Chương 2: Bất ngờ sớm nhất

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Tiêu Chiến gặp vị khách kỳ lạ Vương Nhất Bác. Quản lý chuyên nghiệp không được phép để tâm tình của mình bị dao động quá lâu, tất cả cũng đều đã bình ổn lại rồi. Có lẽ thực sự là người ta say rượu không kiểm soát nổi hành động chăng. Tình huống ngại ngùng kia, Tiêu Chiến sớm đã vứt ra sau đầu. Cuộc sống mà, vẫn phải tiếp diễn thôi, hơn nữa mỗi ngày anh cũng đều phải ứng phó với đủ thể loại chuyện kỳ dị không kém.

Như trưa nay chẳng hạn, gặp một đội khách rất đông, mọi người đều hết sức vui vẻ hòa nhã bình thường. Chỉ tiếc một điều rằng, lại lọt vào một vị khách vô cùng khó tính, mà người đó lại là chủ trì chủ chi mới chết chứ.

Vị khách đó đi ăn đồ Nhật nhưng lại yêu cầu không được dọn lên đồ sống, nhưng mọi đặc sắc của ẩm thực đất nước mặt trời mọc vẫn phải có đầy đủ, không được thiếu món nào.

Tình cảnh lúc này thật sự là cam go, đòi hỏi quản lý Tiêu phải ứng phó ngay tức khắc. Bởi các món như cơm trên bát nóng, các loại mì xào, súp, trứng hấp, tempura*, đồ luộc còn có thế đã nấu chín.

(Tempura* gồm các loại hải sản hoặc rau củ tẩm bột mì, sau đó rán ngập trong dầu, có thể thưởng thức riêng hoặc ăn kèm với các món khác.)

Nhưng đến sushi là bắt đầu khó, bởi tại một số nguyên liệu bắt buộc tươi như các loại rau, mực, bạch tuộc hay cá hồi. Thêm một món nữa, đặc biệt, đặc biệt không thể thay thế nguyên liệu tươi sống, đó chính là sashimi, chủ đạo chính là các loại hải sản tươi ngon được thái lát mỏng ăn kèm với xì dầu mù tạt kia. Bây giờ phải giải quyết như thế nào đây?

Đầu tiên, Tiêu Chiến liền bảo với nhà bếp vẫn làm các món như bình thường cho các khách khác. Sau đó, anh dọn lên một nồi hấp trên bàn phục vụ ở góc phòng, hấp dần dần từng loại sushi có nguyên liệu chưa chín, mỗi lần dù chỉ có hai miếng nhưng Tiêu Chiến vẫn kiên quyết hấp riêng vì sợ sẽ bị lẫn mùi các món với nhau. Mỗi loại sushi khi hấp đều được tính giờ hoàn hảo hai phút, khiến cho miếng cơm không tan nhũn ra mà rau củ, hải sản lại có thể chưa chín.

Lúc dọn lên, Tiêu Chiến cũng thuyết minh rõ từng loại và cách làm của anh, vị khách kia không nói gì, xem chừng là đã loại bỏ hoài nghi, chấp nhận cách xử lý của anh rồi.

Còn đây, sashimi cam go nhất bây giờ cũng vừa lúc được mang ra. Cả bàn đầy người chợt lặng thinh như để theo dõi xem quản lý Tiêu thần thông quảng đại của chúng ta sẽ ra tay kiểu nào.

Có lẽ là cũng thực đơn giản đi. Đối với cá hồi, Tiêu Chiến nhờ đầu bếp lựa giúp phần bụng mềm, sau đó thái thật mỏng, mỏng chỉ bằng một phần ba bình thường, mực hay các loại cá khác cũng vậy. Bước quan trọng tiếp theo, chính là dùng lửa đèn khò, tỉ mỉ chiếu vào từng miếng sashimi mỏng, để làm sao bên ngoài chín tới, bên trong lại vẫn giữ được nguyên vị đậm đà tinh khiết. Thành phẩm ra thế nào, cũng cần người ăn kiểm chứng nữa. Làm một quản lý thế này, thực sự đôi lúc có hơi không an vị mà làm luôn cả chức trách của đầu bếp rồi.

Nhưng mà mọi người chỉ nhìn thấy bên ngoài của sashimi dường như đã chín, đâu biết được bên trong ra sao, lúc này đều đang chờ đợi phản ứng sau khi gắp miếng cá đầu tiên của vị khách khó tính kia ...

"OK, perfect, ngoài chín trong mềm, tươi ngon, ngọt vị. Tuyệt lắm! Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi, thật không hổ danh!"

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, còn mọi người thì nhìn anh với con mắt ái mộ, có người còn giơ cả ngón tay cái.

Thế đấy, từ khi mới bắt đầu đi làm ở đây, bảy năm qua, Tiêu Chiến đã trải qua hàng trăm những tình huống khó khăn như lúc này. Phận sự của anh chính là cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, làm vừa lòng khách đến, vui lòng khách đi, kiếm tiền để xứng danh Đệ Nhất Phục Vụ mọi người trao thật không dễ dàng chút nào đâu.

Mướt mồ hôi buổi trưa là vậy, liệu buổi tối Tiêu Chiến có được an nhàn hay không? Câu trả lời là ... vị khách bá đạo Vương Nhất Bác lần trước lại tới, còn chỉ đích danh quản lý Tiêu phục vụ, nói xem, có an nhàn hay không?

Lần này, không biết trợ lý đi cùng nọ lại được bảo đi đâu mà Vương Nhất Bác chỉ vào Hội quán có một mình. Từ lúc đến đã yêu cầu có người phục vụ kè kè bên cạnh, quản lý Tiêu không dám nhiều lời chỉ đành ngoan ngoãn quỳ kế bên, thở cũng không dám thở mạnh. Vương tổng bên này lạnh nhạt cũng không lên tiếng mà không khí lại nóng đến bốc hỏa làm hai má của Tiêu Chiến cũng hồng hồng, mồ hôi rơi lã chã, thật không thể hiểu nổi.

"Làm ở đây đã lâu chưa?"

"Dạ, cũng khá lâu rồi thưa quý ngài!"

"Lương có cao không?"

"Cũng ổn ạ!"

"Công việc có vất vả hay không?"

"Phục vụ khách hàng là niềm vui của chúng tôi, không quan trọng có vất vả hay không thưa ngài!"

Đối diện với câu trả lời khuôn sáo, có cũng như không này, Vương Nhất Bác không biểu lộ chút cảm xúc sốt ruột nào. Tiếp tới lại nói ra những lời bình tĩnh mà ngang nhiên đến thế, làm quản lý Tiêu lại phải sửng sốt rồi.

"Đưa tôi số điện thoại."

"Dạ! Số điện thoại của Hội quán ạ?"

"Đương nhiên không! Là số điện thoại của quản lý Tiêu."

"Nếu quý ngài có điều gì cần phản ánh hay liên hệ đặt bàn cho lần tiếp tới, ngài có thể liên lạc qua số điện thoại trên danh thϊếp của Hội quán ạ."

Miệng nói, quản lý Tiêu tay đã đưa đến một tấm danh thϊếp có in logo thanh nhã tên Hội quán, bên góc còn có cành anh đào hồng nhạt kiêu sa hiện lên giữa nền giấy trắng. Trên đó quả thật có in đầy đủ tất cả thông tin của Hội quán, liên hệ của lễ tân cùng địa chỉ nơi đây. Tấm danh thϊếp trông mới lịch sự, nền nã làm sao. Chỉ là có đẹp mắt là mấy thì cũng không có thông tin vị khách bá đạo Vương Nhất Bác cần – số điện thoại của quản lý Tiêu.

"Để lại liên hệ, có công việc gì cần, tôi sẽ gọi."

"Dạ, xin phép được hỏi, ngài cần tôi về công việc lĩnh vực nào thưa Vương tổng?"

"ĐỌC LÊN!!!!!!!"

"Dạ, XXXXXXXXXX ạ."

"Kiểu gì cũng phải nói, nói sớm có phải bớt rườm rà hơn không!"

Vương Nhất Bác rút ra chiếc Iphone đời mới nhất nhưng có gắn thêm nhiều hạt kim cương lấp lánh trông có hơi hợm hĩnh, không một lời hỏi lại mà nhấn chính xác số của quản lý Tiêu. Trực tiếp liền ấn gọi sang. Một bản nhạc chuông tiếng Nhật vang lên, mà Vương Nhất Bác cũng không thèm để ý là bài nào.

"Lưu vào."

"Ah vâng."

Tiêu Chiến lúc bấy giờ mới chậm chạp lướt màn hình, phân vân tìm mục danh bạ, mặc dù nó đã lù lù ra đấy. Chậm chạp đến nỗi làm Vương Nhất Bác đã mấy lần nhếch mày liếc qua. Tưởng quản lý Tiêu suy nghĩ mông lung cái gì, cuối cùng lại lưu số điện thoại vừa gọi đến là "Khách hàng Vương Nhất Bác".

KHÁCH SÁO, chính là từ chuẩn xác để miêu tả trạng thái của hai người họ lúc này. Biết sao được, không quen thân, chính là không quen thân, chỉ là khách hàng – kèm một cái tên – như bao người khác. Quản lý Tiêu tự nhủ rằng, chắc bên kia cũng lưu mình là "Quản lý Tiêu Chiến" đi.

Chuyện xin số ngượng ngùng rốt cuộc cũng qua đi, Vương Nhất Bác lại bắt đầu bài học như lần trước. Chỉ vào canh rong biển, hỏi đây có phải canh làm từ lá trà hay không, chỉ vào quả táo, lại bảo đây là quả lê chứ gì. Cấp cao hơn, hỏi sashimi này là mực hay bạch tuộc, rồi bắt quản lý Tiêu so sánh sự giống và khác nhau giữa hai cái con theo Vương tổng thì ... sao mà y hệt nhau thế.

Cuối cùng thật sự còn chỉ cả vào bình nước lọc hỏi đây là nước gì nữa. Quan trọng Vương tổng mặt vẫn không hề đổi sắc mà vui đùa, trông nghiêm túc không thể tả như đang thật sự học bài để thi Tiến sĩ vậy.

Thú vui oái oăm kiểu mới, làm quản lý Tiêu kiên nhẫn giảng giải tới miệng đắng lưỡi khô, tâm tình rối loạn luôn rồi.

Kết quả thế nào? Chính là nhận được câu khen vô cùng ngược với phong cách lạnh lùng từ ban đầu tới giờ của Vương tổng, nghe cực kì cực kì cợt nhả.

"Miệng nhỏ của quản lý Tiêu, mỗi lần há ra há vào nói một từ, trông thật đẹp!"

Ây daaa, biết nói sao đây? Mặt quản lý nào đó cũng đã đỏ hồng cả lên.

"Xin Vương tổng đừng trêu tôi."

"Đừng cuống, trà đâu, rót đi, muốn uống để hạ hỏa."

Cuống, sao không cuống, quản lý Tiêu vốn chuyên nghiệp là thế, bây giờ không ổn định được cảm xúc, quờ quạng thế nào, bình trà ấm lại đổ toàn bộ ra, tưới lên cả hai người. Quản lý Tiêu thì bị ướt một bên vạt áo, Vương tổng thì một mảng quần âu ướt đẫm, đã thế ướt đâu không ướt còn nhắm chuẩn nơi trọng yếu mà sũng nước.

Tiêu Chiến vừa hoảng vừa gấp, miệng không ngừng nói xin lỗi, đến mức còn bắn ra cả tiếng Nhật "Gomen nasai, Gomen nasai!", tay lấy giấy ăn cố lau sạch chỗ mình làm ướt kia. Mắt căng ra, gương mặt chuyên chú cũng lại gần hết cỡ mà sửa chữa lỗi lầm mình gây nên.

Dường như chỉ chờ có thế, Vương Nhất Bác lại làm ra một hành động còn sỗ sàng cấp độ cao hơn hẳn so với nụ hôn bất ngờ lần trước.

Vương Nhất Bác đột nhiên giật phăng khóa kéo, chim sổ l*иg, ngạo nghễ trình ra. Tiếp tới hắn còn nhanh như cắt một tay ấn đầu quản lý Tiêu xuống dưới, một tay bóp miệng ép anh ngậm vào.

Quản lý Tiêu ý niệm cuối cùng trước khi ngậm vào cự vật khủng bố kia, không ngờ lại là "Vương tổng có khủng long mà lại không mang theo đồ bảo hộ, thật quá sơ suất."

Chính vì không mang theo đồ bảo hộ là qυầи ɭóŧ, vậy nên cái thế sự người cương người mυ"ŧ này mới xảy ra trơn tru là thế.

Một tia tỉnh táo, quản lý Tiêu mới dứt ra được liền nói "Tôi không phải người trong giới."

"Vậy hai chúng ta đều là thẳng nam rồi, hôm trước lúc hôn sao không thấy nói, dù sao cũng chơi đùa cho vui chút thôi, thoải mái lên."

Nội tâm quản lý Tiêu nhủ thầm "Chơi đùa cái gì, cả nhà ngươi chơi đùa thì có." Nhưng miệng lại không ngừng nhả ra nuốt vào liên tục, nhu thuận chiều lòng vị khách ngang ngược kia.

Vương Nhất Bác cũng muốn thỏa mãn cho vị quản lý đang quỳ rạp dưới thân, bàn tay thuần thục kéo vạt áo kimono đã ướt đẫm kia ra, xoa lấy bờ ngực ngồn ngộn không tưởng của ai đó, nắn bóp nhào nặn tới sướиɠ tay, còn vân vê của đôi nhũ hồng mê người làm miệng nhỏ đang mυ"ŧ cũng phải rên lên ư ử.

Bị động là thế, vậy mà quản lý Tiêu vẫn làm Vương Nhất Bác sướиɠ tới run người, kí©h thí©ɧ lén lút cùng mới lạ thật làm điên đảo chúng sinh. Hơn nữa, không thể phủ nhận rằng vị quản lý kia mới thật quyến rũ làm sao. Miệng chúm chím, bờ môi hồng ướŧ áŧ, như sinh ra để bú ʍúŧ khủng vật của nam nhân.

Biểu cảm gương mặt lúc phục vụ cũng phù hợp hoàn toàn với gu của Vương Nhất Bác. Bình thường thì nghiêm chỉnh cùng khuôn phép, lúc nhiễm sắc dục thì da^ʍ mỹ mà mong manh, như là nũng nịu oán trách người khác hϊếp đáp mình vậy. Hiện tại, Vương Nhất Bác cực kì vừa lòng, cái hũ hút sâu mình vào này, cũng đáng thử lắm.

Còn vị quản lý bình thường đều nghiêm chỉnh kia, tay lúc này không hiểu sao vẫn cầm bình trà, nước trà tí tách rơi đầy nền gỗ sạch bong bên dưới, số phận của nó hẳn cũng giống như tiết tháo của quản lý nào đó, đã rơi rớt đến không vớt lại được.

Vậy chỉ đành làm tròn chức trách, nhấn nhá ra vào, gia tăng nhịp độ để kết thúc sự tình khó nói này thôi, dù sao cũng dễ đến cả nửa tiếng trôi qua rồi.

Theo lực đạo mυ"ŧ mát ngày càng sâu, ngày càng nhanh, ngày càng mạnh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không kìm nổi, gầm nhẹ một tiếng, thoải mái hơn lúc nào hết mà bắn ra, thẳng hết vào miệng mỹ nhân. Quản lý Tiêu cũng chỉ biết nuốt hết vào thôi, nhả ra bây giờ, mùi đậm vị như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, tất cả mọi người ngoài kia sẽ biết hết mất.

"Tốt lắm! Quản lý Tiêu làm gì cũng hoàn hảo! Feedback* cho 5 sao, sẽ quay lại nhé!"

(Feedback*: Phản hồi khách hàng.)

Vương Nhất Bác vô liêm sỉ nói xong còn xoa nhẹ tóc, vuốt nhẹ cằm, mơn trớn dịu êm, cứ như chuyện vừa xong hết sức bình thường như uống trà ăn bánh vậy. Uất ức cho quản lý Tiêu lắm thay!

"Không cần! Đừng mong có lần sau!"

Quản lý Tiêu nuốt trọn đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ xong xuôi, dứt khoát nói một lời, đưa tay lên miệng quẹt một cái để chắc chắn không còn thứ gì dính trên đó, kéo áo che khuất bờ ngực bị xoa tới ửng hồng, rồi mới vội vàng chạy ra khỏi phòng riêng – một đi không trở lại...

Sau đó một nữ phục vụ trẻ tuổi được cử vào, luôn miệng xin lỗi rồi lau đống nước trà đã vương vãi đầy đất. Kiểm kê rồi thanh toán, lại là một khoản tip chỉ đích danh quản lý Tiêu: Hai mươi triệu.

Lúc này mọi người không còn đơn thuần chỉ ngạc nhiên cùng ái mộ nữa, râm ran trong đám đông là những hoài nghi đáng có. Quản lý Tiêu vốn chững chạc, vững vàng là thế, hôm nay bước ra hoảng loạn, áo quần xộc xệch, vậy mà vẫn được tiền boa lớn đến ngỡ ngàng, chuyện là thế nào đây?

Ai biết đâu được đấy, Vương Nhất Bác đi khỏi, Tiêu Chiến cũng bình tĩnh trở lại. Lúc này đang thăm hỏi tới tám đời tổ tông cái tên Vương Nhất Bác đáng đánh kia. Giả vờ cao lãnh, băng giá, lạnh lùng, nhếch mép, giả vờ hỏi chuyện nghiêm túc, hiền lành, ngây ngô, ngờ nghệch cái gì chứ? Gạt người, tất cả là lừa mình dối người, là quấy rối tìиɧ ɖu͙©. Mưu mô bẫy anh vào tròng sao? Vĩnh viễn sẽ không có lần sau nữa đâu. Công sức phục vụ của anh nhưng lại oan nghiệt thế này, tiền này anh tạm cầm, có cơ hội sẽ trả lại.

Chỉ là số điện thoại kia, gọi đến đừng hòng anh sẽ bắt máy!