Chương 2-2: Lễ thành hôn (4)

Ông Thẩm lại hỏi: "Cháu cảm thấy Như Ý như thế nào?"

Thẩm Tự Chước dừng một chút: "Tạm được."

Ông Thẩm cười khẽ, thở dài, vuốt vuốt tay trái cứng ngắc của mình, cố hết sức nói: "Tối hôm qua nằm mơ thấy năm đó khi ông đánh giặc, mỗi đêm đều là lửa đạn ù ù, không biết ngày nào đó đang ngủ liền bị quân Mĩ đánh bị thương. Hôm nay đến già, ngược lại lại sợ chết. Nhưng bị bệnh một lần, cái gì cũng cảm thấy bình thường. Ông cẩn thận suy nghĩ một chút, không có gì đặc biệt đáng giá nhớ nữa, duy chỉ có một chuyện, năm đó ta từng hứa hẹn với lão Đàm, nếu là có duyên, nhất định phải kết thành thông gia với ông ấy......"

Lần này ông Thẩm nói dài, khẽ thở gấp.

Thẩm Tự Chước hiểu ông Thẩm muốn nói gì, lại im lặng không lên tiếng, không chịu tự mình chủ động nhận trách nhiệm này.

Ông Thẩm nhìn anh một hồi lâu, thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường, cũng không biết là đang nghĩ gì, liền thở dài, muốn nói rồi lại thôi.

Vậy mà vừa qua Tết Nguyên Tiêu, ông Thẩm lại bị bệnh một lần nữa. Lúc này nghiêm trọng hơn, nửa người tê liệt, nói một câu phải mất rất nhiều sức, ông Thẩm sợ mình sẽ không qua khỏi, đêm đó lập tức gọi luật sư cùng người nhà làm di chúc.

Sau khi lập xong di chúc, ông Thẩm đuổi hết mọi người đi, chỉ còn lại một mình Thẩm Tự Chước.

Ông Tɧẩʍ ɖυỗi tay phải còn có thể tự nhiên cử động, siết chặt tay Thẩm Tự Chước, "Tự...... Tự Chước, cháu hiểu được ông muốn nói gì......"

Trăng sáng vẫn còn nguyên hình dáng tròn đầy đặn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sương trắng như rơi đầy đất. Âm thanh nức nở nghẹn ngào của bà Thẩm còn đang vang bên tai, Thẩm Tự Chước nhìn bàn tay khô gầy hiện đầy mạch máu của ông Thẩm, trong lòng biết hôm nay cũng không có cách nào im lặng mãi, liền yên lặng gật đầu một cái.

"Phải..... Là một cô gái tốt...... Tính tình cháu quá lạnh bạc rồi, có nó bên cạnh, vừa khéo......" Đôi mắt ông đυ.c ngầu nhìn Thẩm Tự Chước chằm chằm, "Ông...... Cả đời ông chưa từng thất tín với ai, chỉ...... Chỉ còn tâm nguyện duy nhất, Tự Chước, dù gì...... Dù sao cháu cũng phải giúp ông hoàn thành.

Vài ngày sau, Đàm Như Ý lại thấy người của nhà họ Thẩm một lần nữa.

Ngày đó ông Đàm đang ngồi ở trước lầu

đánh cờ cùng hàng xóm cách vách, chợt từ đầu đường kia xuất hiện một chiếc Land Rover, vững vàng dừng ở trước lầu. Cửa xe mở ra, Thẩm Tự Chước và cha anh Thẩm Tri Hàng xuống xe. Ông Đàm thấy người nhà họ Thẩm tới, lập tức bỏ con cờ cười tiến lên gọi, lại hô một tiếng về phía lầu hai, bảo Đàm Như Ý làm thêm vài món ăn.

Đàm Như Ý đang lấy gạo, nghe động tĩnh, đi tới bên cửa sổ lầu hai nhìn xuống, thấy Thẩm Tự Chước đứng ở dưới gốc nhãn, lập tức ngẩn ra. Thẩm Tự Chước đội mũ mặc áo khoác màu đen, vóc người cao to, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt sâu mà lạnh nhạt, vẫn giống mấy lần cô gặp lúc trước.

Lúc ăn cơm thì Đàm Vệ Quốc cha Đàm Như Ý từ bên ngoài trở lại. Đàm Vệ Quốc nhiệt tình chào mời, lại đuổi Đàm Như Ý đi mua mấy bình rượu ngon. Đàm Như Ý mua rượu trở lại, đang muốn vào cửa, chợt nghe thấy giọng Đàm Vệ Quốc bên trong: "Lễ hỏi hai mươi vạn, đưa đủ tại đây, tôi đồng ý.!"

Đàm Như Ý cả kinh, lập tức đẩy cửa ra, "Cha, cha đồng ý cái gì?"

Ánh mắt Thẩm Tự Chước thật nhanh quét tới, dừng lại trên mặt cô chốc lát, lại chậm rãi dời đi.

Ánh mắt ý vị sâu xa này, Đàm Như Ý đọc ra ở trong đó có mấy phần đồng tình, hô hấp của cô bất giác hơi chậm lại, siết chặt ngón tay nhìn về phía ông Đàm, "Ông nội đây là xảy ra chuyện gì?"

Ông Đàm hít mạnh một hơi, nói lại mọi chuyện cho Đàm Như Ý một lần.

Đàm Như Ý nghe xong, đặt bình rượu lên trên tủ, ánh mắt quét một lượt qua bốn người ở trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Đàm Vệ Quốc, "Con không đồng ý."

Thẩm Tri Hàng cười cười, "Cũng không cần lĩnh chứng, đơn giản làm chút rượu, coi như là mọi người cùng chứng kiến. Lời nói khó nghe, chuyện của ông cụ chỉ là chuyện sớm hay muộn, chúng ta làm con cháu, không thể ngay cả tâm nguyện cuối cùng này của ông cũng không thoả mãn."

Đàm Vệ Quốc lập tức cười nói: "Dạ dạ, phải phải, bệnh của cha tôi cũng đều dựa vào người nhà họ Thẩm....."

Đàm Như Ý cắn răng, "Cha, cha xem con là cái gì."

Đàm Vệ Quốc liếc mắt, thấy trên mặt Đàm Như Ý nén giận, cũng không khỏi lạnh mặt, ném chiếc đũa vượt qua bàn về phía Đàm Như Ý đang ngồi, rồi một tay túm tóc kéo cô ra ngoài, hạ thấp giọng mắng: "Mày biết cái gì! Mày cho rằng người có điều kiện như vậy, có thể tìm được là tốt biết bao? Có thể gả cho người nhà họ Thẩm như vậy, đã là cơ hội trời cho rồi."

Đàm Như Ý cảm thấy da đầu đau đến tê dại, lại tức phát run, "Tôi gả hạng người gì, không cần ông quan tâm."

"Phi!" Đàm Vệ Quốc chửi thề một tiếng, "Lòng lang dạ sói giống như mẹ mày, ông đây là vì tính toán cho mày, con mẹ nó không biết điều!"

"Làm sao ông không nói đây là vì chính bản thân ông. Hai mươi vạn ông tính toán lấy làm gì? Lại đi đánh bạc?......" Nước mắt đã dồn đến hốc mắt, Đàm Như Ý khụt khịt cái mũi, đành nhịn lại.

Mặc dù cách một bức tường, nhưng ở bên trong tường lại nghe được giọng nói rất rõ ràng. Ông Đàm vẫn im lặng lúc này mới đứng lên, "Thẩm tiên sinh, thật là xin lỗi, để cho anh chế giễu. Đứa nhỏ Như Ý này tướng mạo học thức cũng không xứng với Tiểu Thẩm, mọi người nên tìm người khác thôi."

Thẩm Tri Hàng có chút xấu hổ, vẫn là cười cười, đứng dậy khách sáo nói mấy câu, cùng Thẩm Tự Chước rời đi.

Thẩm Tự Chước đi tới cửa, bước chân dừng lại, liếc mắt nhìn Đàm Như Ý. Đàm Như Ý ngẩng đầu, thẳng cổ, cả người lộ ra dáng vẻquật cường, giống như một con vật liều chết quyết đấu đến cùng.

Thẩm Tri Hàng và Thẩm Tự Chước vừa đi ra cửa chính, Đàm Vệ Quốc

liền tát cho Đàm Như Ý một cái. " Sao lại sinh ra cái loại như mày!"

Chuyện như vậy giống như cái gai đâm vào lòng Đàm Như Ý, cô thường xuyên nghĩ đến ánh mắt mang theo thương hại của Thẩm Tự Chước ngày đó trong lòng lại khó chịu, lại có loại cảm giác bất lực không thể xoay chuyển.

Khi mọi thứ dần trở lại bình thường, Đàm Vệ Quốc lại đã xảy ra chuyện. Sau khi ông uống rượu lại làm người ta bị thương, nhà của đối phương muốn ông cầm 12 vạn ra ngoài giải quyết riêng, nếu không liền mang ra tòa án. Đối với những người có quyền thế Đàm Vệ Quốc vừa hận vừa sợ, nào dám ra toà án, vì vậy gạt Đàm Như Ý đi vào thành phố tìm được Thẩm Tri Hàng.

Chờ khi Đàm Như Ý biết, ván đã đóng thuyền.

Việc thiếu tiền trong nhà ngay từ lúc ông Đàm làm phẫu thuật đã dùng hết rồi, mặc dù cô bán đứng chính mình, cũng không thể có đủ hai mươi vạn trả lại cho nhà họ Thẩm. Bị ông nội mắng mấy ngày, Đàm Như Ý còn phải trấn an tâm tình của ông, tránh cho ông nhất thời kích động lại làm bệnh tim tái phát.

Bốn bề khó khăn, thật giống như một túi lưới bủa vây lấy cô.

Đàm Như Ý vẫn có mấy phần không cam lòng, suy tư mấy ngày, vào thành phố đi tìm Thẩm Tự Chước xem có thể thương lượng lại hay không. truyện chỉ được đăng tại đTruyenHD*equydonn.com

Không gặp được Thẩm Tự Chước, lại chạm mặt ông Thẩm. Ông Thẩm lôi kéo tay của cô, giọng nói mơ hồ luôn luôn nói cảm ơn lần đầu tiên gặp mặt đã biết cô là một cô gái tốt tâm địa thiện lương, còn nói mắt ông nhìn người luôn luôn chính xác, Thẩm Tự Chước và cô tuyệt đối là ông trời tác hợp cho. Bà Thẩm ở một bên gạt lệ, cũng giống như ông Thẩm luôn miệng nói cám ơn.

Ông lão ở trước mặt đã gầy trơ xương, ánh mắt trong trẻo mấy ngày trước hôm nay bị vẩn đυ.c che lấp, bi thương nhìn cô, thật giống như một đứa bé đi xin ngoài đường. Lời từ chối bị chặn ở trong cổ họng, dù như thế nào cũng không thể nói ra được.

Đang nói chuyện, Thẩm Tự Chước đẩy cửa đi vào, Bà Thẩm vội phải để Thẩm Tự Chước xin cho Đàm Như Ý đi ăn cơm.

Lúc đi ra cửa bệnh viện, tức giận của Đàm Như Ý đã giảm đi hơn một nửa so với lúc mới tới, trong lòng dần dần bị một loại cảm giác đồng cảm lấp đầy. Cô ngừng bước chân, nhỏ giọng nói: "Không cần ăn cơm, tôi còn phải về nhà chăm sóc ông nội."

Bước chân Thẩm Tự Chước ngừng lại một chút, chậm rãi xoay người lại, im lặng mấy giây, lúc này mới trầm giọng mở miệng, "Xin lỗi."

Đàm Như Ý không lên tiếng, trầm mặc hồi lâu, rồi cắn răng nói một câu:" Anh hiếu thuận nên hồ đồ rồi sao."

Lúc Đàm Như Ý trở về, cảm giác mình giống như là gà trống thua trận, vừa giận lại khổ sở, lại không biết nên làm sao. Ông Đàm đang ngồi ở cửa trên bậc thang cuốn thuốc lá, nghe thấy tếng bước chân của Đàm Như Ý, ngẩng đầu liếc nhìn, há miệng, lại cúi đầu.

Đàm Như Ý đứng ở trước mặt ông nội, cầm lấy điếu thuốc của ông, nhẹ nhàng dụi dụi xuống cạnh chân, nhét điếu thuốc lá ông vừa cầm vào trong tay ông, để lại vào trong tay ông. Ông nội móc bật lửa ra đốt, thở mạnh một hơi.

Đàm Như Ý bật cười, "Ông nội, không có chuyện gì, Thẩm Tự Chước là người rất tốt."

Ông nội hìn cô: "Cháu có thích anh ta hay không?"

Đàm Như Ý cúi đầu, nhìn mặt đường bụi bặm, nhỏ giọng, "Cháu mới thấy anh ấy vài lần."

Ông nội thở dài, một hồi lâu không lên tiếng. Trong không khí nhất thời chỉ có mùi thuốc lá, không biết qua bao lâu, chợt nghe ông nội khàn giọng nói một câu: " Ông sợ cháu với cao chịu uất ức."

Đàm Như Ý bỗng dưng chảy nước mắt, cô nhặt cục đá nhỏ, vạch lung tung lên nền xi măng. Sau một lúc lâu, khi tinh thần phục hồi lại, lại phát hiện trên mặt đất viết một chữ. Cô nhất thời tâm phiền ý loạn, dùng sức lau mắt, nắm cục đá vạch thêm một vạch thật nhanh.

Thời tiết buổi hôn lễ lại rất sáng sủa, con sông tuyết ngừng, trời cao mây nhạt. Đúng bảy giờ Đàm Như Ý bắt đầu hóa trang, tám giờ xe tới đón người. Thị trấn nhỏ chưa từng nhìn thấy cảnh xe hoa chạy băng băng trên đường, nhất thời mọi người đều chạy sang nhà họ Đm xem náo nhiệt.

Đàm Như Ý ngồi cùng Thẩm Tự Chước ở phía sau, không nói một lời, ngồi kế bên là người lái xe nhà họ Thẩm mời tới Hôn Khánh công ty dâu phụ nhiều lần muốn sống nhảy không khí, thấy đàm Thẩm hai người vẻ mặt không giống như là kết hôn giống như là đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ nghĩa, thì thầm một tiếng, cũng liền mặc kệ nó rồi.

Hôn lễ thu xếp rất vội vàng, tất cả mọi người đều vội, ông Thẩm lại vẫn còn nằm trên giường, vì vậy tất cả thủ tục đều cắt bỏ.

Duy chỉ có ông Thẩm thích thú, bởi vì chuyện vui sắp tới, tinh thần cũng phấn chấn mấy phần. Ông móc ra hình chụp ông và vợ mình lúc kết hôn cho Đàm Như Ý xem, trong hình là hai người trẻ tuổi trên mặt cười rạng rỡ. Bà Thẩm mặc sườn xám, tấm hình đen trắng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bà. Ông Thẩm dặn dò Đàm Như Ý, nhất định phải chọn một thân sườn xám màu đỏ.

Đàm Như Ý đang chuẩn bị nhận công việc, sắp tới ngày cưới mới có giờ rảnh đi thử lễ phục. Chính cô cũng không còn có tâm trạng, nếu ông Thẩm đã kiên trì, vậy thì nghe theo ý tứ của ông. bạn đang đọc truyện tại dienxdan##TruyenHD

Đêm trước hôn lễ, ông Thẩm đưa cho cô hai chiếc vòng Mã Não nói là năm đó bà Thẩm đã từng mang. Mã Não chất lượng cực tốt, kết hợp cùng sườn xám càng thêm hết sức đẹp mắt. Đàm Như Ý giờ mới hiểu được thâm ý của ông Thẩm. Từ chối không được, cuối cùng đành nhận lấy.

Xe rất nhanh đã đến khách sạn đã được đặt trước đó, Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước đứng ở cửa nghênh đón. Mùa xuân trời vẫn se lạnh, cô mặc sườn xám màu đỏ bên ngoài chỉ khoác áo choàng bằng tơ, lạnh đến phát run. Đứng đó một lúc lâu, chợt liếc thấy nhân viên phục vụ rượu cũng là một kiểu áo màu đỏ. Cô cảm thấy càng lạnh hơn, nụ cười trên mặt đã cứng đờ, tùy thời có thể bịch một tiếng rơi xuống.

Thật vất vả tân khách mới đến đông đủ, Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước lên lầu, nguyên tầng trong đại sảnh khách đã ngồi đầy. Nhà họ Thẩm quan hệ rất rộng, danh sách tân khách đã tính giảm mấy lần, vẫn có bốn mươi bàn.

Trước đó Thẩm Tự Chước đã nói trước với người dẫn chương trình vài câu, yêu cầu nghi thức tận lực đơn giản, những chuyện dong dài có thể cắt bớt liền cắt. Nhưng chuyện trao đổi nhẫn và hôn môi này, dù thế nào người điều khiển chương trình cũng không đồng ý bỏ: "Tất cả mọi người đều muốn tuyên thệ, đây là anh kết hôn, dù xấu hổ thế nào, vẫn phải bày tỏ một chút chứ? Nếu không thì bao nhiêu người ở đây, nào có ai được xem náo nhiệt?"

Đàm Như Ý ở một bên nghe, trong lòng lại cảm thấy khổ sở, hôn lễ của cô, rốt cuộc lại biến thành một cuộc "Náo nhiệt".

Người điều khiển chương trình bảo chủ tiệc lên tiếng, Thẩm Tri Hàng chận rãi đi lên. Đơn giản là nói mấy lời hứa hẹn, chúc phúc sống vui vẻ tôn trọng nhau, lời chúc may mắn, cầm sắt hòa minh, Đàm Như Ý còn chưa chú ý, ông đã nói xong.

Người điều khiển chương trình lớn tiếng nói một tràng, ngay sau đó nói: "Xin mời cô dâu chú rể trao đổi nhẫn!"

Nhân viên phục vụ bưng hai hộp trang sức lên, làm Như Ý hốt hoảng nhận lấy, lấy ra chiếc nhẫn bên trong.

Mấy trăm người phía dưới đang nhìn chằm chằm hết sức chăm chú, thật giống như đang vây xem một cuộc hành hình, Đàm Như Ý thì ngược lại, vẫn suy nghĩ lung tung, ngón tay bị một bàn tay nắm được. Cô lập tức tỉnh táo, thấy Thẩm Tự Chước đang nắm ngón tay của cô, đeo chiếc nhẫn lên, vừa giống như làm ra để cho cô vậy.

"Hiện tại, chú rể có thể hôn cô dâu xinh đẹp rồi!"

Tiếng hoan hô phía dưới như một đợt sóng thổi qua, lần này Đàm Như Ý hoàn toàn luống cuống, không dám ngẩng đầu, trái tim nhảy loạn như đánh trống. Chợt có một đôi tay nhẹ nhàng đè xuống eo, ngay sau đó hơi thở Thẩm Tự Chước chậm rãi phả vào, khi cô còn chưa kịp phản ứng, xúc cảm xa lạ đã dán lên đôi môi đang phát run của cô.

Từng đợt tiếng hoan hô truyền đến tai, trong đầu Đàm Như Ý trống rỗng, đợi cô tỉnh táo lại, nghi thức đã kết thúc, phía dưới mọi người đang ăn uống linh đình.

Hình như đây là nụ hôn đầu của cô.

Không có thời gian để cô trở về chỗ, còn phải điều chỉnh lại tâm tình, rồi đi mời rượu từng bàn từng bàn một. Thẩm Tự Chước đi phía trước, cô theo sát phía sau, tiếng chúc ở từng bàn lần lượt truyền đến, dần dần sinh ra chút ảo giác, thật giống như cô thật sự đang có một hôn lễ mỹ mãn; bên người người, đúng là cô còn muốn khoác tay chồng cô cùng đi xuống.