô luống tuổi, lúc đầu anh ấy cưới cô chỉ vì ba cô có thể giúp đỡ anh ấy, hôm nay nhà họ Lam các cô đã rơi đài, cô còn muốn chiếm cái vị trí này bao lâu, thức thời thì tự mình rời đi đi, bằng không, đừng trách tôi không niệm tình cũ." Tô Nhan diễn vai nữ chính số Bạch Khuynh, nhân vật tên Lâm Mỹ.

Giờ phút này, cô đứng ở trên cao nhìn xuống cô gái mặt đẫm nước mắt đang ngồi trên sàn, nét mặt chứa đầy vẻ khinh bỉ và giễu cợt, càng nhiều hơn là chán ghét, trong sự chán ghét còn thoáng nét hận thù.

Nét mặt phức tạp đó đã thu phục tất cả nhân viên ở trường quay, mọi người đều không ngờ Tô Nhan lại có thể khắc họa nhân vật này sâu sắc đến vậy, sâu đến tận cốt tủy.

Ngay cả Bạch Khuynh đang ngã ngồi trên sàn, giờ phút này cũng không nén nổi khϊếp sợ mà ngẩng đầu nhìn Tô Nhan, nét mặt của cô ta, ánh mắt của cô ta khiến cô phải kinh ngạc.

"Cut, Tô Nhan, cô diễn rất tốt, quả thật tôi chưa từng thấy đấy, xem ra còn thật hơn cả Cố Nhược Phán nữa." Đạo diễn nhìn Tô Nhan bằng vẻ mặt thưởng thức.

Lúc đầu ông cũng không hề ôm chút hy vọng nào với Tô Nhan, cho nên dù kỹ năng diễn xuất có tệ đến thế nào ông cũng định sẽ chấp nhận, nhưng Tô Nhan thật đúng là không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến kinh người.

Thật sự là quá đỗi vui mừng, còn tốt hơn cả diễn viên chuyên nghiệp nữa.

Tô Nhan nghe lời nhận xét của đạo diễn, lập tức thu hồi vẻ mặt lúc này của mình, quả là đã đạt tới cảnh giới thu thả tự nhiên, mỉm cười nhìn về phía đạo diễn, cúi người cười nói.

"Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn..."