Chương 13: PHÁT HIỆN

…Tôi ngạc nhiên, phòng gì mà y như phòng cưới thế này, hoa và bóng bay vẫn còn đầy phòng……Tôi không tin mà, sao lại như vậy???

…Tôi khó chịu, tức giận……tôi thấy buồn……thấy thương……thấy chán ghét bản thân……Không phải là tôi có tình cảm gì với cô ta đấy chứ???

5 a.m

Hôm nay tôi dậy rất sớm, phần vì đêm qua ôm Tiểu Phong ngủ rất ngon, phần vì sáng tôi muốn làm cơm hộp để cảm ơn Đình Phong về con gấu. Hôm qua, lúc về phòng tôi đã tranh thủ search được một đống mẫu bento cùng với cách làm để chuẩn bị cho hôm nay nấu rồi. Cách làm thì cũng tương tự như nhau, chỉ có trang trí là khác thôi. Vì thế nên tôi đã “tự chế” ra một mẫu khá đẹp, vô cùng độc đáo luôn nhé, hihi. Chỉ cần cố gắng nấu ngon và trang trí như những gì đã tưởng tượng ra trước thôi, nguyên liệu có đủ rồi đây: trứng, xúc xích, đậu đỏ…và phẩm màu thực vật. Khó nhất là công đoạn “nhuộm” màu cho gạo đấy, nhưng mà tôi đã xem đi xem lại cách người ta làm rồi, sẽ làm tốt thôi.

Nhìn đống nguyên liệu đã bày sẵn trong bếp, lòng tôi cứ rạo rực niềm vui, mặc tạp dề vào là tôi bắt tay vào công việc ngay, chưa làm bao giờ nên cũng chưa thể biết thời gian làm xong là bao nhiêu, cứ khẩn trương lên là tốt.

Sáu giờ đúng, cuối cùng, sau bao lâu vật lộn với đống dụng cụ và thực phẩm, tôi cũng đã làm xong. Toát hết cả mồ hôi rồi đây. Nhưng nhìn thành quả đạt được tôi vui kinh khủng luôn ý. Gói gọn hộp bento vào một mảnh vải (cho giống người ta làm^^), tôi mới yên tâm đi thay quần áo để chuẩn bị đi học. Xách cặp xuống, tôi bỗng nhìn thấy Hạo Du đang nhìn chăm chú vào cái hộp. Tôi vội chạy ngay đến, ôm luôn lấy nó:

_Cái này, không phải cho anh đâu.

Nói rồi tôi đi luôn ra cửa, để hộp cơm gọn gàng trong l*иg xe rồi mới dắt xe ra. Vừa đi trên giường mà tôi cứ vừa cười tủm tỉm một mình mãi, không hiểu sao tôi thấy rất vui, lại còn vô cùng háo hức nữa chứ. Cứ nghĩ đến lúc Đình Phong ăn cơm do tôi nấu (và khen ngon ^^!) là tôi lại thấy tim đập thình thịch luôn, hihi.

Quãng đường đến trường dường như ngắn lại khi tôi nghĩ đến lúc được gặp Đình Phong. Cất xe nhanh chóng, ra khỏi thang máy là tôi nhẹ nhàng nhón từng bước chân tiến về phía lớp ngay. Trong lòng đang hứng khởi như thế mà, đột nhiên tôi như người từ trên trời rơi oạch một phát xuống đất vậy, không thấy Đình Phong đâu cả. Tôi nhìn quanh quắt, vẫn không hề thấy bóng dáng anh. Hôm nay Đình Phong không chờ tôi nữa sao, hic. Tôi chán nản, đang thất vọng định đi vào lớp thì bỗng có một bàn tay từ sau che mắt tôi. Tôi đoán ngay ra được là Đình Phong vì anh ấy có mùi gì thơm lạ lắm nhé. Cứ giả bộ như không biết, tôi hỏi đùa:

_Ai vậy nhỉ? Ai lại tự nhiên bịt mắt người khác thế? – tôi tủm tỉm cười.

_Đoán xem nào.

_A, có phải anh Đình Phong hay xoa đầu rồi gọi em là ngốc không nhỉ?

Nghe tôi nói đến đây, anh liền bỏ tay luôn ra khỏi mắt tôi, cười tươi:

_Bingo, em đoán đúng rồi, thưởng cho em được thơm vào má anh một cái, hihi.

Nói rồi Đình Phong chìa má ra rồi xoa xoa. Tôi bịt miệng cười khúc khích. Đưa cho anh ngay hộp cơm, tôi nói, thích thú vô cùng:

_Cảm ơn anh về con gấu.

_Đây là gì vậy?

Đình Phong tò mò rồi mở ngay hộp cơm ra xem.

_Woa, gì thế này, em làm cho anh sao? – mặt anh đầy phấn khởi.

_Vâng, tất nhiên ạ, anh ăn mau đi, không hết nóng bây giờ.

_Nhìn thế này ai mà nỡ ăn chứ, hic. Mà em làm hình con khỉ thế nào mà giống thế?

_Oái, sao lại hình con khỉ TT_TT, em làm hình mặt anh mà.

_Gì cơ, hóa ra đối với em, anh xấu xí thế này hả, huhu.

_Ơ, không phải mà, hic, em cố gắng làm lắm rồi mà. – tôi phụng phịu.

Thấy tôi như vậy, Đình Phong xoa ngay đầu tôi, như an ủi:

_Ừ, giống anh, giống anh mà.

_Ơ, nhưng anh vừa kêu giống khỉ mà.

_Ờ thì…anh giống khỉ vậy, hic.

Nhìn anh cười như mếu mà tôi phải phì cười:

_Hihi, thôi thì em làm không đẹp, anh mau ăn đi cho nóng, xem có ngon không nào – vừa nói tồi vừa đưa thìa cho anh.

_Được rồi.

Nói xong, anh liền xúc một thìa và ăn. Tôi chăm chú nhìn anh, chờ đợi một câu nhận xét.

_Thế nào hả anh? – tôi nói giọng háo hức.

_Ừ, ngon lắm.

Rồi anh tập trung luôn vào…ăn. Nhìn Đình Phong ăn ngon mà tôi cũng vui thế không biết, hihi. Tôi nhìn kĩ anh, thật sự là thấy, sao mà…đẹp trai thế, vẻ đẹp rất khác với Hạo Du. Làn da nâu với nụ cười tỏa sáng, nhìn cực kì dễ thương luôn >.<

_Nhìn gì mà kĩ thế ngốc? – lại là nụ cười ấy.

_A…em… – tôi bỗng thấy bối rối, mặt đỏ bừng lên.

_Hi, em nấu ngon quá, anh ăn no hết cả bụng rồi đây này.

_Ý, thật không ạ, thích quá. – tôi cười tít cả mắt luôn.

_Ừ, cám ơn em, lâu lắm rồi anh không được người khác nấu ăn cho.

Đình Phong nói rồi cười nhưng có chút gì đó buồn buồn. Thế là tôi vội…xoa đầu anh:

_Vậy…vậy sau này, nếu anh thích, bất cứ lúc nào em cũng sẽ nấu cho anh, được không?

_Suốt đời nhé ^.~

_OK

Tôi không nghĩ gì mà đồng ý luôn, sau đấy thấy anh có vẻ vui lắm, cứ cười suốt thôi. Không lẽ anh lại muốn ăn thức ăn do tôi nấu thế sao. Ôi, sao tôi lại thấy vui đến thế này chứ, hihi.

Nói rồi Đình Phong lên xe đi luôn, không kịp chào tôi nữa. Tôi nhìn theo anh một tẹo rồi cũng đi về nhà. Vừa đi vừa thắc mắc không biết anh đi đâu mà tý muốn gặp tôi làm gì nữa. Vừa hay đến cửa thì thấy Hạo Du về.

_Sao còn chưa vào nhà đi, còn định đi đâu nữa.

_À, không ạ.

Tôi cười rồi vội mở cửa to cho Hạo Du dắt xe vào. Tôi đi phía sau anh, cười nhưng có phần gượng gạo:

_Hôm nay vui nhỉ, anh nhỉ!

_Vui cái gì mà vui, tự dưng có hai người đi theo, làm mất cả riêng tư. – nói rồi anh vào ngay sofa ngồi.

Hic, nghe anh nói kìa, đó là Tú Giang rủ bọn tôi đi cùng chứ bộ, hic, ai biết đâu là anh không thích chứ. Tôi phụng phịu:

_Em đâu biết là anh không thích, xin lỗi. Nếu anh nói không thích thì chắc em đã cùng anh Đình Phong đi chơi riêng rồi.

_Anh Đình Phong – Hạo Du nói kéo dài, đầy vẻ chế giễu – quen không biết được bao lâu rồi mà đã gọi anh ngọt xớt rồi.

_Ơ, đâu có, mà chẳng gọi anh thì gọi là gì nữa ạ.

Tôi nói xong rồi, bỗng Hạo Du nhìn tôi rất…đểu, hic, tôi nói sai gì đâu chứ. Đúng lúc đấy thì điện thoại của tôi rung lên bần bật. Biết là Đình Phong gọi nên tôi tắt luôn, bảo Hạo Du:

_Em ra ngoài tí nha.

_Mấy giờ rồi còn đi, mà lại đi gặp cái tên Đình Phong kia chứ gì.

_Vâng ạ, em đi tí thôi, sẽ về ngay.

Tôi nói rồi toan đi ra cửa ngay, nhưng bỗng Hạo Du lại kéo tay tôi lại, hình như anh không muốn để tôi đi.

_Vừa gặp xong, mà mười rưỡi hơn rồi đó, còn làm gì nhau giờ này nữa mà gặp.

_Oái, hic, gặp nhau chứ làm gì là làm gì ạ.

_Không đi nữa, muộn rồi, tôi khóa cửa rồi.

_Tí thôi mà anh. – Đình Phong lại gọi tôi tiếp rồi.

_Kệ cô đấy, tôi…tôi…đói rồi.

Anh bỗng đổi ngay chủ đề =.=

_Thôi được rồi, về em sẽ nấu mì cho.

Nói rồi tôi chạy luôn ra ngoài, không để Hạo Du nói thêm gì nữa. Chạy…lung tung bên ngoài giờ này đúng là thấy hơi nguy hiểm, trời tối om luôn, gió lại còn lạnh lạnh. Tôi vừa run vừa chạy, cuối cùng cũng thấy Đình Phong đang đứng chờ ở kia.

_Anh…

Tôi chạy đến bên anh, hù anh một cái thế mà anh chẳng giật mình gì cả, hic.

_Có việc gì thế ạ?

_À, có cái này.

Đình Phong nói rồi không làm tôi tò mò nữa mà đưa ngay từ đằng sau ra con gấu hồng mặc váy hoa to đùng mà tôi đã ôm lúc chiều. Đưa nó cho tôi, anh còn ngượng nghịu, còn tôi thì đã thấy sướиɠ mê luôn, ôm chặt lấy nó.

_Tặng em đó, vịt con.

_Woa, thích quá, cảm ơn anh. – tôi cười rạng rỡ.

_Hi, em thích là anh vui rồi, sao chiều anh hỏi lại bảo không muốn.

_Hì hì, thì…nhưng mà em rất thích mà, em đặt tên nó là Tiểu Phong nhé.

_Ơ, nhưng nó là con gái mà… – Đình Phong bỗng đỏ bừng mặt. Trong bóng tối mà tôi vẫn nhìn thấy anh đang ngại rõ ràng luôn.

_Hihi, không sao mà, Tiểu Phong, tên rất hay.

_Vậy…vậy thôi, anh về trường đây, em về nhà ngủ luôn đi không lạnh.

_Vâng ạ, chào anh, anh ngủ ngon nhé. – tôi cười híp mắt.

_Ừ, nhớ ôm nó đi ngủ nhé!

_Tất nhiên rồi ạ.

Anh gật đầu cười, (lại) xoa đầu tôi rồi quay xe đi luôn. Tôi đứng nhìn anh đi khuất rồi mới ôm Tiểu Phong đi về. Công việc cũng khá là vất vả đây vì Tiểu Phong còn lớn hơn cả tôi nữa. Vừa đi vừa vuốt ve bộ lông hồng mượt mà của nó, tôi thấy sung sướиɠ không thể tả. Tự nhiên trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của Đình Phong thôi. Mà lúc nãy anh đi là muốn mang tặng tôi con gấu này sao, muộn mà lạnh thế này rồi…anh tốt với tôi quá.

Bước vào nhà, tôi khóa cửa rồi hào hứng vào khoe Tiểu Phong với Hạo Du ngay, anh ấy vẫn đang ngồi trên sofa xem tivi.

_Hạo Du, anh nhìn này.

Tôi ôm Tiểu Phong đến trước mặt anh, cười toe toét. Anh ngước lên nhìn một cái rồi thể hiện vẻ mặt…rất khó hiểu.

_Đẹp không anh, đẹp nhỉ, nhỉ. – tôi mở to mắt nhìn anh, chờ đợi.

_Ừ, đẹp.

_Hihi, nhìn nó yêu nhỉ - tôi vừa nói vừa ôm Tiểu Phong xoay một vòng vì thích thú – ui, yêu quá đi.

_Cô có thôi đi không, chóng hết cả mặt rồi. – Hạo Du bỗng nhiên lại khó chịu với tôi.

_Ơ – tôi xị mặt rồi lại tươi cười ngay – a, anh đói phải không, em nấu mì cho nha ^.~

_Thôi khỏi, hết đói rồi.

Nói rồi anh tắt tivi rồi bỏ ngay lên phòng, để tôi lại một mình đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Đúng là rất khó hiểu, hôm nay Hạo Du cứ lạ lạ làm sao ý. Nhưng không nghĩ ngợi quá lâu, tôi tắt đèn rồi tung tẩy bế Tiểu Phong vào phòng.

Ngày…tháng…năm…

Hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với mình. Cảm giác như mình với anh lại xích lại gần nhau thêm. Sáng thì được anh lai đi học, chiều lại được đi chơi với anh, vui quá cơ à. Mà hôm nay đi lại còn chụp (lén) được một cái ảnh của anh nữa chứ, thích quá đi, phải để ngay làm màn hình nền điện thoại và cả desktop laptop nữa, lúc nào cũng có thể ngắm anh thế này, còn gì bằng nữa, hihi. Tuy hôm nay Hạo Du có những biểu hiện rất lạ lùng nhưng không sao cả, đúng là một wonderful day mà. Yêu anh quá đi à, Hạo Du ơi!


12.05 a.m

Bữa cơm đang diễn ra yên lành, bỗng Hạo Du bảo tôi:

_Chiều nay cô đi chơi đâu đi nhá.

_Sao…sao lại thế? – tôi chẳng hiểu ý anh.

_Tí nữa, Tú Giang muốn đến đây chơi, vì thế…

_Vì thế nên em phải đi chỗ khác chứ gì?

_Ừ, tất nhiên là không thể để Tú Giang biết chuyện tôi và cô…

_Anh nói vậy mà nghe được à.

Tôi tức giận đập mạnh đũa xuống bàn rồi bỏ lên phòng. Đây là lần đầu tiên tôi (dám) như vậy với anh. Nhưng thực sự là tôi thấy tức không chịu nổi. Sao anh lại có thể như thế chứ, vì Tú Giang mà bảo tôi ra khỏi nhà sao. Tôi đập cửa đến “rầm" một cái rồi lao mình xuống giường. Tức đến nỗi muốn nổ tung luôn.

Nằm trên giường một lúc, tôi nghe thấy tiếng bước chân anh ngày một gần phòng tôi:

_Này, cô vẫn thức chứ hả, coi như tôi xin cô đấy, giúp tôi đi mà.

Nghe Hạo Du nói, tôi lại càng thấy khó chịu hơn. Tôi bật dậy ra khỏi phòng, không quên ném cho anh một cái nhìn giận dữ.

* * * * * *3.20 p.m

Hic hic, có ai rơi vào thảm cảnh như tôi thế này không, huhu TT_TT. Tiền tôi không mang một xu trong khi bụng thì biểu tình dữ dội vì buổi trưa ăn có một tí. Đã thế lại còn đi bộ lang thang một mình giữa trời rét với bộ quần áo mặc nhà nữa chứ, hic hic. Vừa đói vừa rét, khổ thế chứ lại TT_TT. Thất thểu đi trên đường, tôi ôm bụng đói, không biết Tú Giang đã về chưa để tôi còn về nhà đây. Tôi nhìn quanh, đang đèn đỏ nhưng mà đường buổi trưa vắng tanh nên tôi cứ liều qua đường. Đến giữa đường, tôi đột nhiên trông thấy một chiếc xe máy đang lao nhanh về phía tôi, khoảng cách chỉ còn là vài mét. Tôi cuống cuồng, không biết phải làm gì nữa, chân tay cứ bủn rủn hết cả. Tôi cứ đứng giữa đường trân trân nhìn vào chiếc xe đang lao với tốc độ chóng mặt kia, không bước tiếp cũng không lùi được. Thôi chết rồi, quả này là xong rồi TT_TT.

“Á……á…..á….”

“Két…két…”

“Rầm”

Đấy là tôi sợ quá nên cứ nhắm tịt mắt vào mà hét chứ thực ra tôi chưa làm sao cả. Lúc mở mắt ra, tôi thấy chiếc xe máy kia đổ chổng kềnh, còn người con trai trên chiếc xe cũng đang ngã nằm cạnh. Tôi bỗng giật mình vì thấy người đó quá quen. Tôi rón rén tiến lại gần, càng nhìn càng thấy giống, cả cái xe kia nữa. Tôi vội vàng chạy lại rồi đỡ anh ta dậy:

_Anh…anh không sao chứ ạ?

_Cô làm cái quái gì thế hả? Băng qua đường lúc đèn đỏ, cô muốn chết à?

Cái giọng này…đúng rồi.

_Đình Phong, là em đây, hic, anh có bị thương không thế?

Hình như nhận ra tôi nên anh ấy ngẩng đầu lên nhìn luôn. Rồi rối rít hỏi:

_Vịt con, là em hả. Anh không sao, còn em có sao không thế?

_Em không sao mà, có anh bị ngã thôi, không sao thật chứ ạ, hic.

Vừa hỏi tôi vừa đỡ anh đứng dậy, phủi quần áo giúp anh rồi còn đứng ra để anh dắt xe.

_A…

Bỗng tôi nghe thấy tiếng kêu của anh, nhỏ tí thôi nhưng nghe có vẻ rất đau nên tôi vội chạy lại chỗ anh ngay.

_Sao…sao thế anh?

Tôi lo lắng đến cuống cả người. Anh không nói gì, chỉ ôm tay nhăn nhó. Chợt thấy máu chảy ra từ tay anh, tôi sợ quá hét toáng lên:

_Aaaaaa…..anh bị chảy máu kìa.

Thế mà tôi thấy Đình Phong vẫn rất bình tĩnh. Anh giữ lấy tay, giọng nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra:

_Anh không sao đâu, đừng lo.

Đình Phong nói thế nhưng tôi biết là anh rất đau mà. Tay anh đang run lên kia kìa. Tôi thấy thế lại càng lo lắng hơn, cuống cuồng nói chẳng ra đâu vào đâu nữa:

_Anh ơi…làm…làm thế nào bây giờ, huhu, hay anh về nhà em đi, em…em băng bó cho.

_Nhưng còn xe nữa, e rằng không thể đi về được…

_Ơ, à, đúng rồi, còn xe nữa. Thế phải làm thế nào TT_TT

_Thôi được rồi, em chờ anh. Hình như gần đây có chỗ cho gửi xe, anh gửi xe rồi sẽ quay lại ngay.

_Ơ, nhưng tay anh đang đau mà, sao dắt xe được.

_Ngốc, thế em dắt được hả. – anh đã cười ngay được rồi.

_Em…em… – tôi ngẩn mặt ra – thế cho em theo với.

Anh lại nhìn tôi cười rồi gật đầu, anh đi trước còn tôi bám theo bên cạnh. Thấy anh một tay dắt xe, một tay buông thõng, tôi thấy thương anh và thấy tội lỗi vô cùng TT_TT.

_Anh à, tay anh đau lắm không thế? – ngước lên nhìn anh, mắt tôi long lanh.

_Không sao…không sao mà.

_Hic, xin lỗi, tại em qua đường mà không nhìn nên…

Rồi Đình Phong quay sang tôi, cười rất hiền:

_Hì, anh có sao đâu mà, cũng tại anh đi nhanh.

Tôi xị mặt, chờ ở ngoài để anh gửi xe. May mà gần đây lại có chỗ nhận gửi xe thật. Anh đi vào một lúc rồi ra luôn với tôi.

_Đi thôi vịt con, mà nhà em có gần đây không?

_Có ạ.

Nói rồi tôi đi trước dẫn đường cho anh. Gần đến nhà, tôi liền quay ra nhìn anh, nhoẻn cười:

_Anh ơi, nhanh lên, nhà em đây rồi.

Chạy về nhà trước, tôi liền mở cửa, đứng vẫy anh. Chờ anh vào nhà rồi, tôi mới đóng cửa lại, nhìn quanh, có lẽ Tú Giang đã về rồi, may quá.

_Nhà em đây hả, vịt con?

_Vâng ạ. – không nhà tôi thì sao tôi đưa anh về được chứ =.=

_Nhà em nhỏ nhỉ.

_Hơ, vâng ạ ^^! Mà anh ngồi xuống đây đi ạ. Tôi chỉ xuống sofa, bảo anh.

Nói rồi, để anh ở phòng khách, tôi liền ngay chạy lên phòng lấy bông băng với thuốc diệt trùng mang xuống. Bất chợt vừa ra khỏi phòng thì tôi đυ.ng ngay Hạo Du:

_Cô đã về rồi đấy hả?

Tôi nhìn anh rồi quay mặt đi luôn, vẫn ức chuyện trưa nay lắm.

_Này, sao hỏi mà không trả lời hả? Mà cô bị thương hả, sao thế?

Nghe giọng anh cũng có vẻ quan tâm đấy nhưng tôi mặc kệ, bỏ xuống dưới nhà luôn. Hình như là Hạo Du cũng đi theo tôi.

_Đình Phong – tôi ngồi xuống sofa – anh cởϊ áσ khoác ra đi anh.

Đình Phong gật đầu rồi nghe theo tôi mà cởϊ áσ. Bỗng lúc đấy, Hạo Du đến trước chúng tôi, mặt vô cùng tức giận.

Đình Phong gật đầu rồi nghe theo tôi mà cởϊ áσ. Bỗng lúc đấy, Hạo Du đến trước chúng tôi, mặt vô cùng tức giận.

_Cô làm gì thế hả? Dám dắt trai về nhà à?

_Anh nói cái gì vậy? – tôi cũng tức giận không kém – dắt trai gì chứ, thế anh đưa Tú Giang về thì sao hả?

_Sao, tôi đưa Tiểu Giang về thì cô ghen à? Mà cô đưa anh ta về nhà thế này thì coi được chắc.

_Vậy thì sao chứ, cũng như anh thôi mà – tôi tức không chịu được nữa.

_Cô…cô…

Nhìn Hạo Du lúc này thật đáng sợ, ánh mắt đầy vẻ giận dữ, tay nắm chặt, run lên bần bần. Nhìn tôi một hồi, anh quay lưng rồi dắt xe bỏ đi. Tôi nhìn theo chẳng ra ngăn cản cũng không giữ anh lại, tôi cũng bực chết đi được ý chứ.

Đóng cửa xong, tôi đi vào rồi ngồi phịch xuống sofa, nhìn Đình Phong mà thở dài. Mà nhìn vẻ mặt của anh lúc này là tôi biết anh chuẩn bị hỏi tôi cái gì rồi.

_Sao cậu ta lại ở nhà em?

Đấy, tôi biết ngay mà.

_Chuyện dài lắm.

_Kể đi, tại sao?

Đình Phong bỗng nhiên cũng trở nên khó chịu với tôi, còn to tiếng nữa chứ. Tôi lúng túng nhìn anh, chẳng biết phải nói sao:

_À…à…, mà anh cởϊ áσ ra đi chứ, nhanh lên, em băng bó cho không lại bị nhiễm trùng bây giờ, nhanh lên.

Tôi đánh trống lảng rồi hối anh cởϊ áσ, chính mình cũng giúp anh luôn để Đình Phong không nói thêm gì được nữa. Đúng là sau đấy thì Đình Phong cũng không hỏi thêm gì, cứ ngồi yên để tôi cởϊ áσ ra cho anh.

_Anh vén tay áo lên đi ạ. Thôi để em.

Nói rồi tôi nhẹ nhàng kéo tay áo lên cho anh. Máu thấm ra cả ngoài áo ngoài, chỉ là vết xước thôi nhưng mà vừa sâu vừa lớn, hic, nhìn mà tôi thương anh quá không chịu nổi >.<. Vội vàng rửa vết thương cho anh bằng thuốc diệt trùng, tôi vừa phải rất nhẹ tay vì sợ làm anh đau.

_A….xót quá.

Nhìn mặt anh nhăn nhó kìa TT_TT

_Anh cố chịu đau, một tí thôi, phải rửa sạch thì mới không bị nhiễm trùng, vết thương sâu phết đây này. – tôi nhỏ nhẹ nói.

_Nhưng em nhẹ nhẹ tay thôi.

_Em biết rồi mà, hì.

Rửa xong cho anh, tôi mới lau khô vết thương và bắt đầu băng bó, vẫn thật nhẹ nhàng. Hic, vết thương sâu thế này chắc anh đau lắm, thấy tội lỗi quá đi à TT_TT.

_Hì, xong rồi đó anh, chờ em tí nha ^.~

_Ừ ^^.

Cất dọn hết đồ đi rồi, tôi mới đi xuống. Ngồi bên cạnh anh, tôi tươi cười:

_Đỡ đau tí nào không anh.

_Đỡ nhiều rồi, cám ơn em, hì.

_Vâng, chắc vết thương cũng mau lành thôi. Nhưng anh nhớ phải thay băng thường xuyên đó.

_Ơ, anh không biết thay băng đâu, hay…cho anh ở đây đi, em dạy anh băng, dù sao anh cũng chưa đi xe được , nhé.

Nói rồi anh nhìn tôi, mặt rõ…gian. Tôi vội xua tay:

_Sao được, không được đâu.

_Đi mà, giúp anh đi mà, anh biết vịt con lúc nào cũng tốt với anh mà.

Nghe anh nói vậy tôi cũng thấy mủi lòng, dù sao thì anh cũng ở một mình trong trường, không có ai chăm sóc.

_Thôi được rồi, anh cứ ở đây để em dạy băng, nhưng mà bao giờ tự làm được thì phải về đấy nhé. – tôi nháy mắt.

_Anh biết rồi mà, hì hì.

_Nhưng mà có một điều kiện. – tôi nhìn anh, cười gian – chừng nào anh còn ở đây thì anh phải nấu ăn cho em.

_Ơ, hành hạ người bị thương à.

_Ơ, đâu có – tôi ngó lơ – nếu anh không muốn thì thôi vậy ạ.

_Hic, thôi được rồi, anh chấp nhận.

_Thế mới ngoan chứ, hihi.

Tôi cười toe toét rồi bẹo má anh một cái. Nhìn anh cười nhăn nhó buồn cười kinh khủng luôn.

_Thôi, bây giờ em đi mua thức ăn cho bữa tôi. Anh ở nhà trông nhà giúp em, nghe chưa, không được mở cửa cho người lạ đấy, hihi.

_Anh biết rồi ạ. Em đi nhanh rồi về nhé, đừng để người ta cho ăn kẹo rồi dụ dỗ đi mất đấy, keke.

Trêu anh rồi lại bị trêu lại, tôi chỉ biết cười trừ. Bảo anh ghi những thứ cần cho bữa tối, tôi thay quần áo rồi đi luôn ra khỏi nhà. Trời sắp tối rồi, đúng là trời mùa đông mà.

DINH PHONG’ S POV

Tôi là Đình Phong, tôi đang ở nhà chờ vịt con của tôi mua thức ăn về, cảm giác thật hạnh phúc làm sao. Chưa có người con gái nào lại đối xử tốt và quan tâm đến tôi đến thế, liệu đó có phải lý do khiến tôi yêu em không nhỉ? Được em chăm sóc thấy thật là không còn gì bằng nữa.

Ngồi chờ em ở sofa, tôi cứ thắc mắc không hiểu sao cái tên Hạo Du kia lại ở cùng nhà với vịt con của tôi, hai người có họ hàng chăng? Thật không hiểu nổi, vịt con chưa bao giờ kể cho tôi nghe em sống cùng ai cả. Ngồi không một mình mãi cũng chán, tôi đi quanh nhà và xem một lượt. Tuy nhà em nhỏ hơn nhà tôi rất nhiều lần nhưng nó làm cho nhà tôi có cảm giác ấm áp hơn. Mà lâu lắm rồi tôi cũng đâu có về nhà, mặc dù người đàn bà đó đã rất nhiều lần đến khóc lóc van xin tôi trở về với bà ta. Haiz, về nhà lại chứng kiến mấy cảnh chướng tai gai mắt ai mà chịu nổi. Mà cái lão già đó vẫn chứng nào tật đấy sao, lại kiếm được cô bồ mới rồi, còn dắt nhau đi mua sắm cơ đấy.

Tôi thở dài, nghĩ đến là lại thấy buồn bực rồi. Tôi nhìn lên đồng hồ, đã gần một giờ trôi qua mà vịt con vẫn chưa về, sao em lại đi lâu thế nhỉ. Sao tự dưng lại thấy lo lo, đừng bảo là có chuyện gì xảy ra với vịt con của tôi chứ, chắc không đâu, có gì thì em đã gọi cho tôi rồi. Chắc vậy, hic. Tôi lại ngồi yên trên sofa và chờ em. Đột nhiên tôi lại muốn biết phòng em là phòng nào chứ. Tôi bật dậy ngay và thấy hứng khởi vô cùng. Trên tầng này có 3 phòng thôi, chắc một phòng là của cái tên Hạo Du kia, còn phòng em đâu nhỉ. À, nãy tôi thấy em vào phòng ngoài cùng này. Nhưng nếu vịt con biết tôi vào phòng em liệu em có tức giận không nhỉ. Không, chắc em sẽ không như vậy đâu.

Thấy cửa không khóa, tôi liền ẩn cửa đi vào. Nhìn quanh một lượt, hóa ra đây là phòng em thật. Đây là tủ quần áo của em, giường em ngủ, bàn em học…, đi qua, tôi đều sờ nhẹ vào đồ của em, của người con gái tôi yêu. Thứ gì cũng nhỏ nhắn xinh xắn y như em vậy. Tôi ngồi xuống giường và nghĩ đến lần đầu tiên gặp em, lúc đó trông em ngố lắm, bị tôi trêu mà không nói được lời nào, hihi.

Ra khỏi phòng em, tôi lại nhìn sang phòng bên cạnh. Phòng này có vẻ to hơn phòng em một chút, không biết có phải phòng tên kia không. Tôi đã định quay đi rồi, thế nào, khi ấn vào thì cửa phòng lại mở ra ngay trước mặt. Không chần chừ, tôi liền bước vào trong. Và vô cùng ngạc nhiên. Phòng gì mà y như phòng cưới thế này, hoa và bóng bay vẫn còn giăng đầy trong phòng, lại còn có chữ hỉ nữa, phải chăng…Nghĩ không tin, tôi liền đi hẳn vào. Thật bất ngờ đến khó tin, trước mặt tôi kia là ảnh của em và Hạo Du, nhưng lại là ảnh cưới??? Vịt con mặc áo cưới rõ ràng kia, còn bên cạnh là tên đó. Chuyện này là sao đây, tôi không dám tin nữa. Vậy ra, Hạo Du ở cùng em vì lý do hai người đã lấy nhau ư? Tại sao chứ, em…em đã có chồng rồi sao?!! Tôi không tin mà, sao lại là như vậy???

6.30 p.m

Tôi bước vào nhà, khệ nệ bê đống thức ăn vào, mua hết thứ này hết thứ kia, lỉnh kỉnh bao nhiêu là đồ. Vừa vào đến cửa, tôi đã thấy Đình Phong ngồi trên sofa (giật mình tí tưởng Hạo Du), mặt thẫn thờ, có chuyện gì xảy ra chăng? Tôi vội đặt đồ xuống sàn rồi chạy đến bên anh.

_Anh à, anh sao thế anh, mệt à?

Hình như lúc này Đình Phong mới phát hiện ra là tôi đã về thì phải, Anh nhìn tôi, cười như không:

_A, em về lúc nào thế, anh có sao đâu.

_Sao…nhìn mặt anh buồn thế?

_À, buồn ngủ ý mà.

Tôi nhíu mày nhìn anh, hóa ra là buồn ngủ, thế mà tôi cứ tưởng có chuyện gì. Tôi cười với anh một cái rồi toan đi vào bếp.

_Vịt con này. – bỗng Đình Phong gọi giật tôi quay lại.

_Dạ, gì vậy ạ?

_À, không, à, em mua thức ăn về rồi để anh nấu.

Nói rồi, anh chạy luôn vào cùng tôi. Cứ tưởng có chuyện gì chứ, nghe giọng anh rõ nghiệm trọng, hic.

_Ngốc, sao em mua nhiều thứ thế này? – vừa nói anh vừa xem xét đống thực phẩm tôi mua về.

_Em mua cho những hôm sau nữa, hì.

_Lười đi mua nhiều lần chứ gì, hehe.

Tôi lè lưỡi nhìn anh rồi cười. Nhanh tay cất bớt đồ vào tủ lạnh.

_Đình Phong, anh nấu đi nha, em đi tắm một tí.

Tôi lại nhoẻn cười, lên phòng lấy luôn quần áo mà không nghe anh nói thêm câu gì. Đứng trước cửa phòng, tôi chợt phát hiện ra phòng cưới không khóa, tôi lẩm bẩm: “Hạo Du làm gì mà không khóa cửa thế này” rồi tiện tay khóa luôn vào. Mà sao Hạo Du chưa về nhỉ, sắp đến giờ cơm rồi, không lẽ anh ấy giận không thèm về ăn cơm luôn, hic. Tôi không có số của Hạo Du nữa, chẳng biết phải liên lạc thế nào. Thôi kệ, chắc tối Hạo Du sẽ về thôi mà, chuyện này đâu đáng để giận lâu thế.

* * * * * *7.30 p.m

Tôi bước ra khỏi phòng tắm cùng với bụng đang biểu tình vì Đình Phong nấu cơm thơm quá trời. Ngửi mùi thôi mà đã thèm lắm rồi. Thấy tôi ra, anh liền nói:

_Ngồi xuống ăn cơm luôn đi xem, anh nấu xong hết rồi.

Không cần anh nói, tôi cũng ngồi ngay xuống ghế. Nhìn bàn thức ăn anh nấu kìa, ngon

không khác nào ở nhà hàng luôn ý. Tôi nhìn mà thèm kinh khủng, bụng lại càng biểu tình dữ dội hơn.

_Vịt con, em phải ăn nhiều vào đó nha, anh nấu nhiều lắm. – anh vừa xới cơm cho tôi vừa nói.

Tôi gật đầu, nhìn anh cười rồi bắt đầu ăn. Món nào nhìn cũng ngon hết á, hihi. Đang ăn thử từng món một hì Đình Phong lại gắp tiếp thức ăn cho tôi.

_Anh ăn đi chứ, sao cứ gắp cho em hoài thế.

_Hì, nhìn em ăn ngon là anh vui rồi.

Đình Phong nói rồi nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Sao nghe câu nói vừa nãy của anh, cộng thêm thấy vẻ mặt của anh lúc này sao tôi lại thấy lúc tôi nấu và gắp thức ăn cho Hạo Du thế không biết. Nhìn Hạo Du ăn ngon, tôi cũng vui y như Đình Phong bây giờ vậy.

Vừa mới nghĩ đến Hạo Du, tôi chợt nghe thấy tiếng mở cửa và Hạo Du bước vào thật. Thấy anh, tôi vội gọi, tươi cười:

_Hạo Du, anh về rồi đó ạ, mau vào ăn cơm đi anh.

Đáp lại lời nói và nụ cười của tôi, anh chỉ im lặng mà bỏ ngay trên tầng. Mặt anh cứ lạnh tanh. Không lẽ Hạo Du vẫn giận tôi sao, tôi tưởng anh đã hết giận rồi nên mới về chứ. Tôi thở dài thườn thượt, nhìn Hạo Du đi vào phòng rồi mới quay lại bữa cơm với Đình Phong.

_Em…

Bỗng Đình Phong ngập ngừng như định hỏi gì đó. Tôi giật thót mình luôn, không lẽ anh lại định hỏi tôi chuyện về Hạo Du đấy chứ.

_Dạ… - tôi nhìn anh e dè, cầu trời cho anh đừng hỏi tôi về chuyện đó.

_À, em ăn nữa đi.

Nói rồi anh lại gắp thức ăn cho tôi. Còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Tôi lau mồ hôi trên trán đi, cười ngượng nghịu:

_À vâng, anh cũng ăn đi ạ.

Gắp thêm thức ăn cho anh, tôi cúi đầu xuống và lặng lẽ ăn. Hic, sao tôi lo thế này chứ, cứ tưởng Hạo Du chỉ tức giận nhất thờ mà bỏ đi thôi, giờ quay về rồi mà vẫn làm mặt lạnh như vậy với tôi là sao. Không lẽ việc tôi đưa Đình Phong về khiến anh giận đến vậy sao TT_TT. Chắc vì Hạo Du ghét Đình Phong lắm nên mới vậy, hic hic.

Ăn cơm xong, Đình Phong tranh rửa bát giúp tôi nên tôi lên phòng làm bài tập trước. Hic, sắp thi học kì I rồi nên bài vở chất đống ra đây, nghĩ đến là thấy lười kinh khủng khϊếp rồi. Haiz, đã thế còn “dính” vào chuyện bị Hạo Du giận nữa chứ, đau hết cả đầu. Tôi uể oải về phòng, ngồi phịch xuống giường chứ chẳng muốn đi học tẹo nào. Nghĩ đến học là mắt cứ díp lại, tôi ngả người nằm luôn ra giường. Đột nhiên tôi mới nghĩ đến chuyện cho Đình Phong ở lại tối nay, giật mình mà tỉnh cơn buồn ngủ luôn. Anh sẽ ngủ thế nào đây chứ, không lẽ để anh ấy ngủ trên sofa. Phòng tôi thì không được rồi, phòng cưới thì càng không được. Phòng Hạo Du thì…Liệu anh ấy có đồng ý cho Đình Phong ngủ cùng không nhỉ. Chắc là không rồi, làm gì có chuyện đấy chứ. Nhưng, hay là tôi cứ thử xem, nhỡ Hạo Du lại đồng ý. Nghĩ rồi, tôi liền lục luôn sách vở mang sang phòng anh nhân tiện hỏi bài luôn (tranh thủ^^)

“Cốc…cốc…cốc…”

Gõ cửa một lúc lâu, tôi đang nản lòng mà chuẩn bị đi về thì lại thấy cánh cửa phòng anh

bật mở. Sau đó là giọng anh lạnh lùng:

_Gì?

_A, em…em, anh có thể giúp em được không? – tôi quay lại ngay, cố cười tươi hết sức có thể.

Nói rồi tôi chìa bài tập toán của tôi ra cho anh xem.

_Bận rồi.

Chỉ hai từ, anh toan đóng cửa ngay. Thấy vậy, tôi cuống cuồng giữ tay anh lại:

_Đợi…đợi đã, vậy…vậy tối nay anh có thể cho Đình Phong ngủ cùng giúp em được không?

_Khách ai người nấy lo.

Rồi anh sập cửa đến rầm một cái ngay trước mặt tôi. Tôi thở dài, thất thểu đi về phòng rồi lại ngồi phịch xuống giường. Lần này biết làm sao bây giờ, không lẽ lại để Đình Phong ngủ với tôi. Mà không lẽ lại để anh ngủ sofa, thôi thì đành để anh ngủ cùng giường với tôi chứ biết làm sao.

Thở dài mấy cái liền, tôi mới nhìn sang quyển toán mà chán nản. Uể oải lên bàn học ngồi chưa được bao lâu thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi sau đó là tiếng Đình Phong:

_Vịt con, em đang làm gì đó?

Đình Phong ngó đầu vào nhìn tôi, miệng tươi cười.

_Hì, anh vào đi, em đang làm bài tập, khó TT_TT.

Nghe tôi nói, anh liền bước đến bên tôi rồi ngồi xuống giường. Chăm chú nhìn vào quyển sách toán của tôi một lúc, anh mới quay ra hỏi tôi:

_Có bài nào em không làm được hả?

_A, có bài này.

Nói rồi tôi chỉ cho anh thế thôi cứ không có ý định hỏi. Nhỡ đâu anh không làm được lại khó xử ra. Anh cầm lấy quyển sách của tôi lên đọc một hồi rồi bỗng phá lên cười, xoa đầu tôi:

_Vịt ngốc này, bài này dễ mà, để anh giảng cho.

Khỏi phải nói toi ngạc nhiên đến mức nào, cứ tròn mắt nhìn anh mà gật đầu lia lịa, vội ngồi lại gần anh hơn. Đình Phong cầm bút lên và bắt đầu giảng bài cho tôi bằng giọng vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng mà tôi lại cứ chăm chú nhìn anh mới chết chứ. Đôi lông mày rậm nhưng lông mi lại dài, cái mũi cao, đôi môi quyến rũ. Nhìn anh…thật cuốn hút làm sao, đẹp quá đi mất.

_Ơ, ngốc, em làm gì vậy, anh đang giảng bài cho em đó.

Nghe tiếng anh, tôi giật mình, lúc này mới nhìn vội vào bài toán, hic.

_Em xin lỗi, anh giảng lại được không hả?

_Em phải chú ý vào đấy nhé, anh chỉ giảng một lần nữa thôi đấy. – nghe giọng anh cứ như thầy giáo thật sự vậy ý, hic.

_Vâng, em biết rồi ạ.

Lần này, anh giảng bài, tôi chăm chú nghe chứ không dám ngồi ngắm anh thêm nữa. Mà nghe giảng rồi mới biết là bài toán đơn giản quá, thế mà tôi lại không nghĩ ra, hic.

_Em hiểu chưa? – anh quay sang nhìn tôi.

_Hiểu rồi ạ. – tôi nhoẻn miệng cười – để em làm lại cho anh xem.

Nói rồi, tôi liền viết lại theo những gì tôi hiểu, xong lại nhìn anh, ánh mắt háo hức:

_Ừ, đúng rồi, giỏi lắm. – anh xoa đầu tôi dịu dàng.

_Hihi, cám ơn anh nha, em biết làm rồi.

Anh cũng nhìn tôi cười. Không hiểu sao mặt tôi bỗng đỏ bừng lên. Tôi vội cúi xuống làm luôn các bài khác mà không hé thêm nửa lời, sợ anh phát hiện ra tôi đang bối rối mặc dù chẳng biết tại sao lại vậy.

Tôi đang chăm chỉ làm, bỗng anh chỉ tay vào vở tôi, nói:

_Chỗ này em làm sai rồi nè!

_Đâu có.

_Phải làm thế này…thế này chứ.

_A, ừ nhỉ, hì, để em sửa lại.

Sửa xong chỗ sai, tôi đang định quay ra cảm ơn Đình Phong thì lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh. Tôi vội cúi mặt, ngại ngùng.

_Đình Phong, anh giỏi thật đó. – tôi gượng gạo.

_Hì, có gì đâu, em làm tiếp đi.

Tôi vâng nhẹ rồi lại tiếp tục làm. Tôi không nghĩ là Đình Phong lại học giỏi thế đâu (tôi quên sạch kiến thức lớp 9 rồi TT_TT). Đúng là càng tiếp xúc càng thấy ngạc nhiên mà. Có Đình Phong ngồi bên cạnh, có cái gì không hiểu, tôi hỏi ngay nên thoáng chốc đã làm xong một nửa đống bài tập. Thấy vui kinh khủng luôn ý, vì toán tôi học không được thông minh cho lắm, hic hic. Hồi cấp hai may mà học cùng Tiểu Phần, lại ngồi cạnh nên có gì thì nhờ cô ấy giúp đỡ luôn^^, hihi.

Đang cứ cười tủm tỉm một mình thích thú, bỗng có cơn gió từ đâu thổi vào làm tôi rùng hết cả mình. Tôi quay ra nhìn mới biết là cửa sổ không khóa liền bảo Đình Phong:

_Anh ơi, anh đóng giúp em cửa sổ vào với, gió thổi lạnh quá.

Đình Phong gật đầu rồi nhanh tay lên giường đóng luôn cửa sổ giúp tôi. Rồi anh lại ra ngồi bên cạnh và chăm chú xem tôi làm bài. Đóng cửa rồi sao mà tôi thấy vẫn rét, hic.

_Đình Phong, anh lấy giùm em cái áo trong tủ với ạ, em rét quá. Cái áo khoác mỏng màu hồng ý anh. Có tai mèo ý ạ.

_Ừ, đợi anh tí.

Nói rồi Đình Phong đi lấy luôn cho tôi. Tôi nhìn theo Đình Phong, tả thế mà chỉ mãi anh mới thấy.

_Của em này. – anh cười hiền.

_Vâng, anh đóng cửa tủ giúp em với ạ.

Đưa áo khoác cho tôi, anh liền quay lại. Bỗng thấy anh reo lên rất thích thú:

_Woa, cái khăn đẹp thế, sao không thấy em dùng bao giờ hả vịt con?

Tôi quay ra nhìn. Ra là cái khăn tôi đan tặng Hạo Du. Nhưng mà cuối cùng không tặng nên tôi đã để lên trên tủ như thế.

_Vịt con, em sao thế?

Anh bỗng xua tay trước mặt tôi khiến tôi như bị kéo ngay về thực tại. Trấn tĩnh lại tâm trạng khỏi những xao động trong lòng nãy giờ, tôi mỉm cười:

_Hì, khăn đó em đan để tặng nhưng lại không tặng nữa nên để đấy.

_Vậy hả? Đẹp thế này mà sao lại không tặng nữa.

_Hay…anh dùng đi Đình Phong, anh đep nó chắc hợp lắm đấy.

Vừa nói, tôi vừa đi đến chỗ Đình Phong, cầm khăn rồi quàng lên cổ anh. Công nhận là anh rất hợp với nó. Tôi nhìn anh, cười:

_Đình Phong, hợp với anh lắm.

_Thôi anh không lấy đâu. – rồi anh định tháo khăn ra, mặt buồn buồn – em đan cho người khác anh lấy làm gì chứ.

_Ơ, nhưng anh đeo nó rất hợp mà. Anh lấy đi nha. Là em tự đan đó. – tôi phụng phịu.

_Hì, nếu vậy thì cảm ơn em nhiều.

Nói rồi Đình Phong gãi đầu, anh đang ngượng thì phải kìa. Nhưng quả thật Đình Phong đeo nó nhìn rất tuyệt, mà cũng phải thôi, khăn tôi đan đẹp thế cơ mà, hehe.

Ngồi trở lại bàn học, tôi lại làm nốt đống bài tập còn lại. Cuối cùng thì hơn chục bài toán cũng được tôi giải quyết hết sạch. May nhờ có Đình Phong đấy.

Tôi quay lại, đang định cảm ơn anh thì lại thấy Đình Phong ngồi ôm tay mà nhìn vào nó nhăn nhó.

_Sao thế anh, lại đau à.

Anh khẽ gật đầu. Thế là tôi vội chạy đi lấy bông băng ra rồi để bên cạnh anh.

_Anh ngồi đây chờ em, em lấy nước lên rồi băng lại cho anh nhé. ^.~

_Ừ, em nhanh lên nha.

Tôi gật đầu rồi đi xuống nhà luôn. Nhanh chóng bê một chậu nước ấm lên phòng. Đến cầu thang tôi bỗng gặp Hạo Du, anh ấy chuẩn bị đi tắm thì phải. Tôi nhìn anh, mỉm cười. Nhưng anh chỉ lạnh lùng đi qua luôn mà không nhìn tôi lấy một lần, cũng chẳng nói gì cả. Tôi buồn bã cúi gằm mặt đi qua.

_Á…

Không cẩn thận, tôi bước hụt và ngã oạch một cái, cũng may chưa ngã lăn xuống dưới (cạnh mép luôn TT_TT). Toàn thân tôi đau ê ẩm cả, chậu nước đổ tung tóe cả rồi, vừa đau vừa xấu hổ, hic. Tôi đang bám vào tường cố gắng đứng dậy thì thấy Đình Phong lao từ trong phòng ra vội vã đến bên tôi.

_Vịt con, em không sao chứ, có đau ở đâu không?

_Em…chân em…đau quá, hic.

Anh lộ rõ vẻ lo lắng, dìu tôi đứng dây, anh bỗng quát to:

_Này, mày có phải con trai không đấy hả, không thấy cô ấy ngã hả?

Hóa ra là anh mắng Hạo Du, hic. Tôi e dè quay ra nhìn Hạo Du. Anh quay lại nhìn một cái rồi lại đi tiếp.

_Chả liên quan đến tôi.

_Nói vậy mà nghe được à, mày…

Nhìn Đình Phong có vẻ giận dữ lắm nên tôi vội giữ chặt lấy tay anh, cười nhé:

_Em không sao mà, thôi đi anh.

_Hừ, thật không thể chịu nổi.

Nói rồi anh bế luôn tôi vào phòng, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường rồi nắm lấy cổ chân tôi, xoa nhẹ nhàng.

_Em đau lắm không vịt con? – Đình Phong ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.

_Không…không sao ạ. – tôi cố gượng cười chứ thực ra đau muốn chết đi được, hic.

_Chắc bị trật khớp thôi. Anh sẽ nắn lại cho em, có cố chịu đau nha.

Vừa nói, anh vừa xoay nhẹ cổ chân tôi rồi kéo mạnh một cái, đau đến thấu xương.

_Á……đau quá TT_TT

Tôi rơm rớm nước mắt, chân đau quá đi mất thôi, huhu.

_Anh xin lỗi, hic. Nhưng phải làm thế này mới đỡ được. Em thử cử động xem, được không?

Tôi lắc lắc thử cái chân đau. Đúng là đỡ đau thật rồi, mới vừa nãy còn chưa cử động được, bây giờ đã bình thường trở lại rồi.

_Thế nào, đỡ chưa em?

_Đỡ rồi ạ, hihi, hết đau luôn rồi nè.

Nói rồi, tôi đứng nhảy nhót luôn trên giường cho anh xem, cười toe.

_Thôi nào, em đừng cử động mạnh như thế, lại bị đau bây giờ.

Nghe lời anh, tôi ngoan ngõa ngồi xuống luôn. Anh xoa đầu tôi, cười hiền khô:

_Vịt ngốc, em chỉ giỏi làm người khác lo lắng thôi, biết không hả? Đi đâu cũng phải cẩn thận chứ.

_Em biết rồi ạ - tôi cười trừ - mà phải ra lau chỗ nước ngoài kia nữa.

_Thôi, cứ để anh lau cho, để em ra làm anh lo lắm.

_Hic, thôi được, vậy anh lau chỗ nước ngoài kia, còn em sẽ mang chậu nước mới lên được không ạ?

_Được không đó? – anh nhìn tôi nghi ngại.

_Được mà, em sẽ cẩn thận, anh yên tâm.

Tôi nháy mắt rồi đi luôn, khỏi chờ anh nói thêm, sự anh lại phản đối. Xuống đến phòng tắm, tôi lại gặp Hạo Du bước ra. Tôi quay đi, không nói gì cả. Bỗng anh lại mở lời trước:

_Chân cô…không sao chứ? – anh ngập ngừng.

_Dạ, à, không sa…không sao ạ, hì.

_Lần sau cẩn thận đấy, đừng làm người khác lo.

Tôi nháy mắt rồi đi luôn, khỏi chờ anh nói thêm, sợ anh lại phản đối. Xuống đến phòng tắm, tôi lại gặp Hạo Du bước ra. Tôi quay đi, không nói gì cả. Bỗng anh lại mở lời trước:

_Chân cô…không sao chứ? – anh ngập ngừng.

_Dạ, à, không sao…không sao ạ, hì.

_Lần sau cẩn thận đấy, đừng làm người khác lo.

Tôi vâng lý nhí, nhìn anh lên tầng rồi đi nhanh vào phòng tắm. “Đừng làm người khác lo” sao, ý anh là sao nhỉ. Anh muốn nói đến Đình Phong chăng, thật là khó hiểu. Mải nghĩ ngợi, nước tràn đầy ra lúc nào không biết. Tôi vội tắt vòi, đổ bớt nước đi rồi mới lại bê nó lên tầng. Có vẻ như Đình Phong đã lau sạch rồi, thấy anh đang ngồi trên giường kia. Anh đang chờ tôi.

_Anh lau xong rồi ạ, hì – tôi vừa đi vào vừa cười tươi.

_Ừ, xong rồi, nhanh ý mà.

_Anh làm em ngạc nhiên lắm đấy, Đình Phong. – bê nước để xuống ghế bên cạnh, tôi nói.

_Sao thế?

_Hì, thì thấy anh cái gì cũng biết.

_À, thì anh ở một mình, phải tự lo chứ biết làm sao.

_Vậy…chuyện anh bảo không biết tự băng bó có phải là thật không thế?

Tôi ngồi xuống giường, nhìn anh nói vừa chớp chớp mắt.

_Thật mà. Anh đã tự băng bao giờ đâu.

_Thật chứ hả. Hì, được rồi, thế giờ em thay băng cho anh, anh nhìn rồi nhớ kĩ đấy nhé.

Anh gật đầu rồi nhìn theo tôi làm, rất chăm chú. May mà tôi đã được học băng bó từ hồi cấp hai rồi nên rất là “chuyên nghiệp”.

_Được rồi đó ạ. Anh thấy rõ chưa? Tự thay được chưa thế?

_Hic, vẫn không biết.

Nhìn mặt Đình Phong lúc này “tâm trạng” lắm nên chắc là chưa biết thật rồi. Tôi cười xòa:

_Thôi không sao, từ từ em dạy, anh sẽ biết thôi.

Nói rồi, tôi vớ đống băng cũ còn dính máu mang xuống nhà, xong lại nhanh chóng đi lên. Lúc xuống còn tranh thủ xem đồng hồ, đã gần mười một giờ đêm.

Ngồi trên giường, tôi lau khô tay rồi lên trải chăn trước. Bỗng nghe thấy Đình Phong gọi tôi từ phía sau:

_Vịt con…

_Dạ?

Tôi quay mặt ra, nhìn mặt Đình Phong rất là…khổ tâm.

_Tối nay…anh ngủ ở đâu? – anh gãi đầu gãi tai nhìn đến là buồn cười.

_Thì…cứ nằm với em vậy ạ, hay là…nằm trên sofa.

Nghe tôi nói rồi, mặt Đình Phong bỗng xịu xuống như con nít vậy:

_Vậy thì lạnh lắm…

_Hì, em đùa vậy thôi, nằm cùng giường với em, hì.

Nói rồi tôi lấy thêm một cái gối trong tủ ra cho anh rồi nằm xuống giường trước, không quên để Tiểu Phong nằm giữa chúng tôi.

_Anh nằm ngoài, em nằm trong, được chứ?

Anh ậm ừ rồi cũng lên luôn giường nằm. Thấy anh đắp chăn lên rồi, tôi mới với tay tắt đèn và kéo chăn lên kín cổ. Quay sang ôm chặt Tiểu Phong, tôi bỗng bắt gặp ánh mắt anh. Ánh nhìn…dịu dàng kinh khủng. Tôi bối rối cúi ngay mặt xuống.

_Vịt con này…

_Dạ?

_......

_Có chuyện gì vậy anh?

Không thấy Đình Phong nói gì, tôi mới lại ngước lên nhìn anh. Vẫn là đôi mắt đấy, nhưng sao, chứa bao nhiêu muộn phiền. Tôi giật mình khi thấy anh đưa tay lên xoa má tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

_Chúc em ngủ ngon.

_A, anh…anh cũng vậy ạ.

Tôi nói rồi Đình Phong cũng rút tay lại và nằm yên. Tôi không biết anh có còn nhìn tôi nữa không vì tôi đã nhắm mắt lại rồi. Cả người lọt thỏm trong chiếc chăn bông, trái tim tôi cứ đập nhanh liên hồi. Sao tôi lại bối rối đến thế này chứ, ánh mắt vừa nãy của anh, cử chỉ vừa nãy của anh, không hiểu sao đã làm trái tim tôi rung lên mãnh liệt. Tôi run run ôm chặt lấy Tiểu Phong rồi cố ép mình vào trong giấc ngủ. Nhưng sao không thể nào đẩy được hình ảnh Đình Phong ra khỏi đầu.

HAO DU’ S POV

2 a.m

Tôi là Hạo Du, tôi đang vô cùng bận rộn với đống bài tập cuối học kì này nên chưa thể ngủ được. Thêm vào đó là công việc của Đoàn trường khiến tôi thấy rất mệt mỏi. Ấy vậy mà tôi vẫn không khỏi nghĩ về cô ta. Tôi vị làm sao vậy chứ, sao người tôi nghĩ đến lại không phải Tiểu Giang mà lại là cô ta? Trước kia tôi đâu có bất kì cảm xúc gì với cô ta đâu, vậy mà bây giờ… Tôi khó chịu khi thấy cô ta làm cơm cho ai đó (chắc là Đình Phong); tức giận khi cô ta đưa tên đó về nhà; tôi thấy buồn khi cô ta chăm sóc cho tên kia; thấy thương và lo lắng vô cùng khi cô ta bị ngã; rồi lại thấy chán ghét bản thân khi để tên đó bế cô ta vào phòng. Trời ơi, tôi bị làm sao vậy chứ, những cảm xúc “vớ vẩn” này là sao? Không phải là tôi có tình cảm gì với cô ta đấy chứ??? Chắc không phải đâu, chỉ là tôi suy nghĩ quá nhiều thôi. Haiz, chắc vậy rồi, thư giãn tí nào, làm sao tôi lại có thể có tình cảm với cô ta được chứ, không thể nào!