Chương 17: Bữa tối (H)

Hôm nay ngày Tử Sâm bước vào kì thi, điểm thi tại một trường trong thành phố. Từ sáng sớm, cha anh- Triệu Tử Khiệt đã động viên đôi lời. Xong xuôi tài xế lái xe đưa anh đến điểm thi, trước khi vào phòng, tin nhắn từ máy Bội Mễ hiện lên:

- Thi tốt

Tử Sâm cuời nhẹ, nụ cười vơi bớt khuôn mặt căng thẳng của anh mấy ngày nay, các cơ đã giãn ra.

3 ngày thi kết thúc nhanh chóng, sau hôm đó bắt đầu là lịch chấm thi. Anh khá tự tin với kết quả lần này.

Tối đó, tại nhà Triệu gia, mọi người quây quần bên bàn ăn, đầu bếp mang từng món lên một, ly rượu vang đỏ được cha anh lắc nhẹ, một bản nhạc được ông bật lên, mẹ anh ngồi bên cạnh, không khí khá du dương. Cha anh hào sảng nói:

- Chắc ta không cần lo về kết quả lần này nhỉ? Ngay sau khi hoàn thành việc học, đầy đủ bằng cấp, ta sẽ đưa con về tập đoàn huấn luyện nghiệp vụ

Tử Sâm nhàn nhã đáp:

- Vâng cha

Ông Triệu nói tiếp:

- Ta tin với năng lực của con, sớm muộn cũng tiếp quản tập đoàn tốt thôi. Nhưng chúng ta cũng cần có mối quan hệ làm ăn tốt, con gái ông Lý- Lý Lâm Thiên, con nên tìm hiểu con bé chút

Tử Sâm hơi nghẹn lại cổ họng, kể từ khi gặp Bội Mễ, anh đã không còn ý định với người con gái nào khác. Tử Sâm khuôn mặt thoáng lên nét trầm mặc, chỉ ậm ừ cho qua. Ông Triệu cũng chưa muốn ép buộc, tạm gác chuyện hoan hỉ đó lại

Rồi ngày nhận điểm cũng đến, dĩ nhiên Tử Sâm hoàn thành kì thi tốt nghiệp xuất sắc, số điểm nằm top của trường, không gì ngạc nhiên. Thứ bảy lại đến, hôm nay Bội Mễ qua khách sạn sớm hơn, trên tay cô có khệ nệ mấy túi đồ, cô muốn tự tay nấu gì đó cho bữa tối, có thể coi là...chúc mừng anh sau kì thi cam go vừa rồi

Bội Mễ nhắn tin cho Tử Sâm:

- Hôm nay em qua từ chiều, muốn nấu bữa ăn tối

Tử Sâm nhận tin, ngay lập tức trả lời:

- Tôi sẽ qua sớm

Bội Mễ bắt tay vào việc, dự là hôm nay sẽ nấu bữa ăn thịnh soạn một chút. Cô búi cao tóc, quấn quanh chiếc tạp dề, tay khư khư một quyển sách nấu ăn

Tầm 1 tiếng sau, Tử Sâm mở cửa vào. Bên trong bếp sáng đèn, anh rón rén đóng cửa rồi bước vào bếp. Tấm thân cô bé nhỏ đứng lẩm bẩm một mình:

- 2 thìa dầu oliu...Dầu oliu đây...

Anh đi sát lại, ôm trầm người cô, hù một cái khiến Bội Mễ giật này lên, nói:

- Ah...Anh về rồi sao?

Tử Sâm nhìn xung quanh bếp, khá bừa bộn, xoong chảo được cô bầy la liệt, mùi thức ăn xức lên nồng, chính Bội Mễ cũng nhận thấy sự bừa phứa này, lên tiếng:

- À..ừm hơi bừa tí...nhưng mà tí em dọn lại là sạch

Tử Sâm bế nhấc bổng cô lên sàn đá bệ bếp, tắt hết lửa đang đun chín thức ăn, Bội Mễ quay ra khó hiểu:

- A...nó sắp chín rồi...Mắc mớ gì anh tắt đi vậy?

Cô với ra định vặn lại bếp nhưng Tử Sâm cầm chắc hai tay cô, vắt lêи đỉиɦ đầu, hỏi:

- Em nấu ăn à? Chuẩn bị bữa tối cho tôi sao?

Câu hỏi khá thừa thãi, giọng anh có chút nghiêm túc, nghĩ rằng mình đã làm gì phật ý, cô nhỏ giọng hỏi:

- Vâng... Anh không thích?

Tử Sâm đưa mũi cọ cọ vành tai cô, thủ thỉ:

- Đừng nấu bữa tối...vì em là đồ ăn của tôi rồi

Nói xong anh liếʍ láp anh vành tai cô, bắt đầu lân la dưới dái tai, vòng qua cằm, cổ. Bội Mễ lại bị kí©h thí©ɧ những điểm nhạy cảm nhất, khuôn mặt đỏ bừng lên, cố né ra nhưng lại bị công kích nhiều hơn. Bội Mễ yếu ớt lên tiếng:

- Đừng...dừng lại

Tử Sâm trêu chọc, lái lời cô:

- Bé cưng...muốn vậy sao?

Anh để cô nằm ngửa hẳn ra, nhanh chóng vứt bỏ chiếc tạp dề, bộ quần áo trên người cũng rơi lả xuống đất, duy là còn bộ lót trắng ren che đậy những điểm nhạy cảm nhất. Tử Sâm ngay lập tức trêu đùa xuống sồ huyệt nhạy cảm kia. Anh áp cả bàn tay xuống, cảm nhận lấy hơi ấm và chút ướt đang rỉ ra. Anh vô sỉ hỏi:

- Sao em nhanh nhiều nước như vậy? Hả...Hả?

Mỗi lần cất tiếng hả là một lần anh ấn mạnh vào hạt lựu, cả người Bội Mễ bị kí©h thí©ɧ mà sau mỗi lần động chạm lại nảy cả người lên, miệng rên lên:

- Ư...ư...

Tử Sâm vê vê hạt ngọc hồng nộn ấy, ấn mạnh tạo kí©h thí©ɧ, bên trên hai bầu ngực được che đậy sau lớp ren vải trắng, thoắt ẩn thoắt hiện núm ti hồng. Ngón tay anh lướt qua đầu núm, vạch nhẹ vải áo xuống, khuôn miệng lại áp xuống ngậm cả bầu ngực. Bội Mễ ngửa người ra sau, toàn bộ cơ thể nơi nào anh chạm liền nảy hết lên, dây thần kinh như chạy dọc cả người, cổ rướn cao ẩn bộ ngực tròn trịa ấy áp vào miệng anh thật sâu. Dịch bọt từ miệng Tử Sâm liếʍ láp chảy ra xuống khe rãnh, chúng tuồn dần xuống bụng, trông như một khe suối nhỏ, làn nước chảy óng ánh lên. Bên dưới Tử Sâm khiến chiếc qυầи ɭóŧ ướt thẫm rồi, anh vạch quần sang một bên, xâm nhập một ngón tay vào tư mật bí mật. Bội Mễ thất thanh kêu:

- Ah...không được...nga

Ngón tay anh thô ráp càn quấy bên trong nộn thịt, đâm ra vào khiến cả tư mật rung lên, tiếng nhớp nháp tợp tợp thật mỹ miều. Hai bên chân Bội Mễ theo phản xạ cứ tự động dơ cao, dang rộng sang hai bên. Anh đưa thêm một ngón, rồi hai ngón, tiếng rên la Bội Mễ ngày càng thảm thiết, tốc độ nhanh, đâm sâu, thô ráp rồi nhiều ngón khiến tư mật cô bị bức ép lên. Mới chỉ sau 2 tuần, tư mật trở nên se khít, chặt vô cùng, nó đang mυ"ŧ chặt ngón tay anh, cố tuồn sâu vào thêm, tiết ra bao dâʍ ɖị©ɧ. Tử Sâm dần dần lúc sau rút ra, đưa lên trước mặt cô, khuôn mặt đã lấm tấm mồ hôi, miệng hờ ra thở hổn hển. Các ngón tay vừa tấn công tư mật nộn kia đang thấm nhiều dịch, anh chạm nhẹ các ngón rồi dơ da, dịch nhớp nháp nối thành sợi bạc trên tay anh, khá vui mắt