Chương 13

Phó Thanh Hàn đã thức dậy từ rất sớm.

Thế nhưng hắn không có nhúc nhích, mà cúi đầu nhìn về phía Giang Thời Vân đang ở trong lòng mình.

Mái tóc đen của Omega do ngủ nên có hơi xoăn, mềm mại rũ ở bên gò má, hai má thịt có chút mũm mĩm, người tính tình lạnh lùng như này khi ngủ thϊếp đi lại có chút ngây thơ.

Đầu tim của Phó Thanh Hàn ngứa ngáy, hắn thăm dò chạm vào chóp mũi của Giang Vân, bàn tay duỗi đến một nửa, đồng hồ điện tử im hơi lặng tiếng nhảy đến sáu giờ, sau đó điên cuồng chớp động, dùng ánh sáng nhắc nhở chủ nhân của mình.

Phó Thanh Hàn cứng đờ, ước chừng ba giây, mới kéo cơ thể dời giường.

Đã đi tới cửa, hắn lại đột nhiên đứng lại, quay lại tóm đồng hồ báo thức, ra cửa thì ném vào trong thùng rác.

Rất nhanh hắn đã sốc lại tâm trạng, ở phòng thay đồ bên cạnh mặc quần áo xong xuôi, vuốt cổ áo hai cái, tiện tay chọn một khóa đồng hồ đeo tay lên cổ tay, vừa ấn móc khóa, vừa đi ra ngoài.

Dưới lầu, quản gia đã mang cơm tới, đặt lên bàn, rón rén thu dọn rác rưởi trong phòng, thấy Phó Thanh Hàn đi xuống, thấp giọng hỏi: "Tiên sinh, đồng hồ báo thức trong phòng ngủ chính bị hỏng sao? Cậu có muốn thay nó không.”

Phó Thanh Hàn dừng lại động tác, lạnh lùng nói: "Khiến người ta chán ghét, không cần thay.”

Quản gia đã hơn năm mươi tuổi, nhìn Phó Thanh Hàn giống như nhìn đứa trẻ nhà mình, nhất thời có chút buồn cười, hắn là đang tức giận với đồng hồ báo thức sao?

"Những điều cần chú ý cháu đều gửi cho chú rồi, hôm nay tình trạng của Giang Thời Vân chắc là sẽ tốt hơn một chút, thế nhưng vẫn phải phòng ngừa lỡ như, có chuyện gì chú thông báo ngay lập tứ cho tôi, " Phó Thanh Hàn nói, "Đặc biệt phải chú ý đến cảm xúc của cậu ấy. ”

"Được, cậu Phó."

Quản gia nói xong đưa cặp cho hắn, Phó Thanh Hàn nhận lấy, lúc đi đến cửa thang máy lại quay đầu lại: "Lúc cậu ấy không thoải mái sẽ nhìn chằm chằm một điểm nào đó, chú thử gọi anh ấy, không để ý đến là chú có thể có vấn đề đấy. ”

"Hiểu rồi, cậu Phó."

"Khẩu vị ăn cơm của cậu ấy nhạt, chú bảo đầu bếp làm thanh đạm một chút, còn có …"

"Biết rồi, cậu đã dặn dò gần mười lần rồi, còn chỉnh sửa lại ngăn tủ hồ sơ nữa, tôi sẽ không quên đâu." Quản gia có chút bất lực, dừng lại một lát, khóe miệng lại cong lên, "Chi bằng cậu nên suy nghĩ sau khi cậu đi thì cậu Giang sẽ nhớ cậu bao nhiêu thử xem.”

Phó Thanh Hàn: " … "

"Tôi sợ cậu ấy chỉ muốn cậu đến chăm sóc, đến lúc đó tôi có lẽ không làm gì được rồi, có cần liên lạc với cậu ngay hay không?" Quản gia nói được một nửa, tự mình cũng nở nụ cười.

Phó Thanh Hàn tức giận nói: "Chú phấn khởi vậy sao”

Quản gia đương nhiên không phải chỉ để xem chuyện cười cửa chủ nhân, chủ yếu vẫn là vì muốn xoa dịu tâm trạng của hắn, thấy Phó Thanh Hàn không còn cả người tỏa ra khí lạnh như trước nữa thì cười tủm tỉm thay hắn ấn xuống tầng nhà để ô tô dưới lòng đất.

Cửa thang máy mở ra, Phó Thanh Hàn bước vào một chân, lại dừng lại một chút: "Liên hệ với tôi.”

"Dạ?"

"Nếu cậu ấy tìm tôi. Liên hệ với tôi.”

Phó Thanh Hàn đã nhanh chóng đi vào thang máy, xoay người thì là gương mặt không chút biểu cảm, nghiêm trang đứng đắn, giống như là chưa từng nói câu vừa rồi.



Sáng sớm Giang Thời Vân thức giấc mấy lần, mỗi lần mở mắt đều là một mảng đen kịt, cậu cho rằng vẫn còn rất sớm, xoay người tiếp tục ngủ, ngủ một giấc mới mơ hồ nhớ tới, hiện giờ mình đang ở trong căn phòng nhỏ siêu cấp che nắng, cho dù lúc nào thức dậy cũng đều như thế này.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu đưa tay vung loạn trên giường, lại sờ thấy khoảng không, vì thế hoàn toàn tỉnh dậy.

Trong phòng tối không có ánh sáng, không nghe thấy tiếng hít thở nào khác, cậu ở trên mặt giường lật hai cái, phát ra một chút tiếng sột soạt, trong nháy mắt lại bị bóng tối nuốt chửng.

Giang Thời Vân ngồi trên giường một lát, mí mắt hạ xuống.

Rất nhanh, cậu đứng dậy bật đèn bàn, ra ngoài rửa mặt.