Chương 11

Hình ảnh đêm qua ngay lập tức hiện ra trong tâm trí tôi.

“Đúng rồi. Helios. Giấc mơ dường như đan xen với thực tế khiến tôi băn khoăn không biết đâu là thực. Mà tôi thích cái nào là thật hơn? Tôi chỉ biết rằng Helios không chỉ là một cơn ác mộng, không chỉ là một giấc mơ, bởi vì trọng lượng và nhiệt độ bên hông cũng không phải là giả. Nếu nói điều may mắn duy nhất, đó là Chu Kỳ Lạc đã không rời đi như trong giấc mơ kia, lúc này, anh vẫn đang ngủ yên bên cạnh tôi. Tôi không nhịn được đưa tay lên chạm vào má người yêu, muốn cảm nhận hơi ấm, nhưng vừa định chạm vào thì tay kia đã bị chặn lại trên không trung.

Bàn tay của Helios ôm trên eo tôi chuyển sang nắm lấy mu bàn tay tôi. Trái ngược với tính cách lạnh lùng và khắc nghiệt thì lòng bàn tay của anh rất ấm áp, những đầu ngón tay mảnh mai của anh ấy lướt qua các ngón tay tôi cho đến khi hai bàn tay chúng tôi giao lại với nhau.

Người ta nói rằng mười ngón tay được kết nối với trái tim, lúc này trái tim của tôi thực sự như bị bóp lấy. Thành thật mà nói, tôi có một chút sợ hãi anh ta. Anh là một người khó đoán, tôi sẽ không bao giờ đoán được anh sẽ đưa ra những ý tưởng biếи ŧɦái nào tiếp theo. Hai bàn tay đang nắm chặt đặt trên eo tôi một cách tự nhiên và sau đó mọi thứ trở lại bình tĩnh.

Helios cũng không có cử động nào thêm. Dường như trong phòng nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của ba người. Nhưng lần này dường như tôi đã nghĩ quá nhiều. Do dự vài giây, tôi vẫn không kìm được sự tò mò của mình. Lật người một chút, để tránh khỏi việc dán gần vào anh ta. Helios nheo mắt, đôi mắt buồn ngủ xanh xám có chút sắc bén và lãnh đạm. Có vẻ như hành động của tôi đã đánh thức anh và tất cả những hành động trước đó chỉ là hành động vô thức trong giấc mơ của anh.

Anh nhìn tôi chăm chăm một lúc, nhưng nhanh chóng bị cơn buồn ngủ đánh bại rồi nhắm mắt lại. Anh nói nhỏ trong miệng “ Ngủ thêm một lát đi". Giọng điệu và thái độ của anh khá tự nhiên, cứ như thể đây là cuộc sống thường ngày mà anh quen thuộc. Tôi giữ nguyên tư thế này và không dám cử động, cho đến khi có một hơi thở ổn định phả vào tai tôi, tôi thả lỏng người nhẹ nhàng. Nhắc mới nhớ, cảm giác vừa rồi của Helios rất giống với Kỳ Lạc mọi khi. Nói khác đi thì Chu Kỳ Lạc giỏi làm nũng hơn, anh thường hay nói "Để anh ngủ một lát nữa thôi". Tôi có thể nghe thấy âm thanh thở khi ngủ say từ hai người từ hai phía của tôi. Sau một lúc, tần số của chúng dần dần trùng nhau. Những suy nghĩ trong đầu tôi lướt qua từng cái một và những gì tôi nghĩ đến nhanh chóng bị tôi lãng quên.

Dần dần, cơn buồn ngủ ập đến. Tôi không biết có phải do Helios đã sử dụng dị năng để thúc giục tôi ngủ hay không?

Cuối cùng thì tôi cũng từ từ nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ ...

Lần này, tôi không có mơ một giấc mơ nào nữa.