Chương 7: Lời cay nghiệt nhất

Sau một hồi kịch liệt cùng đấu nhau qua lại, cuối cùng hai người cũng ngồi ngang hàng trên chiếc giường lớn mà trao đổi nghiêm túc, dẫu sao thì không thể cứ thế mà chào tạm biệt nhau như chưa có chuyện gì xảy ra được.

"Buổi sáng Quản lý Tiêu có phải đi làm không?"

"Không đâu Vương tổng à, tôi trực từ trưa đến tối khuya. Chuẩn xác hai bữa ăn, vậy nên kiếm được nhiều lắm đó!"

"Mới trẻ như vậy mà đã làm được quản lý phục vụ phòng Super VIP cái Hội quán đệ nhất đó. Quản lý Tiêu thật giỏi!"

"Không dám, không dám, ai cũng đều cố gắng cả thôi."

"Cố gắng cái gì? Không phải là cố gắng "quan hệ" thật tốt đó chứ!" Vương tổng như là áp đặt mà nhấn mạnh vào hai từ "quan hệ" này.

"Đương nhiên không phải!" Là một câu khẳng định hết sức chắc chắn!

"Quản lý Tiêu đẹp đẽ tới rung động lòng người, không dựa vào "quan hệ" thì dựa vào cái gì?"

"Dựa vào năng lực!"

"Năng lực gì? Năng lực "phục vụ" à?" Lại là một câu nói cài cắm cực kì khéo léo đến từ vị trí của Vương tổng.

"Chính xác!" Ngây thơ, Quản lý Tiêu quá ngây thơ rồi.

"À há!" Vương tổng ậm ừ thế này chính là bày ra vẻ mặt nhếch mày, cong môi.

"Này, không phải cái loại "phục vụ" đó! Là do năng lực phục vụ xuất sắc!"

"Xuất sắc cỡ nào thì cũng không thể vừa mới tốt nghiệp mà đứng được ở vị trí đó đâu! Tôi đang thắc mắc chủ nhân của Hội quán sẽ là phú ông hay phú bà đây. Hay Quản lý Tiêu nhạc nào cũng nhảy, đối tượng nào cũng "phục vụ" được hết?"

"Này này! Vừa phải thôi nha! Tôi đã bảo là dựa vào thực lực".

"Thực lực gì? "Thực lực" trên giường?"

"Không phải! Không phải! Tôi đang rất cáu đấy!" Quản lý Tiêu xua xua tay liên tục phủ nhận, vẻ mặt bối rối không biết phải giải thích thế nào mới phải.

Tiêu Chiến càng nói càng đen, tại sao mấy cái từ trong ngành làm việc của anh nó lại đặc thù tối nghĩa thể không biết, nói ý trong sáng mà kiểu gì nghe xong cũng phải hiểu nhầm. Lại được cái tên Vương tổng, tính cách cợt nhả khó nhằn thực sự, trêu Quản lý Tiêu đến lắp bắp luôn rồi!

"Với lại, ai nói với Vương tổng là tôi mới tốt nghiệp?"

"Mặt mũi non choẹt như vậy không mới tốt nghiệp thì sao?"

"Haha, ai cũng bảo Quản lý Tiêu tôi trông trẻ, không biết nên buồn hay nên vui đây, tôi là người đã có kinh nghiệm, có thâm niên trong nghề đó."

"Vậy sao? Tôi còn tưởng được chơi trai tơ, mà rõ ràng không phải rồi. Giờ đến trai sạch cũng không phải luôn. Mới lần đầu ra đường vớ bừa một cái, lại trúng đại lão có thâm niên trong nghề, đi thẩm mỹ nhan sắc, gia cố cúc hoa, lừa dối dân chơi! Sao mà hôm nay đen đủi thế."

Đến mức này thì Quản lý Tiêu thực sự không nhịn nổi nữa, dù có là đang bông đùa thì cũng quá giới hạn chịu đựng của anh rồi.

Tiêu Chiến xụ mặt xuống, không nói một lời, tay mân mê chiếc ốp lưng điện thoại in hình thần tài. Tiêu Chiến mê tiền nhưng sẽ không bao giờ làm ra những loại hành động mà Vương Nhất Bác áp đặt cho anh.

"Mới nói nhẹ nhàng có thế mà Quản lý Tiêu đã giận đấy à? Này, hỏi thật Quản lý Tiêu bao nhiêu tuổi?"

"Đừng hỏi nữa! Không muốn nói!"

"Nói đi, rồi tôi sẽ nói tuổi của tôi cho Quản lý Tiêu biết." Vương Nhất Bác hứa hẹn lên xuống cứ như là đang dỗ dành con nít vậy.

Tiêu Chiến tưởng như mắc bẫy, hai mắt rực sáng mà hô lớn.

"Bao nhiêu? Vương tổng bao nhiêu tuổi?"

"Quản lý Tiêu nói tuổi của mình trước đã."

"KHÔNG!"

"Vậy thì đích xác Quản lý Tiêu tự thừa nhận là đại lão có thâm niên trong nghề rồi! Hạ tiện!"

Lại thêm một lần không thốt nên lời. Tiêu Chiến không biết phải làm gì mới xua đi được ý nghĩ không đúng của Vương Nhất Bác về anh.

Lặng im.

Không muốn mở miệng nói nữa. Thời gian cũng không biết đã qua bao lâu.

Ngồi trên giường với người nào đó đang giận dỗi dữ dằn kia, Vương tổng chợt hạ cố ngồi xổm xuống sàn nhà, từ dưới ngó lên mặt Quản lý Tiêu, chưa khóc, thật sự chưa khóc... chỉ có ánh nước lấp lánh ở viền mắt thôi.

Ngồi xổm chẳng được bao lâu, Vương Nhất Bác lại đứng dậy ngay lập tức, lúc này Tiêu Chiến cũng chẳng có tâm trạng quan tâm xem người ta đang làm gì. Chỉ là không ngờ Vương Nhất Bác lại chợt dịu dàng ôm lấy anh, để ai đó tựa vào l*иg ngực ấm nóng đang dạt dào tình cảm, dùng chất giọng trầm trầm có từ tính cất lời.

"Tiêu Chiến trẻ, mà đẹp lắm!"

Nói xong liền cúi xuống hít lấy mùi hương trên suối tóc đen huyền mềm mại, đặt nhẹ một nụ hôn. "Còn rất thơm nữa!"

Vương Nhất Bác đúng là cao thủ tình trường!

Vậy nhưng dù có là cao thủ tình trường , một bụng toàn là chiêu bài cùng lời nói hoa mỹ đi chăng nữa, lại chẳng thể nào tồn tại một tình cảm thật tâm, một tiếng lòng giản đơn hay sao? Những lời khen này hoàn toàn có thể là suy nghĩ thật từ trong sâu thẳm tâm hồn Vương Nhất Bác, nhưng hắn có bao nhiêu thực sự coi trọng nó, chân thành và nâng niu, điều này thì chỉ hắn mới biết!

Cảm xúc của người xa lạ không muốn mở ra chân tâm, vĩnh viễn ta sẽ không biết chân tướng là thật hay giả.

Hiện tại chỉ biết rằng, nụ cười của mỹ nhân, rốt cuộc cũng quay trở lại rồi. Là nhoẻn miệng cười ngại ngùng, hạnh phúc. Chỉ là tư thế này, ai kia sẽ chẳng thể nào thấy được.

Tiêu Chiến đang đắm chìm trong hường phấn lâng lâng, cũng không muốn tiếp theo chủ động làm ra phản ứng gì. Có một tích tắc, anh đã nghĩ, trót sai lầm trao thân cho Vương Nhất Bác, thực ra không hẳn là một sai lầm.

Vậy mà cuối cùng Vương Nhất Bác gieo mầm, chưa để nó kịp ra hoa kết trái, rồi chính hắn lại là người xới nó ra.

"Vậy nên, đêm này, bốn mươi triệu nhé, cộng thêm mười triệu tiền chuẩn bị nước tắm như đã hứa."

Tiêu Chiến úp mặt trong l*иg ngực ấm áp của đối phương, lại như thực sự lạnh lùng chết tâm mà dừng hình câm lặng, mắt tròn xoe mở to hết cỡ nhưng vẫn chỉ thấy bóng tối. Sau vài giây định thần, anh vùng ra khỏi vòng ôm của Vương Nhất Bác, ngửa mặt lên bày ra điệu cười nửa miệng, lời thốt ra cũng cực kì trào phúng.

"Xin hỏi Vương tổng, lần đầu ép buộc kiss 10 triệu, lần hai chèn ép BJ 20 triệu, lần ba cưỡиɠ ɖâʍ have sεメ 40 triệu, mỗi lần lại gấp đôi một cái, thêm 5 lần gấp đôi nữa có phải sẽ thành 1,280 tỷ một lần sεメ hay không? Còn chưa kể nếu tính theo giá cả của Vương tổng, từ đêm qua đến nay BJ một lần, have sεメ một lần, thoả mãn cho ngài hai lượt. Cái giá 40 triệu này không phải là quá rẻ rồi chứ?"

Quản lý Tiêu dường như quá uất ức mà nói ra một tràng những con số vô cảm, giọng điệu sắc bén như xoáy sâu vào tận tim gan. Hiện giờ đang ngước đôi mắt đỏ hồng lên chờ nghe đáp án từ vị Vương tổng hà khắc, cứng nhắc kia.

"Mơ tưởng! Người ta bảo lần đầu, cái gì cũng là có giá trị nhất, chiếc áo lần đầu mặc mới cần khoe, lần đầu chính là đua tranh thành tích. Dùng qua Quản lý Tiêu xinh đẹp mỹ miều, cũng xứng đáng lắm chứ. Tuy thế, không còn trinh nguyên chính là một điểm trừ, nên cái giá chỉ tới vậy thôi. 40 triệu một shot, không thể nâng. Một buổi được bằng tiền lương làm quản lý cả tháng. Chắc Quản lý Tiêu hiểu, còn nâng nữa thì sẽ phá giá thị trường mất."

Tiêu Chiến chợt xuất hiện ý nghĩ, có phải môi trường cùng cách hai người gặp gỡ, phát sinh quan hệ đã sai rồi không? Ngay từ khi bắt đầu, mọi thứ đều nhuốm mùi kim tiền, anh đã ở thế dưới. Đối với loại hoạt động thỏa mãn sinh lý mà một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn có thể tự chủ được, làm thế nào bây giờ lại phải ngã giá chơi bài ngửa? Nói chuyện cũng là không đàng hoàng mà nói trên giường!

Thật là mỉa mai biết bao nhiêu!

"Tại vì sao?" Tiêu Chiến lần này thực sự không ngại đối mặt mà nhìn thẳng vào đôi mắt vô tình đối diện anh.

"Nói rõ ra xem."

"Vì sao Vương tổng lúc nào cũng nghĩ tôi xấu xa như vậy?"

"Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm."

"Làm? Là làm gì? Vương tổng nói rõ cho tôi nghe. Nếu có sai, chắc chỉ là sai ở chỗ đã quen biết Vương Nhất Bác mà thôi!!!"

"Tiêu Chiến có sai gì, tôi không muốn bóc mẽ. Dẫu sao cũng gặp rồi! Tôi cũng chẳng hối tiếc, bảo là cứ xem như vui đùa, thì việc gì phải nghiêm túc!"

"Được, được lắm, Vương tổng ngài cứ giữ mãi cái suy nghĩ thiển cận cố chấp đó đi. Tôi không quan tâm nữa."

"Có thể là lần đầu, cũng là lần cuối, nhọc lòng làm chi!"

"..." Quản lý Tiêu chẳng còn biết tiếp lời thế nào nữa.

Vương tổng tự cho là mình đúng, mở ngăn kéo lấy ra một tập tiền đỏ chót thật dày. Là những tờ 100 tệ mệnh giá cao nhất.

"Nhưng nếu Vương tổng đã nghĩ tôi là một món hàng, vậy tôi xin phép từ chối nhận! Tiền này tôi không thể cầm."

"Không phải hàng hóa, không phải mua bán, đơn giản là tìиɧ ɖu͙©. Chỉ là Vương Nhất Bác này không quen chơi miễn phí!"

"Tùy Vương tổng nghĩ thôi!"

"Cầm hay không cầm, dù sao cũng là TÌNH MỘT ĐÊM, đừng để bị thiệt."

"..."

Từ đầu đến cuối cuộc hội thoại, Vương Nhất Bác lời lẽ nhả ra cũng đều cùng một tông giọng, bình thản, lại không cảm xúc. Khác hẳn Tiêu Chiến đối diện tâm trạng lên xuống thất thường, trái tim con người, đâu phải gỗ đá!

"Tất cả tiền mặt ở đây, không đếm nhưng chắc chắn hơn 50 triệu. Số còn lại Quản lý Tiêu cứ cầm lấy, vì lỗ đó thít chặt hơn cả gái trinh."

Vương Nhất Bác thực sự nói ra lời vô sỉ rồi lại làm một hành động cực kì vô sỉ hơn nữa - Vỗ vào mông Tiêu Chiến đang từ trên giường đứng dậy.

Đã thế lúc Quản lý Tiêu chết điếng người vì hành động vỗ mông của ai kia, đang lưng chừng không biết nên tiếp tục đứng lên hay ngồi xuống thì Vương tổng lại bồi thêm một cú knock out.

Vương Nhất Bác ghé sát vào tai người đang bày ra đường cong gợi cảm, nhả ra từng chữ mật ngọt chết ruồi. "Đêm qua là cưỡng đoạt, là thỏa mãn, không phải mua bán. Nhắc với Quản lý Tiêu thêm một lần nữa, TÌNH MỘT ĐÊM, đừng để bị thiệt."

"Được rồi! Vậy tôi nhận! Đúng! Tội gì chịu thiệt!"

"Nhớ lấy! Chỉ là tình một đêm!"

Tiêu Chiến không chớp mắt, cũng không đáp lại một lời.

Như đang dồn hết lực chú ý cùng tâm trí vào tập tiền trên tay.

Là đang đếm tiền!

Quản lý Tiêu rất thành thục vân vê những tờ tiền thô ráp, giống như một nhân viên nhân hàng đã quá quen thuộc với công việc của mình, chẳng mấy chốc mà đếm xong.

"183 tờ, 60,9 triệu, thừa rồi, 50 triệu là 150 tờ thôi!" Quản lý Tiêu rất thành thật cất lời.

"Đã bảo cứ cầm hết lấy."

"Lần sau Vương tổng nên chuyển khoản đi, chứ đưa tiền mặt lạc hậu quá, để tôi phải vất vả ngồi đếm tiền thế này."

"Được rồi, nếu còn có lần sau!!! Hoặc nếu Quản lý Tiêu muốn chuyển khoản bây giờ thì đưa số tài khoản đây!"

Vương Nhất Bác nhại lại lời Tiêu Chiến đã nói lúc nào đó trong buổi tối hôm qua. Mối quan hệ của hai người, cách giao tiếp cứ như là ăn miếng trả miếng, không bên nào chịu nhường bên nào. Bởi vì bây giờ Quản lý Tiêu lại chuẩn bị nói ra lời ăn thua.

"Thôi không cần, đằng nào cũng mất công đếm. Tôi cầm 120 tờ, là 40 triệu, tiền pha nước tắm miễn phí, tiền bo cũng không cần lấy! Coi như vì công cụ gây án của Vương tổng cũng rất tuyệt. Cảm ơn vì đêm tuyệt vời! Tôi đi!"

Nói xong, Tiêu Chiến vứt toẹt tập tiền thừa xuống giường. Màu đỏ chói của tờ 100 tệ càng nổi bật trên nền trắng của ga trải giường, như ám ảnh đâm sâu vào mắt người nhìn.

Tiêu Chiến quay lưng bước đi tiêu sái! Ít ra là anh thấy vậy!

Trong đầu Quản lý Tiêu đột nhiên xổ ra đoạn nhạc đang rất thịnh hành trên Douyin (Tiktok) "Women bu yiyang..." Chúng ta không giống nhau!

Áo trắng cao cổ.

Chiếc quần ống thấp ống cao.

Với vết rách ở đầu gối.

Và còn không mặc sịp. @@

Thật là ngầu!

Nhưng mà vào mắt mọi người sẽ là "Quản lý Tiêu! Đi hai hàng rồi kìa, anh ey!"

Hài hước là vậy, nhưng mà trong hài có bi. Tim Tiêu Chiến lúc này, chợt nhói lên một cái.

Phải rồi! Chúng ta không giống nhau. Kì thực là khác nhau quá xa. Mỗi người có riêng một cảnh ngộ. Vương tổng ngài là người đã trải đời. Nhìn thấu được những nhơ nhuốc, bẩn thỉu của nhân sinh. Đã quen thuộc với cái gọi là tình tiền mua bán đổi chác. Có lẽ vì vậy mà Vương tổng đôi khi lại suy nghĩ quá tiêu cực, có góc nhìn phiến diện về bản chất một con người chăng? Có lẽ trong mắt nhìn của ngài, tôi chỉ là một người hèn hạ, dơ bẩn. Nhưng Vương tổng, ngài nhầm rồi, tôi không phải!

Chỉ có thể nhận tôi không phải là người giỏi giang, quyền cao chức trọng gì cho cam. Đúng! Tôi chỉ là một Quản lý Tiêu nhỏ nhoi giữa cái Bắc Kinh phồn hoa đô hội này mà thôi. Tuy thế, tôi cũng đã gặp bao nhiêu khách hàng, trải qua bao nhiêu tình huống khó khăn, dè bỉu. Thật sự không phải là người mộng mơ, chỉ sống trong màu hồng. Tôi cũng sẽ có trải nghiệm của riêng mình.

Lại như một thước phim quay chậm mãi không có điểm dừng! Đắng cay tủi nhục anh từng trải qua trong xã hội này, Tiêu Chiến chưa bao giờ nói ra cho ai biết. Bấy nhiêu năm qua tình yêu là một thứ gì xa vời, còn cha mẹ người thân, anh vĩnh viễn sẽ không để họ nghe được những góc khuất trong xúc cảm của mình. Lúc nào cũng là "Con khỏe, con ổn, con rất hạnh phúc."

Tuổi già đến, không thể nào để người thân từ phương xa lo lắng cho anh được, bởi vốn dĩ khi đã trưởng thành, cha mẹ đâu giúp được gì cho chúng ta, đường đời này phải là để tự bản thân mình bước tiếp, vậy nên càng không được nói ra tâm sự để họ lo lắng thêm một chút nào. Quản lý Tiêu từ năm 18 tuổi một mình xa nhà đi du học, đã thấu hiểu rõ ràng chuyện này rồi. Bây giờ đã chai lì mà không quá xao động mỗi khi có chuyện gì xảy ra nữa.

Có lẽ Tiêu Chiến chỉ cô độc giữa mênh mông dòng đời này thôi. Nhưng mà dù có ra sao đi chăng nữa, cuộc sống xung quanh có bị nhuộm đen, anh vẫn sẽ giữ nhân sinh quan tròn trịa vẹn nguyên. Anh có thể nghèo, đôi lúc có thể yếu đuối, nhưng tâm hồn sẽ mãi sáng trong như sơ tâm ban đầu, không đổi thay!

Khó khăn lắm mới đi ra tới cửa, tưởng là Vương Nhất Bác đã không còn gì để nói nữa, nhưng không ngờ, Quản lý Tiêu đang đặt tay vào nắm cửa thì đằng sau cất lên tiếng nói tưởng như rất thâm tình.

"Tiêu Chiến! Đừng rời khỏi!"

___________________________

Minh họa cho đoạn nhạc anh Chiến nghĩ ở trên, đoạn điệp khúc nhé.

https://youtu.be/duoRS8iR4FQ