Chương 57: Trong lòng em có anh

Chương 57: Trong lòng em có anh.

Vụ nổ hàng loạt phương tiện trên đường cao tốc đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi, đương nhiên, Võ Hạ Uyên không hề quan tâm đến việc này, điều mà cô quan tâm là trong danh sách người chết có một cái tên: Hạ Ngọc Hà.

Đoạn thời gian trước vụ việc của Hạ Ngọc Hà và Lê Thành Danh ai cũng biết đến, cô ta không cần mạng cũng muốn mình được nổi tiếng, nhưng không ngờ lại vùi thân trong biển lửa.

Hạ Ngọc Hà không nổi tiếng lắm, chỉ là một làm sóng nhỏ trên mạng xã hội, không ai quan tâm đến.

Ngay sau đó nguyên nhân gây ra vụ nổ đã được tìm thấy, không hiểu tại sao, Võ Hạ Uyên nhìn thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh: Đúng là chiếc xe bảo mẫu của Hạ Ngọc Hà xảy ra vấn đề, bình xăng bị rò rỉ dẫn đến bốc cháy, sau đó mới dẫn theo hàng loạt bi kịch phía sau.

Nhưng ngôi sao như cô ta, việc đi lại luôn cẩn trọng hơn người bình thường, sao lại không phát hiện ra chuyện bình xăng bị rò rỉ chứ?

Vài ngày sau, Lê Thành Danh công bố ra bên ngoài, anh ta có vị hôn thê.

Cô gái trên bức ảnh không quá lộng lẫy, nhưng dáng vẻ trông rất dịu dàng hiền thuận, vừa nhìn đã thấy là một người vợ tốt.

Võ Hạ Uyên tự nói với mình, không nên suy nghĩ quá nhiều.

Ba ngày sau Bùi Cảnh Sinh mời Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên dùng bữa tại khách sạn Mường Thanh ở Cần Thơ, hai người rất tự nhiên mà đến.

Du Dương đứng ở cửa đợi bọn họ, Trương Tấn Phong nhìn thấy hai người thì thầm với nhau nên đi trước.

Sau khi Trương Tấn Phong đi, Võ Hạ Uyên hỏi: “Thùy Vân đâu?”

“Được ông nội đón về rồi, mấy ngày không được gặp ông nội rất nhớ cháu, không ngăn được” Du Dương nắm tay Võ Hạ Uyên: “Lần sau sẽ đưa đến cho cậu xem.”

Võ Hạ Uyên gật đầu, vừa ngước lên đã nhìn thấy Lý Dư Nhiên đang đi tới.

“Bà Trương” Lý Dư Nhiên chào hỏi Võ Hạ Uyên, sau đó lại liếc nhìn xung quanh một vòng: “Tổng giám đốc Trương không ở đây sao?”

“Ở trên tầng” Võ Hạ Uyên cười nhạt trả lời “Vậy sao, vậy bà Trương cứ từ từ dùng bữa, tôi còn có việc, nên đi trước đây.”

“Được”

Du Dương nhìn theo bóng lưng của Lý Dư Nhiên, khẳng định nói: “Cô ta thích Trương Tấn Phong”

Võ Hạ Uyên ngạc nhiên: “Làm sao mà cậu biết?” Cô cũng chỉ cảm thấy nghỉ ngờ mà thôi “Ánh mắt cô ta nhìn cậu như nhìn tình địch, cậu nghĩ sao?” Du Dương cong môi: “Loại này tớ nhìn thấy nhiều rồi, không bao giờ sai”

Võ Hạ Uyên chợt nhận ra: “Vậy chồng cậu.

“Cậu cảm thấy anh ấy sẽ thiếu hoa đào sao?“ Du Dương có chút tức giận: “Mình phải vượt qua biết bao nhi: vị trí ‘vợ cả’ này đấy”

Võ Hạ Uyên nhịn cười: “Vậy khổ cho cậu rồi u cửa ải mới giữ được “Không đùa với cậu đâu, Trương Tấn Phong là người như thế nào? Cho dù có yêu thương cậu nhưng cũng có rất nhiều người muốn cướp đoạt, cậu đừng có lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy” Du Dương khuyên bảo.

“Vậy chồng cậu có nɠɵạı ŧìиɧ không?”

Du Dương suy nghĩ: “Việc này thì không có: “Đúng rồi, việc này phải dựa vào bọn họ, không thể do bọn mình được” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói, tất nhiên cô biết Trương Tấn Phong đáng giá thế nào, đồng thời cũng cảm thấy mình có khoảng cách rất lớn với người đàn ông này, nhưng những việc này là do trời định, làm sao mình có thể sửa được, nếu Trương Tấn Phong thật sự muốn tìn phụ nữ bên ngoài, cô có thể ngăn được sao?

Du Dương thở dài: “Cậu nhìn thoáng thật đấy”

Trên bàn tay, bởi vì tay trái của Võ Hạ Uyên không thuận tiện, cho nên các loại hải sản đều là Trương Tấn Phong tự mình bóc vỏ, xong cho vào bát cô, Võ Hạ Uyên nhìn trộm hai người Du Dương và Bùi Cảnh Sinh một chút, có chỗ nào giống như Du Dương nói, cái gì mà vượt qua bao cửa ải, rõ ràng là Bùi Cảnh Sinh rất yêu thương chiều chuộng cô ấy.

Nhưng Võ Hạ Uyên nghĩ bọn họ nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện mới được ở bên cạnh nhau, mặc dù Du Dương không nói, nhưng cô nhìn thấy vết thương trên cổ tay Du Dương, rõ ràng là vết cắt.

Bữa ăn này không phải là chỉ ăn thôi, Võ Hạ Uyên có thể nhìn ra, Trương Tấn Phong và Bùi Cảnh Sinh đang bàn cái gì đó.

Võ Hạ Uyên và Du Dương trở thành bạn tốt, thay đổi lớn nhất đối với Võ Hạ Uyên mà nói, chính là gặp được một người vui vẻ, xinh đẹp, có thể tâm sự cùng người đó, hai mươi ba năm nay cô đều không có bạn bè, cảm giác này khiến cô rất thỏa mãn.

“Dạo này em nói chuyện với Du Dương còn nhiều hơn với anh” Trương Tấn Phong đang lau tóc giật lấy điện thoại từ tay Võ Hạ Uyên: “Mỗi này đều có nhiều chuyện như vậy để nói sao?”

Võ Hạ Uyên cũng không ngăn cản, cười nói: “Có chứ”

Trương Tấn Phong nhìn qua điện thoại một chút, chủ đề đều là những loại động vật dễ thương, đồ trang sức, quần áo túi sách, anh trả điện thoại lại cho Võ Hạ Uyên: “Có đủ tiên không?”

Những thứ Du Dương gửi cho cô đều là hàng hiệu, một cái mấy chục triệu.

Võ Hạ Uyên tiếp tục trả lời tin nhản: “Đủ”

Cô không quá lo lắng: “Em cũng không mua, lại còn nợ anh bảy trăm triệu”

Trương Tấn Phong ngây người, lục kỹ lại trí nhớ, anh mới nhớ ra “nợ bảy trăm triệu” là chuyện gì, là tiền tiêu vặt anh đưa cho cô, hóa ra trong lòng cô luôn cho rẵng đó là nợ.

Võ Hạ Uyên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, lúc này mới dừng tay lại, liếc nhìn Trương Tấn Phong.

Trương Tấn Phong nhướng mày: “Giả.”

Võ Hạ Uyêt Nói ra rồi làm sao đây?

“Không phải, lúc đó Phan Công Bảo mượn tiền em, chúng ta lại không thân thiết, cho nên em mượn…” Võ Hạ Uyên đột nhiên im lặng, không dám nói nữa Trương Tấn Phong im lặng nhìn chằm chăm cô, sự tức giận trong lòng biến thành bất lực, tình hình lúc đó, đương nhiên cô luôn đề phòng, nhưng bây giờ tình cảm giữa bọn họ không phải rất tốt sao? Giữa vợ chồng với nhau, là gì có chữ “mượn”, anh thiếu bảy trăm triệu sao?

Trương Tấn Phong nằm quay lưng lại với Võ Hạ Uyên, không nói một lời.

Võ Hạ Dương vội vàng nói với Du Dương hai câu, sau đó tắt đèn ôm lấy người đàn ông từ phía sau, không bị đẩy ra, tình huống vẫn có thể kiểm soát, Võ Hạ Uyên an ủi chính mình.

“Tức giận rồi?” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hỏi.

“Nghĩ đến lúc em xảy ra chuyện anh rất lo lắng, nhưng Võ Hạ Uyên, em vẫn còn tính toán phân biệt chuyện giữa hai chúng ta.”

Trương Tấn Phong hơi nghiêng người: “Sau khi tính toán sạch sẽ rồi, em muốn như thế nào?”

‘Võ Hạ Uyên ngẩn người, hiểu ra vấn đề, cô thở dài nói: “Không nghĩ tới mấy chuyện đấy, chỉ là do thói quen, dù sao trước giờ cũng không ai cho em cái gì mà không có điều kiện, Tấn Phong, anh nên hiểu em một chút.”

“Hiểu cái gì?”

“Hiểu được em sợ hãi mất đi” Võ Hạ Uyên siết chặt cánh tay: “Anh cũng biết, trong lòng em…”

Trương Tấn Phong bất đắc dĩ, quay người lại đối diện với Võ Hạ Uyên: “Trong lòng em như thế nào?”

Trong bóng đêm, ánh mắt Trương Tấn Phong sáng ngời, ma xui thần khiến, Võ Hạ Uyên nói ra lời trong lòng: “Trong lòng em có anh”

Sau khi nói xong, mặt cô cực kỳ đỏ, Trương Tấn Phong hôn lên trán cô, nghiêm túc nói: “Trong lòng anh cũng có em”

Tuy rằng không phải ba chữ kia, nhưng đối với Trương Tấn Phong thế cũng đủ rồi, tim của Võ Hạ Uyên không lớn, mỗi lần chỉ có thể đặt một người, đây rõ ràng là nói, anh đã thay thế hoàn toàn vị trí của Trương Thiên Định?

Trương Tấn Phong đắc ý, một đứa trẻ, làm sao có thể thắng được anh?

Hai ngày sau Du Dương sẽ cùng Bùi Cảnh Sinh về Tiền Giang, cho nên hôm nay mời Võ Hạ Uyên ra ngoài mua sắm, hai người đi rồi lại dừng, mua được rất nhiều đồ.

Võ Hạ Uyên?” Giọng của Lê Thành Danh nhẹ nhàng vang lên.

Võ Hạ Uyên nhìn theo hướng giọng nói, phát hiện ngoại trừ Lê Thành Danh còn có một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này chính là vị hôn thê của anh ta, Triệu Nhã Linh.