Chương 49: Lộ thiên hứng nhất 1

Cũng không xa, Tiêu Chiến bám chắc lấy áo Vương Nhất Bác, tay thì vẫn luôn không rời chỗ đó của đối phương, tựa như nó là báu vật bản thân phải bảo vệ hộ tống hết lòng vậy. Anh chỉ đến một nơi mà có lẽ Vương tổng sẽ chẳng khi nào từng ghé thăm.

Địa điểm làʍ t̠ìиɦ mới là kết quả của việc Tiêu Chiến lúc rảnh rỗi đều chạy bộ rèn luyện thân thể, đã quan sát ngó nghiêng cẩn thận tỉ mỉ, nên tìm ra. Đường nội khu to rộng, có rất nhiều vườn hoa được phân bố đều khắp khu biệt thự, kèm với đó là các sân chơi, sân luyện tập chẳng thiếu loại dụng cụ hay trò chơi nào.

Ở đây cũng đã mấy tháng, Quản lý Tiêu đã quá quen thuộc nơi này, quen thuộc đến từng ngóc ngách của cỏ cây hoa lá, đến mức mà chỗ bảo vệ thường xuyên lui tới đi tuần, hay chỗ nào camera an ninh không thể chiếu đến, anh đều nắm rõ ràng cả rồi.

Tiêu Chiến đêm nay dẫn theo Vương Nhất Bác làm chuyện khuất tất, ra là ở khu vui chơi trẻ em lộ thiên.

Chẳng hiểu làm sao, Chiến Chiến cũng đã gần bước sang đầu ba, nhưng chuyện người lớn hai người cùng nhau diễn đều có liên quan đến thiếu niên nhi đồng thì phải. Nếu như người ta thì sẽ nói, Quản lý Tiêu chính là cưa sừng làm nghé, nhưng Vương tổng thì luôn nói với anh "Chiến Chiến mãi mãi là chú thỏ chưa kịp lớn, mãi mãi là em bé của tôi thôi." Tiêu Chiến đối với những lời ấy thì luôn miệng chối bỏ, nói rằng ông chủ thật là ấu trĩ thế này, làm quá quá thế kia, nói lời không biết ngượng mồm, nhưng gương mặt thì đã cười đến không giấu nổi răng, cánh mũi thì đã phồng ra hết cỡ.

Vương Nhất Bác không những khen anh trẻ, còn nâng tầm nói anh thành em bé cơ đấy, Tiêu Chiến rất rất thỏa mãn với loại tán thưởng nhường ấy. Sau đó nhiều lúc đều không kiềm được rồi làm ra các hành động ngốc manh đúng chất chưa lớn, khiến cho ai kia càng thêm yêu chiều cưng nựng, tóc lúc nào cũng vì thế mà bị vò bông.

Trở lại đêm nay, Tiêu Chiến chỉ Vương Nhất Bác đỗ xe ở rìa sân chơi, nói rằng, chúng ta sẽ cước bộ tới chỗ đó chỗ đó, làm vầy làm vầy, chỉ là không ngờ vừa mới nói ý định của mình xong, Vương tổng lại một mực phóng luôn cả mô tô lên vỉa hè, qua bậc nghỉ thấp thấp mà tiến tới, dừng lại ở chính xác nơi Quản lý Tiêu vừa chỉ, không sai một li.

Hắn cùng mô tô đè hẳn lên bãi cỏ xanh mướt, không thương xót giày xéo cây cỏ dọc cả quãng đường phóng qua, quá là ngông cuồng, phá hoại công trình công cộng! Bình thường chắc là Vương tổng sẽ không rảnh làm thế và Quản lý Tiêu cũng chẳng đời nào vi phạm luật lệ vậy đâu. Nhưng du͙© vọиɠ che mờ mắt cả hai, may là cỏ cây dẻo dai sức sống thật phi thường nên rồi sẽ không quá ảnh hưởng.

"Không phiền em phải tự đi, phi tới, đỗ luôn ở đây không phải được rồi sao?"

Thế xong chẳng chờ nổi, Vương Nhất Bác quay người, đè Tiêu Chiến mà hôn xuống, khiến cả người anh cũng theo đó phải ngửa hết ra sau, đây là muốn luyện cho eo ngày càng dẻo hay sao?

"Cái gì tôi cũng chiều theo em, vậy thì em cũng phải ngoan ngoãn chiều chuộng tôi biết chưa?"

Sẵn hơi men trong người, Vương Nhất Bác cắn nuốt đến nát môi Tiêu Chiến, khiến khuôn miệng cả hai tê dại cũng không chịu buông tha.

"Vẫn đang chiều chuộng ông chủ mà."

Lại bắt đầu một màn ái ân hoang dã, Tiêu Chiến xốc lại sôi nổi dưới hạ thân chính mình, cũng để cho nơi kia của Vương Nhất Bác lập tức căng trướng.

Ở phía bên kia, ông chủ cũng đã mải miết chọc rít vào trong, vặn xoắn đến vô chừng, hắn còn ham muốn hơn đầy tớ nhiều. Đến lúc này chẳng chần chừ thêm một giây phút nào nữa, Vương tổng vật ngửa Quản lý Tiêu ra, tụt quần người ta xuống, vậy là đã làm lộ ra một sủng vật vừa cứng vừa yêu, thể hiện rõ trạng thái chủ nhân của nó hiện tại đang thế nào. Trước thân thì thế, sau người hẳn là cũng chảy nước mềm nhũn rồi đi.

Song Tiêu Chiến phản ứng chân thật là vậy, miệng vẫn kéo lại được chút liêm sỉ, lo lắng chu toàn cho hoạt động riêng tư của cả hai, trong việc làʍ t̠ìиɦ quá quan trọng, nhất định là không thể xem nhẹ.

"Ưʍ... từ từ đã, cũng không check thêm một lần xem nơi này có thật sự an toàn, hay có ai ở đây không à ông chủ, em thật chẳng muốn bị quay lại cảnh làʍ t̠ìиɦ nơi công cộng, rồi bị up lên mạng cho toàn bộ mọi người xem, sau này ra đường sẽ không biết giấu mặt vào đâu."

Người nói thì cứ nói, người làm thì cứ làm, Vương Nhất Bác mặc kệ Tiêu Chiến lo lắng cái gì, hắn đã tự mình móc ra khủng vật, đè nghiến thân mình người kia xuống, chọc thẳng vào hậu huyệt trôi chảy không chút cản trở. Ra vào ra vào.

"Ừ... Chiến Chiến nói nghe hay thế, em tự mình kiểm tra xem, tôi đang bận việc khác rồi."

"Ư... ha... Vừa phải thôi."

"Tôi càng muốn mạnh hơn."

Yên xe khúc khuỷu, một thân hình không hề nhỏ bé bị áp thẳng xuống, đã thế phía trên còn bị chèn lên bởi một thân hình cũng không khác biệt là bao. Đúng là quá mức chật chội. Chiếc mô tô oằn mình chịu sức nặng của hai người, còn là đang dồn hết lực để oanh tạc phía trên. Bảo sao mà không dập dềnh. Quản lý Tiêu thắc mắc kì quá.

Giờ đây bản thân phải chịu cảnh hϊếp đáp, Tiêu Chiến trong tình cảnh bị vắt ngang người, đành cố chen chúc trên bề mặt mấp mô, theo từng nhịp thúc tới của Vương Nhất Bác thì phần dưới thắt lưng cũng bị cọ xát đến rát da, phần từ vai và phần trên của lưng thì chấp chới giữa không trung. Khốn khổ nhất là phần mông, hình dáng tròn căng, theo sức lực cực lớn ép tới thì bị co kéo bè ra thật rộng. Dã thú chẳng thấy đủ còn đưa tay véo lấy da thịt non mềm nữa.

Vương Nhất Bác bỡn cợt hết tiểu Chiến, lại di tay xuống hai quả trứng gà, mân mê âu yếm, vỗ nhẹ lên đó tựa như cưng nựng.

"Em thích không Chiến Chiến. Xem những thứ mọi ngày em vẫn luôn ngắm nhìn chơi đùa đi. Giờ chúng đều ngắm nhìn ngược lại em, ngắm cảnh em đang bị tôi chơi đùa đó. Thích không?"

"Ưʍ... vốn đều là vật vô tri vô giác... Sợ nhất là người quen... nhìn thấy. Sau này có khi nào thò mặt ra rồi đều sẽ bị sỉ nhục không ông chủ. Em không muốn, không muốn."

"Không ai sỉ nhục, người ta chỉ muốn cưỡиɠ ɧϊếp em thôi. Chiến Chiến mê người đến thế."

Vương Nhất Bác tự mãn về vật mình sở hữu trong tay, là một mỹ nhân đẹp tới rung động lòng người, ngay tức khắc hắn hôn nhẹ lên đôi mắt đầy xuân ý, sáng rực như bầu trời sao ngày không mây. Trân trọng từ tận tâm khảm!

Nhưng hôm nay thì trời không sáng cho lắm, không trăng không sao, nên chẳng thể ví với mắt em. Song lại là thuận lợi để tôi có thể sủng ái em, khiến em sướиɠ đến tận mây trời.

Đúng là cả hai đang ở khu vui chơi của trẻ nhỏ, ban ngày thường sẽ đông đúc ồn ào, mà hiện tại ở thời điểm qua 12 giờ đêm đương nhiên sẽ chẳng có một bé con nào ra đây chơi nữa, chỉ có hai tên người lớn bạo gan đi làm chuyện ngông nghênh da^ʍ mỹ ở chốn này.

Tiêu Chiến đã tìm được và chỉ Vương tổng tới một nơi khuất tầm nhìn của tất thảy, hòn non bộ cùng vòi phun nước tung bọt trắng ngầu bên cạnh đã che đi gần hết bóng dáng của hai người, cùng lắm chỉ thò ra chút ít phần đầu phần đuôi của chiếc mô tô mà thôi.

Ánh sáng màu vàng chập chờn của đèn đường cũng không chiếu tới được hết. Camera cũng thế, nó tập trung vào khu ngoài nơi trẻ em hay qua lại, chốn đây có hơi thụt hẳn vào trong, quả nhiên là chẳng ai có thể nghĩ tới lắp thêm một chiếc máy giám sát ở chỗ này cả.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa!

Cho nên Vương Nhất Bác mới tự tin nhường nào, hắn yên tâm mà trực tiếp hống hách chọc vào rồi đưa đẩy nóng vội nhiệt tình. Khiến cho đêm đông không còn lạnh nữa.

Những giọt mồ hôi nhơm nhớp chảy đầy trên trán, trên mặt, trên cổ của Tiêu Chiến, ở bẹn, ở phía trong đùi non, mồ hôi cũng hòa với từng giọt dâʍ ɖị©ɧ đến ướt dính. Vương Nhất Bác đưa tay quét qua một lượt, phía trên đầu cổ, lại phía dưới hạ thân.

Kiên quyết kéo khóa chiếc áo lông khoác ngoài của đối phương, để Chiến Chiến tạm ưỡn lên, hắn lột phăng ra, không gấp gọn gì cả, cũng chỉ có thời gian vắt tạm nó hờ hững một nửa ở chỗ bình xăng phía đầu xe, một nửa mắc vào phần mặt đồng hồ cùng tay ga cong vòng. Ngay sau thì tracer cũng chẳng thèm để ý tình trạng của thứ đồ đó ra làm sao, lập tức kéo người của Tiêu Chiến tới, khiến anh rời khỏi vị trí phía dưới đang dựa dẫm ỷ lại.

"Đứng lên! Chiến Chiến đứng lên nhìn xem những vật gì bên kia kìa."

Vương Nhất Bác vít người ai kia vào gần, để Tiêu Chiến đứng thẳng, cả người tựa vào l*иg ngực, mông thì áp sát phần thân dưới của mình, hắn lấy tay cầm lên dục hỏa vừa cứng vừa nóng miết qua khe mông, qua cả cánh mông mơn mởn. Miệng thì kề sát bên tai, liếʍ láp thật nuông chiều người trước mặt.

"Nói đi. Em nhìn ngắm hết tất cả cảnh vật xung quanh đây một lượt, bây giờ còn không ngắm thì lát nữa sẽ chẳng còn cơ hội đâu."

"Em nhìn thấy hết rồi... đều đã quen thuộc..."

Những cây cầu, ván trượt, bập bênh, thú nhún xanh đỏ tím vàng đứng yên ở đó. Tối trời nhưng vẫn trông ra được đầy màu sắc tươi sáng, nhưng như Tiêu Chiến nói, đúng thật đều là vật vô tri, cho dù chúng ở đó lù lù thì cũng chẳng ảnh hưởng được hai con người đang nói lời gợϊ ɖụ© bên này cho được.

"Nhìn đủ rồi thì chúng ta bắt đầu. Em tự mình nhét của tôi vào đi."

Vương Nhất Bác rời tay khỏi cự vật của ái nhân, nơi từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn chăm sóc dịu dàng, di chuyển ra đằng trước, luồn bàn tay to khϊếp vào trong lớp áo len dày. Để tất cả lạnh lẽo trời đông ngăn cách ở bên ngoài. Ông chủ đã được ủ ấm bởi thân nhiệt căng tràn của đầy tớ nào đó rồi.

Thế nhưng Tiêu Chiến thì không được dễ chịu như đối phương, tay của Vương tổng không lạnh như vừa nhúng vào nước đá, song cũng chưa thể ấm áp bằng thân người anh được, vì hắn mới bất chấp không đeo găng do vội vã chuyển địa điểm sang nơi này. Hiện tại đều là cảm giác mát mê xâm chiếm cả khuôn ngực. Trong sâu thì lại không khỏi nóng bức rộn ràng.

Đầu ngón tay với một tiết diện nho nhỏ càn lướt qua điểm hồng gồ lên trên ngực, Vương Nhất Bác đang thuần thục xoa ra nắn vào, còn kéo giãn nhói đau. Tiêu Chiến đúng là không thể bình tĩnh cho nổi nữa. Tay cũng đã mềm nhũn, còn bấn loạn run run.

"Mau, em mau tới cầm, tự mình nhét vào, em tự nhét vào cho mình sung sướиɠ là thuận lợi nhất." Vương Nhất Bác lại vừa nói giục vừa gợϊ ɖụ©.

Thành công làm Tiêu Chiến phải cuống cuồng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao phó, tay thon với ra sau để chạm vào dục hỏa đang vươn thẳng, tuốt lộng một lần từ gốc đến ngọn, Chiến Chiến cảm nhận được lớp da mềm vương nước hậu huyệt của chính mình đang dính trên đó, qυყ đầυ cũng đặc dịch nhưng rõ ràng là do nước sướиɠ của ông chủ đã nhiễu ra.

Trạng thái hết sức mơ hồ, nao nứиɠ, Tiêu Chiến nắm chặt dươиɠ ѵậŧ không phải của anh nhưng cũng sắp thuộc về mình, thân vẫn thẳng tắp mà mông thì cong ra để thích nghi với tư thế sắp giao hợp, một người sẽ úp một người từ đằng sau, quyện hòa khăng khít.

Chậm chạp cọ xát mãi, Chiến Chiến hết miết mép bên này, lại miết sang mép bên kia, điểm đột phá quan trọng nhất lại mãi chẳng thế chọt trúng cho lọt. Không biết là vụng về hay cố tình mơn trớn gợi lên sốt ruột chiếm hữu của đối phương.

Và quả thật là Vương tổng cũng cực độ nôn nóng, hắn hết kiên nhẫn liền mở miệng giục giã thêm một lần.

"Tiêu Chiến, sao em chậm thế hả, có còn muốn bị thao nữa hay không. Hay muốn trời sáng rõ rồi mới chọc vào được cúc huyệt, chỉ e là lúc đó tôi sẽ không còn hứng thú nữa đâu. Nhanh!"

"Ưʍ... Sướиɠ..." Phải có chút uy hϊếp thì con thỏ mới sợ hãi mà nghe lời tức khắc.

"Đáng lẽ nên nhanh gọn thế này từ đầu mới phải."

Nhưng là đã được toại nguyện rồi thì chính Vương Nhất Bác mới là người dề dà, hắn không hề ra vào cuồng nhiệt dữ dằn, lại cứ nồng nàn như nước chảy mây trôi mà đỉnh vào, cực chậm cực chậm. Đôi tay cũng nhẹ nhàng hơn, sờ vào eo mềm, vân vê đầu khấc cùng cục thịt khả ái của người ta.

Cái miệng hư hỏng thì đã thăm hỏi đến hết cả họ hàng của từng vị trí bên trên của Tiêu Chiến rồi, thời khắc này còn bắt đầu vươn dài lưỡi nhọn vói chéo vào xương quai xanh cùng dưới ngực của ái nhân mà mυ"ŧ nữa.

"Chơi Chiến Chiến ở ngoài sướиɠ thế nhỉ... muốn dịu dàng thao em đến hết đêm."

Song Tiêu Chiến đột nhiên tâm thêm chộn rộn, thấy sao cũng vẫn bồn chồn không buông xuống được cảnh giác.

"Ưʍ... a... Này ông chủ, hình như bọn chúng đều đang nhìn sang chúng ta kìa. Ôi a~. Kinh dị creepy..."

Rằng thì bình thường Vương tổng cao lãnh thật đấy, nhưng hắn vốn luôn sợ ma, sợ tối, lúc này bị Tiêu Chiến khơi gợi trêu đùa thì hắn lại chẳng có chút sợ sệt gì, bởi vì cả tim gan đã bị lấp đầy bởi dục tình sôi sục, khủng vật đang chôn chặt trong chật khít nói thế nào cũng không chịu xìu đi.

Ngược lại Vương Nhất Bác còn phản công rất đanh thép, vô cùng có lý.

"Ừ chúng đang nhìn em bị tôi chơi đấy, nhìn em ở phía trước bị tôi thúc đến phải rêи ɾỉ van cầu."

"Không phải, ưʍ... em không rêи ɾỉ van cầu, vẫn nghiêm túc. Trước mặt các bạn nhỏ đều cực kì nghiêm túc."

"À, nghiêm túc à? Nghiêm túc này... nghiêm túc nữa đi...hự... nghiêm túc nữa được không? Chiến Chiến tôi cho em thoải mái nghiêm túc, chúng ta cùng nhau nghiêm túc."

Mỗi lần nhắc đến một từ "Nghiêm Túc" là một lần Vương Nhất Bác thúc vào tận trong sâu, sâu nhất có thể, theo từng dập nhanh mạnh rõ ràng, rất có nhịp điệu. Đúng rồi! Đúng là hắn đang rất nghiêm túc cùng Tiêu Chiến làʍ t̠ìиɦ đấy.

"Em biết sai rồi mà, không phải nghiêm túc, là đang phóng túng được chưa? Tha cho em."

Vương Nhất Bác nào có tha, hắn lần này tụt hẳn quần gió của Tiêu Chiến xuống ngang đùi, vì chẳng còn điểm vướng giữ lại, vải mỏng đã tuột trôi đến tận dưới, để lộ cả cổ chân nhỏ nhắn ai cũng không nghĩ là của một nam nhân cao lớn chừng ấy.

Tiếp tới ông chủ cuồng bạo còn xốc lên đồng thời lớp áo len dày cùng lớp áo phông dính sát bên trong của đầy tớ nữa. Mỹ miều lộ ra ngoài sương gió, thuần khiết trắng sứ nổi bật giữa đêm đen thanh cảnh, da thịt lõα ɭồ bị phơi bày gần bên hoạt cảnh cây cối xanh mát, vòi phun nước ảo diệu, các khung sắt, vật nhựa hình thù dễ thương. Trăng không thanh, gió rất mát.

"Có muốn chơi cầu trượt không Chiến Chiến? Trượt trên người tôi! Có muốn chơi thú nhún không? Nhún xuống dươиɠ ѵậŧ của tôi. Tiêu Chiến tìm được địa điểm này, em thật là biết tạo cảm hứng."

"Vâng... gì cũng muốn, sao cũng được ông chủ à, van xin dẫn theo em, em tình nguyện... làm mọi việc mà..."

Vương Nhất Bác nút chặt môi tạo nên một vết hickey đỏ sậm ở hõm cổ khiêu da^ʍ của ai kia. Sau lại có ý muốn đổi tư thế, đương nhiên tiên quyết là vẫn phải từ phía sau, hắn vỗ một cái vào mông Tiêu Chiến, anh tức khắc biết ý mà cong tớn thêm lên.

Hắn lại bóp vào eo, lần này muốn uốn nắn cho nó dịch chuyển theo ý mình, nên là cuối cùng, hông eo của Chiến Chiến đã chẳng còn thẳng tưng theo tư thế đứng được nữa, khoảnh khắc này tạo thành hình vuông góc với cẳng chân thon dài. Khóe môi, khuôn miệng, bờ ngực cũng vì thế phải rời xa chiếc lưỡi ấm nóng của ông chủ.

Tiêu Chiến hít hà, có chút luyến tiếc, nhưng ngay sau đó đã rên loạn thật to. Chẳng lắng lo đây đang là chỗ nào, bởi tại đã bị áp lực từ sau dồn nén cực đại lên tiểu huyệt. Vương Nhất Bác giữ chặt lấy xương chậu nở nang của ái nhân, cố định lại không để nó xê dịch đi một chút. Mang theo sự cường đại áp bức mà đốc tới.

Lực eo cùng cơ hông không thể xem thường, đôi tay rắn chắc, ép cho dươиɠ ѵậŧ và lỗ hậu khép sát vào nhau, chôn chặt một khắc cũng không rời, đường ray một chút cũng chẳng thể chật. Hơn nữa cường độ đâm rút còn khốc liệt bạo tàn, nhanh nhấp, mạnh mẽ đến không tưởng. Cứ như động cơ piston phụt trào không mệt mỏi, từng vòng lặp được nạp đầy, đều đặn hăng say hơn cả một cỗ máy bên trong của chiếc mô tô hạng nặng.

Cùng loạt xúc cảm ngất ngây oanh tạc, rốt cuộc cả hai vẫn không thể lờ đi được vật tròn nhỏ đang rung động bên trong hũ sâu của Chiến Chiến. Phải thừa nhận là cái trứng rung Bunny mua về chẳng thừa thãi gì đâu, hiện giờ đang phát huy vô cùng năng suất khả năng của nó. Khiến cho hai người mê đắm đâm sâu. Em sướиɠ và ngài cũng vui. Vừa rung vừa động. Nội bích bị ầm ầm kí©h thí©ɧ còn đầu khấc thì tê dại liên hồi.

"Ư... ha.... Aa... sướиɠ, sướиɠ quá... *!* em đi, ở chỗ này *!* em thật nhục... nát rồi... chỗ đó bị chọc nát bấy cả rồi... nhưng mà em muốn.... thích lắm... Ở đây thật sướиɠ... không chịu nổi... Muốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị chơi ở chỗ này.... Huhu."

Chiến Chiến nói một hồi lời dâʍ ɖu͙© quên cả nuốt nước bọt, đê mê đảo điên khiến anh cứ thế để cho nước miếng chảy bên khóe môi... chỉ một mực để tâm rủ rỉ kí©ɧ ŧìиɧ... nước da^ʍ bên dưới cũng thế... đồng bộ tràn ra... tong tỏng nhỏ giọt... đây là vì lúc ở nhà quá tay bôi cực nhiều gel bôi trơn, hay do chính bản thân dâʍ đãиɠ tiết ra vậy... Tiêu Chiến tự thấy mình chuẩn bị thật tốt, cơ thể thật nhạy cảm, thích nghi tuyệt vời đối với chuyện này.

Vương Nhất Bác giờ đây còn buông thả hơn cả Chiến Chiến, hắn gầm lên bất chấp, chính xác là âm thanh trụy lạc phát ra cực vang cực rõ. Loại luật động cực hạn cuồng dã này không phải lúc nào cũng được phát ra từ bản thể của sói hoang Nhất Bác. Hắn luôn kiềm chế đặc biệt giỏi, từ tiết lộ ban đầu, vốn còn có thể điều chỉnh được cảm xúc và khoảnh khắc cao trào bắn tinh.

Bây giờ khi nhìn tới da thịt bạch ngọc tinh xảo tới chừng ấy, đẹp đẽ vô chừng Tiêu Chiến đang phô ra giữa thiên nhiên, không chút che đậy, giữa non nước hữu tình, đặc biệt là quả đào căng mọng, đọng lên sắc đỏ nhuận phai khi bị chính hắn ngắt nhéo cưỡng bức. Thì Vương Nhất Bác biết hắn không xong rồi, định lực có cao đến mấy thì sau một hồi dập vào chưa được mấy hồi, vỏn vẹn chẳng đủ mười phút thì bản thân đã đạt đến mức báo động, dấu hiệu sắp xuất tinh cũng đã rõ ràng, nếu không dừng lại thì sẽ không ổn, sẽ phụt hết vào huyệt động kia ngay ở khắc sau mất.

Ông chủ không muốn là sẽ bị vạch trần ra mặt gấp rút cái sự hố nặng của chính mình, vì bị đầy tớ quyến rũ, lại phải sớm đầu hàng thế sao???

Không thể nào! Không thể nào!

Thật sự không thể hở ra tiếng gió để con thỏ được biết!