Chương 76

Vivi của tôi rất ngoan, điều này hoàn toàn đúng, Vivi của tôi hay khóc, điều này cũng không sai, và hơn thế nữa, Vi rất thương tôi, đứa nào dám hó hé phủ định những ý kiến trên thì tôi sẽ tặng cho vài cú đấm tiễn biệt. Thật sự thì tôi cũng chưa bao giờ đặt nặng vấn đề có hay không có tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, như mọi năm, tôi chỉ rủ đám bạn thân của mình ra quán làm vài ván Đột Kích hay lang thang đá banh đá bóng các kiểu.

Nhưng năm nay, tôi đã là một học sinh lớp 10, vẫn chưa hết trẻ con nhưng chưa hẳn là còn bé. Và điều quan trọng hơn cả, đó là năm nay, tôi đã có thêm một cô bạn nhỏ, cùng tôi trải qua biết bao vui buồn trong cuộc sống tưởng chừng như quá tẻ nhạt này, cô bạn của tôi luôn nghĩ và làm những gì tốt nhất cho tôi, nấu cơm cho tôi ăn, dạy tôi học, kể cả việc phơi nắng để cổ vũ cho tôi vui lòng. Và cô bé muốn mang lại cho tôi niềm vui nhân ngày sinh nhật sắp tới, thế cơ mà lại bị mẹ bắt về quê thăm gia đình, tôi tính ra đúng là "hồng nhan bạc phận" mà... :gach:. Nói thì nói vậy chứ thực tâm tôi cũng buồn lắm, đâu phải cứ muốn là có bạn gái, mà cũng đâu phải cứ thích là được bạn gái tổ chức sinh nhật. Tuy nhiên, tạm xa vài ngày có khi cũng tốt, nó giúp cho mỗi đứa nhận ra được tầm quan trọng của người kia từ đó có thể hiểu nhau và giữ nhau chặt hơn, hy vọng là thế.

Trở lại với tối hôm ấy, Vivi thì vẫn gục đầu thút thít, tay vẫn níu chặt không cho tôi nhúc nhích, nhiều khi mắc tiểu cũng không dám lên tiếng :gach:. Miệng thì cứ chốc chốc lại "Em xin lỗi", "H đừng giận em"... quả thực thì tôi chẳng giận gì em hay mẹ em cả, tôi chỉ giận sao mình sinh vào ngày 25 mà thôi, thật đấy! Tôi ngồi vỗ về Vivi cả buổi, hát vài câu những mong cô bé sẽ vơi bớt đi phần nào sự mặc cảm trong tâm hồn, thiệt đúng là nỗi niềm trẻ con rất khó đoán và cũng khó lường nữa.

Tâm trạng buồn thiu ấy, Vivi vẫn giữ nó liên tục trong suốt cả tuần tiếp theo mặc dù tôi đã hết lời khuyên ngăn và giải thích. Sáng đi học thì mặt mày ủ rũ, trưa về thì mặt mũi thảm không chịu được, nhìn miết, tôi dù sắt đá và vui vẻ đến đâu thì cũng đâm ra hơi bực mình. Và không chỉ chuyện đó, thằng Phúc cối cứ liên tục lảng vảng trước cửa nhà Vivi cũng như lượn lờ quanh chúng tôi khi ở trên trường, nó không dám tiến tới tặng quà một cách sỗ sàng như mọi khi vì sợ ăn đấm, cũng có thể nó đang bày mưu tính kế gì chơi tôi không biết chừng.

Còn thằng Đạt thì chẳng hiểu sao dạo này nó đột nhiên vui vẻ lạ thường, đến lớp cười cười nói nói đủ kiểu, nó và My mập thì liên tục quậy phá làm trò cười trò thiên hạ, gặp tôi nó cũng tỏ ra hết sức hoà đồng và lịch sự, thật không thể nào tin nổi và hiểu được.

Mỗi người một tâm trạng, tôi cũng vậy, tôi buồn vì Vivi suốt ngày mang vẻ mặt ủ dột nhìn đến ngán, còn tôi thì lại chẳng có cách gì giúp cô bé mỉm cười lên được dù chỉ một ít. Đôi lúc như thế, tôi cảm thấy con người mình thật nhỏ bé, tôi chẳng còn biết làm gì ngoài chờ, chờ và chờ. Tôi căm hận bản thân mình, tôi căm hận vì mình chẳng có chút quyền phép như trong truyện cổ tích, tôi không thể hô biến và đuổi cổ nỗi buồn ra khỏi Vivi, cũng không thể dùng những câu thần chú kì diệu để đem về cho em niềm vui. Thế nhưng có khó khăn thì mới là cuộc đời, có khó thì ta mới biết trân trọng, biết hy sinh. Có thể tôi không phải là thánh thần, tuy nhiên, tôi sẽ dùng hết sức có thể để kéo Vivi trở lại với con đường hạnh phúc, con đường tình yêu mà Lam Trường đã tặng chúng tôi những ngày đầu.

Tối thứ bảy, tôi lại sang nhà Vivi khi mẹ em đi công tác 2 ngày. Vivi ngồi học bài, vẫn cái gương mặt hắc ám khó chịu ấy, tôi chễm chệ trên ghế xem TV mà em chẳng nói với tôi một lời, chẳng bắt tôi làm bài tập, cũng chẳng nhắc tôi về chuỗi ngày thi học kì suốt tuần sau, tôi không muốn và không cần một cô bạn gái như vậy. Nhưng như đã nói, chúng ta sở dĩ tồn tại trên đời này, chẳng phải vì bản thân, mà còn vì người khác nữa, tôi có thể dễ dàng bỏ qua và Vivi sẽ mãi chìm đắm trong những dằn vặt không gọi thành tên, thế nhưng tôi sẽ dừng lại và kéo em cùng bước tiếp, bởi lẽ con đường tôi đi đã khắc tên một người nữa rồi, phải không?

Cả ngày hôm ấy, tôi đã vắt óc suy nghĩ và tìm mọi phương pháp để làm cho Vivi vui, dù chỉ một đêm cũng được, miễn sao không phải thấy cái bộ mặt đó là đủ rồi. Cái bộ mặt buồn, không bĩu môi, cũng chẳng nhăn nhó như thường lệ nó mới khó nhằn và ức chế làm sao.

Buổi sáng, tôi chạy thật nhanh ra tiệm bánh kem và đặt một chiếc phủ chocolate thật to, tôi biết là Vivi thích ăn chocolate, thế nên chiếc bánh này ra đời :sogood:. Kì lạ là đây là lần đầu tiên tôi tự đặt bánh cho chính mình, và chắc cũng chỉ có mình tôi mới làm điều kì cục như vậy. Chẳng thể mà bà chị bán bánh cứ cười khúc khích khi tôi ghi những chữ cần ghi lên giấy rồi điền tên vào: "Happy Birthday H đẹp trai" – Người đặt: Phạm Th. H.

Kế đó, tôi chạy ra tiệm tạp hoá mua vài que pháo bông và một bông hồng ở ngoài chợ. Khâu chuẩn bị thế là đã xong xuôi, tôi về nhà và bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình. Bánh kem sau khi đặt xong, thay vì cắm nến có số tuổi như thông lệ, tôi chuẩn bị mấy que pháo bông để cắm vào. Mọi chuyện đã đâu vào đấy, tôi ngồi cắm mặt vào cái máy tính suốt đến chiều, quên cả trời trăng.

Và...

Vivi học bài xong, sắp xếp sách vở rồi đi lên phòng, chẳng nhõng nhẽo bắt tôi làm ngựa khiêng lên như mọi lần:

- Ngủ đi H!

Tôi hơi nhói trong l*иg ngực, tuy nhiên nghĩ đến những kết quả sau buổi tối hôm nay, tôi tự dặn mình phải cứng rắn lên một chút. Đợi cho Vivi vô phòng, tôi mới bắt đầu thực hiện mọi việc. Tôi xếp 16 cây pháo bông tượng trưng cho tuổi 16 của tôi thành chữ "Vi", ý rằng tôi và em sẽ mãi bên nhau, chỉ sợ nhiều quá lát nó cháy thì hết ăn nên tôi đã cố gắng kêu bà chị bán bánh phủ chocolate thật dày, dày như cái mặt thằng Đạt càng tốt. Bông hồng tôi kẹp trong tay và từ từ tiến lên phòng. Vivi đã tắt hết đèn để đi ngủ, điều đó thuận lợi cho công việc của tôi. Tôi cũng đã tranh thủ mang chiếc laptop của Vivi xuống dưới và bây giờ bật bài "Chúc mừng sinh nhật" lên, quả là một kế hoạch tuyệt diệu, bây giờ có cho vàng tôi không chắc rằng mình sẽ nghĩ ra được những thứ như vậy nữa.

Khi bài hát bắt đầu cất lên cũng là lúc tôi tiến vào phòng với chiếc bánh sinh nhật đang lấp lánh với 16 cây pháo bông chúc mừng cho ngày sinh nhật sớm của tôi. Vivi thấy động thì choàng tỉnh dậy, khoé mắt em ướt lệ. Bữa tiệc này là của tôi, thế nên tôi có khá nhiều quyền lợi, mà chẳng quan trọng có quyền lợi hay không, tôi cũng bắt Vivi làm theo:

- Hát chúc mừng sinh nhật anh đi, làm gì mà ngồi đó nữa!

Vivi hốt hoảng ngồi thật ngay ngắn trên giường, vỗ tay lạch bạch trông rất đáng yêu, thi thoảng lại đưa tay lên lau nước mắt:

- Happy birthday to you, happy birthday to you, Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you... .

Và tôi không thổi nến và cũng chẳng thể nào thổi... pháo như bây giờ được, tôi lấy bông hồng ra, quỳ một chân xuống và đưa tặng cho Vivi:

- Chúc mừng sinh nhật H đẹp trai, tặng cô bạn nhỏ của tui!

Em bụm miệng lại, áng chừng như sắp khóc. Và đúng thật, chỉ vài giây sau đó, cô bé chạy tới ôm chầm lấy tôi và khóc thút thít, chẳng cười như mong đợi, thế nhưng, tôi biết, kế hoạch và công sức của tôi đã thành công mỹ mãn:

- Lần sau Vi không dám thế nữa... Huhu...

Tôi cười rõ tươi, nhéo hai bên má của cô bé:

- Ích kỉ, buồn mà không nói với anh, đang định giận cho bõ ghét!

-...

- Lần sau cấm nghĩ lung tung nữa biết chưa? Cả tuần nay cứ vật và vật vờ đến nản.

Vivi biết đang bị tôi mắng nên chỉ lí nhí vâng dạ:

- Em biết lỗi rồi mà, hức...

Pháo bông cũng đã tắt. Tôi ngồi xuống và bổ bánh ra làm đôi và bỏ ra hai đĩa, sau đó tôi ăn chung với Vivi :gach:. À không, chính xác là bé Vi đút cho tôi ăn thì đúng hơn. Tôi đã lựa hêt những phần nào dính tàn tro sang một bên, chocolate cũng lựa ra một chỗ cho Vivi, tôi chỉ ăn bánh kem thôi:

- Há miệng ra!

- Oàm. Măm măm... Hehe, ngon quá!

Vivi ngồi nhìn tôi ăn như mọi khi, chốc chốc lại cười mỉm rồi lấy tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên má tôi. Cái điệp khúc ấy lặp đi lặp lại cho đến khi nửa miếng đã không cánh mà bay, lúc bấy giờ tôi mới xua tay đầu hàng:

- Thôi anh no lắm rồi, Vi ăn đi!

- Em cũng no rồi!

Tôi thắc mắc, lấy tay chùi hết mấy vết kem trên mặt Vivi:

- Có ăn miếng nào đâu mà no?

Cô bé tít mắt cười, chẳng nói tiếng nào, gục đầu vào người tôi và ôm tôi thật chặt. Tôi không rõ ý của Vivi là gì và cũng thử hỏi nhưng cô nàng lắc đầu nguây nguẩy, chỉ cười và cười thôi. Kể cũng ngộ, cả tuần thì ủ rũ, vui được tí thì cười toe toét, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra trên đời vậy.

Con gái vẫn khó hiểu thật, nhỉ?